Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, July 24, 2013

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN – truyện ngắn Đinh Thanh Hải



Ngày ngày ở cái chợ nhỏ của miền núi cao,  có một người đàn bà chừng 25 tuổi lang thang khắp hàng quán. Không kể trời nắng hay trời mưa, người đàn bà điên vẫn lang thang, có lúc cô đi chầm chậm, có lúc lại la hét rồi chạy nhảy, miệng cười la như một đứa bé lên 5. Người đàn bà có đôi mắt ngây dại, vô hồn ...

Sau những lần đi dưới mưa, khuôn mặt của người đàn bà điên lại xinh hẳn lên, mưa xóa nhòa đi những bụi dơ trên khuôn mặt, làn da trắng tươi và cái môi đỏ thắm, mái tóc mượt mà vì dòng nước ... Lúc này người đàn bà ấy thật đẹp, nếu lúc nào người đàn bà ấy cũng như bây giờ, chắc mọi người sẻ không gọi là người đàn bà điên nữa mà sẻ gọi là cô gái điên ... Những ai thấy cô gái sau khi tắm mưa chắc chắn sẻ chậc lười và tiếc thương cho cái số phận của cô: " Sao xinh đẹp thế mà lại bị điên khùng?"

Bà con xóm chợ cũng không biết người đàn bà điên từ đâu đến, chắc cô ấy leo lên một chiếc xe đò nào đó, rồi lưu lạc tới nơi này. Ngày ngày cô sống nhờ sự giúp đỡ của bà con buôn bán ở chợ, có ngày thì đói có ngày lại no ... ngày nào may mắn cô gặp ai đó tốt bụng họ cho chén cơm, tô cháo thì ngày đó cô được no ... Còn những đêm mưa cô đói meo, vật vờ lang thang như vô hồn. Bất cứ ai cho gì thì cô ăn đó, cứ ai đó cho món gì là cô cho vào miệng ăn lấy ăn để, có lúc họ đưa trái khế chua, cô ăn vào và nhăn mặt và nhổ phì xuống đất ... Mà hình như cô ấy cũng có lúc tỉnh lúc điên. Những lúc tỉnh cô vội lấy tay che lại những miếng rách lớn ở ngực, chiếc áo rách phơi ra làn da trắng muốt ... cô thẹn thùng đi khuất phía sau chợ và ngồi đó một mình. Nhưng cái thời gian tỉnh táo của cô thường ít hơn thời gian cô điên  ...

Ban ngày thì cô đi khắp chợ, có khi đi vào khu làng nhỏ quanh chợ ... đám trẻ con chạy theo trêu chọc cô, có đứa còn lấy đá ném làm cô đau phải bỏ chạy ... đám trẻ cứ la toáng lên: Mụ điên, mụ điên ... tiếng trẻ con và tiếng cười man dại của người đàn bà điên rộn vang cả một góc xóm. Những người đi đường thấy cô như vậy vội la đám trẻ: Tụi nhóc kia để cho cô ấy yên ...  Đang đi bất chợt đôi chân trần của cô đạp phải miếng thủy tinh vở làm máu tuôn ra, một bà già bán quán thấy vậy vội chạy đến và nhẹ nhàng cầm tay cô, kéo cô gái vào quán để chăm sóc vết thương, bà vội vàng lấy nước ấm bỏ vào ít hạt muối, rồi bà đưa chân cô ngâm trong đó để sát trùng vết thương ... cô gái rát quá vùng vằng đôi chân, bà già vuốt nhẹ, cô gái mới chịu để yên cho bà rửa vết thương. Rửa chân xong, bà lấy cái khăn lau khô, rồi bà già không ngần ngại xé vạt áo đã sờn cũ để băng vết thương cho cô gái ... Một mái tóc bạc phơ đang lúi cúi giúp cô. hình như mắt cô ấy nhòe đi ... phải chăng cô đã tỉnh ? Vừa băng xong vết thương bà già lấy một gói mì tôm xé ra cho cô ăn sống ...  cô nhận lấy rồi bỏ đi.

