Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, October 3, 2018

CỨ ĐỂ ĐÓ, BA LO! - Truyện ngắn - Lê Hứa Huyền Trân


Tác giả Lê Hứa Huyền Trân
CỨ ĐỂ ĐÓ, BA LO!
Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân
-Tặng Ba, người cõng con đi suốt cuộc đời –


          Cho tới tận bây giờ, câu nhớ nhất mà tôi nhớ ba từng nói sau những lời dạy bảo là