Đêm ấy, trời mưa thật to, sấm sét vang rền ... người đàn bà điên nằm co ro ở một góc quán nhỏ, mỗi lần cơn gió thổi qua cô ấy lại run lên bần bật, chiếc áo tả tơi rách phơi bày cả đôi ngực trần tràn trề sức sống của cô gái tuổi đôi mươi, chiếc quần cũng rách nát trong thật thê thảm ... Cô đang nằm co quặp và rên vì quá lạnh, thì bỗng đâu một thân hình to lớn và nồng nặc mùi rượu, gả ôm chầm lấy cô và xé toạc chiếc quần ... Cô gái hoảng sợ và la lớn, hai tay cô chống cự dữ dội, cố gắng đẩy người đàn ông lạ kia ra khỏi người mình, nhưng bàn tay cô không thể nào mạnh hơn kẻ vô tâm đó, hắn như một con thú đói lâu ngày, đang muốn ăn tươi nuốt sống một con thỏ mềm yếu... Tiếng kêu thét của cô đã bị tiếng mưa gió lấn át, chẳng ai có thể nghe tiếng của người đàn ba kêu thét giữa màn đêm đen như mực này ... Sau một hồi la hét và vùng vẫy, cô gái đã kiệt sức và ngất lịm đi, chẳng còn biết những gì đang diễn ra với đời cô .... Người đàn ông kia mặc kệ cô gái ra sao, cứ như con thú đói khát tình dục, lão làm hùng hục trên bụng cô gái đang mê man bất tỉnh ... Sau khi thỏa mãn cái thú tình dục man rợ, lão đứng dậy và vội vàng đi khuất vào xóm nhỏ, bỏ mặc cô gái trần truồng nằm phơi ra giữa chợ lúc trời mưa lạnh giá.

Sáng sớm, những người đi buôn gánh hàng từ bản làng ra chợ bán, họ thấy một người đàn bà nằm trần truồng bên hàng hiên của một quán nhỏ, những vết cào xước trên da thịt cô vẫn còn chưa khô vết máu ... họ xúm quanh xem vì tò mò , và cũng có đôi người đoán được sự tình câu chuyện : Có kẻ đã hãm hiếp người đàn bà điên này ...

Bà già bán quán đi chợ sớm, thấy đám đông bao quanh và bàn tán gì đó, bà đến và lách mọi người để vào xem chuyện gì? Bà há hốc miệng khi nhận ra cô gái điên mà bà vẫn thường cho đồ ăn thức uống đây mà, ôi sao cô ấy lại gặp cơ sự thảm thương như thế này? Bà quỳ xuống và lấy tay đánh thức cô gái điên tỉnh dậy, bà già lay mãi cuối cùng cô ấy cũng tỉnh, vừa mở mắt cô đã hoảng lên khi nhiều người vậy quanh mình, mà trên người lại chẳng có một miếng vải che thân. cô nhìn quanh và tìm đường mà bỏ chạy ... Bà già vội ôm chầm lấy cô và vỗ về, cô gái hình như cảm giác được an toàn nên ngồi im cho bà ôm ... bà già chửi : Tổ cha quân thất đức, con người ta điên khùng vậy mà cũng cưởng hiếp, thú chứ nào đâu phải con người. Bà đỡ cô gái đứng dậy, lấy chiếc áo choàng mặc cho cô gái, ánh mắt của cô vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi, cô đã phải trải qua một đêm kinh hoàng ... Bà già dỗ dành một lúc rồi đưa cô gái về nhà của bà.

Hai cái bóng một già một trẻ dần khuất sau con đường hẻm, tiếng bàn tán của những người đi chợ vẫn còn xôn xao ... họ cố gắng tìm kiếm kẻ nào đã làm nên tội lỗi này ? Một kẻ đã làm cho người dân xóm chợ ở miền núi cao này phải lo lắng và oán giận.

Sau hôm đó, chẳng ai còn thấy người đàn bà điên đó nữa, có người nói cô có bầu và một người nào đó thương tình nhận chăm nuôi, giúp người đàn bà điên sinh nở, dạy dỗ đứa bé ... Có người lại nói cô leo lên xe đò và đi một nơi nào đó ... Thương thay cho cái số của người đàn bà xinh đẹp mà bị điên, đã vậy người đàn bà điên lại gặp phải một kẻ không có lương tâm, một kẻ không khác gì loài cầm thú.

Cầu mong cô được nơi nào đó đón về nuôi, con của cô sẻ được chăm sóc dạy dỗ để được khôn lớn thành người.

Sài Gòn 15-07-2013

Đinh Thanh Hải
READ MORE - NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN – truyện ngắn Đinh Thanh Hải

Thơ Huy Uyên - CHIỀU BÊN KIA SÔNG THẠCH-HÃN



Chiều bên kia sông
tiếng chuông nhà thờ đổ
em sương khói tan mùa tiếc nhớ
vọng lại cùng ai bâng khuâng.

Ngày em bỏ tình ở lại
chia hai đớn đau xa xót riêng tôi
sáng chiều trông ngóng mãi
đã xa và em bỏ đi rồi.

"Chuông gọi hồn ai" cùng chiều
con chim trên cành giọng buồn hót mãi
Thạch-Hãn đò trôi
bến cô liêu
dài chi mắt ai cho tình xa ngái
ngàn vạn miền yêu.

Xe đi, về mỏi mòn ai đón đợi
con lộ buồn xóm vắng em ơi!
giữa chiều lời kinh dài tiếng gọi
làng quê mãi nhớ thương người.

Bơ vơ trôi bông lục bình
vội qua sông mà xa xăm bến khác
nhớ ngày xưa em khóc
(đời em riêng anh).

Bên sân mắt ai tím màu hoa khế
em có ngẫn ngơ vàng bóng người thương 
gió cũng thay mùa bay lặng lẽ
em cầm trên tay một thập-tự-giá buồn.

Trời ơi sao lòng nghe chuông đổ
bên kia chim đã báo xa bầy
nắng rưng rưng đầu sân nhà ai ngày đó
để rớt thêm sầu vạn-cổ chiều nay.

Huy Uyên


READ MORE - Thơ Huy Uyên - CHIỀU BÊN KIA SÔNG THẠCH-HÃN

Trang thơ giao lưu của người cao tuổi: HOA LỤC BÌNH - Hạ Thái-Trần Quốc Phiệt và thi hữu



HOA LỤC BÌNH
Bài xướng Hạ Thái-Trần Quốc Phiệt

Theo dòng lưu lạc lững lờ trôi
Sống giữa thiên nhiên chẳng bến đời
Hạ thắm khoe hoa phơi nắng rọi
Đông tàn bày lá chịu mưa rơi
Tăng duyên lịch lãm tươi màu nước
Bồi dáng thanh tao thắm cảnh trời
Mặc khách tao nhân cùng thưởng lãm
Khéo khen vất vưởng vẫn sinh sôi !


HOA LỤC BÌNH
Bài họa Võ Sĩ Quý

Theo nước tang bồng cuộc nổi trôi
Làm dân lên xuống mặc tình đời
Bọt bèo trên sóng thân tơi rụng
Xơ xác dưới bờ cánh tả rơi
Góp mặt xanh non tươi phận đất
Khoe hoa tím nhạt đẹp duyên trời
Lắm khi phiêu giạt vùi nên nấm
Sinh tử tuần hoàn lại nẩy sôi
Nha Trang 3.3.2011




HOA LỤC BÌNH
Bài họa Phùng Trần-Trần Quế Sơn

Bềnh bồng từng cụm rủ nhau trôi
Chở tháng ngày qua chẳng biết đời
Tím sắc hoa giăng chờ bến hẹn
Xanh thân nụ kết đọng sương rơi
Thu Đông trải lá phơi ngàn gió
Xuân Hạ đơm bông ngắm cảnh trời
Điểm nét thanh quang hồn lãng tử
Dạt theo sông nước trổ mầm sôi!
Illinois, Mar- 02-2011



HOA LỤC BÌNH
Bài họa Trương Văn Lũy

Phải chăng vận nước hay bèo trôi!
Cuộc sống ngây ngô biết phận đời
Đau,thuốc đắng ngâm vào giạ trật
Đói,cơm thừa nhặt hạt dư rơi
Hoa trôi bèo giạt ai mô tá?
Thân níu giòng ngân khóc gọi trời
Bạn đã vào thuyền chơi giỡn sóng
Ta hồ! mặc khách chuyện sinh sôi!



HOA LỤC BÌNH
Bài họa Trương văn Lũy

Sóng nước dập dồn cuộn nổi trôi,!
Mặc nhiên phiêu bạt vẫn yêu đời
Phong ba bảo táp nào nao núng
Sóng dậy triều dâng chẳng ngại rơi
Trổ lá xanh tươi trong dòng nước
Đơm hoa tím nhạt mát vòm trời
Phận bèo phiêu bạt rày đây đó
Luân chuyển sinh tồn vẫn nẩy sôi!



NHƯ THỂ LỤC BÌNH
Bài họa Nguyễn Phú Long

Thân em như thể cánh bèo trôi;
 Tấm lụa phất phơ giữa chợ đời.
 O bế, người yêu xin giữ lại,
 Rẫy ruồng, kẻ chán để buông rơi.
 Dịu dàng nhiều lúc như nhành liễu,
 Kiêu ngạo đôi phen cũng đỉnh trời.
 Mà nghĩ, nhân sinh là thế đó!
 Có thương, có ghét, giận thì sôi.



HOA LỤC BÌNH
Bài họa Lê Bá Lộc
 
Lênh đênh mặt nước lục bình trôi
Chẳng biết về đâu giữa cõi đời
Phó mặc giang hà thân lá rụng
Đành theo hồ hải cánh hoa rơi
Đồng khô dừng bước nghiêng sườn đất
Suối cạn dang chân ngóng đỉnh trời
Đã với non sông cơn sóng dữ
Màng chi những cảnh lửa dầu sôi.



THÂN LỤC BÌNH  
Bài họa Lê Ngọc Kha

Thân thế lục bình mãi nổi trôi
Bềnh bồng đưa đẩy với dòng đời
Sá chi đông đến tràn mưa đổ
Nào quản hè về ngập nắng rơi
Gốc rễ lừng chừng không tựa đất
Lá cành nghiêng ngửa chẳng nương trời
Muôn loài cây cỏ đâu bì được
Nước đục trong đều vẫn nẩy sôi.



TÂM SỰ
Bài họa Văn Kế Thế

Nương gió theo chiều lững thững trôi
Về bên bờ lặng lẽ quên đời
Bướm ong ve vãn ngàn hoa thắm
Sóng nước chòng chành bao lá rơi
Muồn thuở lênh đênh đời mộc mạc
Mấy mùa phiêu bạt kiếp tơ trời
Người ơi xin gởi lời tâm sự
Hoa tím lục bình mãi nổi trôi



HOA LỤC BÌNH
Bài họa Trần Văn Hạng
 
Trên sông lơ lững khóm bèo trôi
Dòng nước đong đưa chẳng chốn đời
Xanh thẩm dập dờn màn nắng chiếu
Nhạt hồng loáng thoáng lớp sương rơi
Tô son tim tím hung màu nước
Điểm cảnh xanh xanh thắm sắc trời
Trôi dạt lênh đênh trên sóng biếc
Mặc nhiên cảnh tượng lửa dầu sôi.


HOA LỤC BÌNH
Bài họa Ly Châu
 
Bập bềnh theo nước lục bình trôi
Hoa tím như mơ giữa cuộc đời
Thân lục mình tròn cơn gió động
Phận bèo dáng thẳng giọt sương rơi
Ðông vui tụ tập sông thành đất
Lẻ bóng đơn côi biển hóa trời
Thuyền gặp lục bình bao chướng ngạị
Lênh đênh thân thế mãi sinh sôi


MÂY HOA
Bài họa Võ Thị Nguyên

Dãi mây tím nhạt thẫn thờ trôi,
Trời đọa tiên nga giáng xuống đời.
Cánh mỏng hoa tươi chờ gió tới,
Thân bầu lá biếc đón sương rơi.
Ven hồ cây cỏ tương tư sóng,
Giữa nước mây hoa luyến tiếc trời.
Ngẫm phận mấy đời, đau nghẹn đắng.
Thương thân một kiếp, nỗi niềm sôi

8/3/2011.


BẾN ĐỜI
Bài họa Văn Thiên Tùng

Bám mảng nương loài cùng nổi trôi
Bồng bềnh đây đó thỏa thân đời
Chụm co lưu gốc khi hanh cạn
Trẩy nhánh đâm chồi mặc tuyết rơi
Kết một nền xanh so thảm cỏ
Đơm ngàn đài tím sánh da trời
Đục trong, bão tố luân mùa chuyển
Hoa lục bình thì cứ nẩy sôi!
Quảng Trị



CÂY LỤC BÌNH
Bài họa Vĩnh Hoàng

Lênh đênh từng cụm mảng bè trôi
Nhờ nước nuôi thân sống ích đời
Chống chọi gió cuồng nhiều thác đổ
Lo toan dòng cạn thiếu sương rơi
Rễ mềm khó bám trên mình đất
Cành ướt úa khô dưới nắng trời
Trọn kiếp phong trần không bến đậu
Sinh tồn nối tiếp chẳng ngừng sôi


VỊNH HOA LỤC BÌNH
Bài họa Phieuvan Thlangdu

Một kiếp bồng bềnh mấy mảng trôi
Lênh đênh nước cuộn cuốn xô đời
Mưa vùi tím đóa hòa mưa đổ
Nắng đốt xanh mình trải nắng rơi
Đã bước đi về không trách đất
Thì thân sống chết chẳng than trời
An nhiên giữa chốn tranh cao thấp
Xót cảnh giòng người mãi sục sôi

03-03-2011 


LỤC BÌNH
Bài họa Motthoi

Xuôi ngược lục bình theo nước trôi
Cũng như thân phận ở trong đời
Bình bồng ngày nắng - nụ hoa hé
Chìm nổi đêm mưa - giọt lệ rơi
Bông trắng vui lòng người khách lạ
Lá xanh vừa ý - đám mây trời
Ung dung sống giữa dòng sông chảy
Mặc lạnh đông về, hè nóng sôi.



Hạ Thái Trần Quốc phiệt biên tập và gởi đăng
READ MORE - Trang thơ giao lưu của người cao tuổi: HOA LỤC BÌNH - Hạ Thái-Trần Quốc Phiệt và thi hữu

Lê Ngọc Phái - TƯỞNG NHỚ TÔ HIẾN THÀNH

Mất ngày 22 tháng 6 năm Kỷ Hợi


Đền thờ Tô Hiến Thành tại phường Trường Sơn, thị xã Sầm Sơn



Thấu lẽ đạt tình – Thái phó Tô
Giúp cho Thiên Tộ dựng tiền đồ
Đánh tan Chân Lạp thêm uy lực
Chinh phạt Chiêm Thành vững thế cơ
Gia Cát thời xưa cười giữa cuộc
Hiến Thành thuở ấy khóc trong mồ
Vua tôi một lũ làm vong bại
Triều Lý suy tàn hận đế đô.
                                Lê Ngọc Phái





Thái tử Thiên Tộ lên ngôi tức là Lý Anh Tông

Năm 1179, khi vua mới 6 tuổi thì Tô Hiến Thành ốm nặng và mất. Trước khi mất ông tiến cử Trần Trung Tá, người có thực tài thay mình phụ chính nhà vua. Mặc dầu người đương thời cũng như đời sau ví Tô Hiến Thành như Gia Cát Lượng bên Tàu nhưng sau khi ông mất, triều đình không nghe lời ông dặn mà cử Đỗ Yên Di làm phụ chính và Lý Kính Tu làm đế sư nên vua không được dạy dỗ đàng hoàng. Khi Cao Tông lớn lên chỉ lo chơi bời, phía  Bắc thì Mường thổ quấy nhiễu, phía Nam ChiêmThành đánh phá, trong nước trộm cướp nổi lên. Vua tôi không ai lo nghĩ đến chính trị, chỉ tham nhũng, mua quan bán chức, hà hiếp nhân dân, lấy tiền làm điều xa xỉ.Triều Lý đi vào suy vong.
READ MORE - Lê Ngọc Phái - TƯỞNG NHỚ TÔ HIẾN THÀNH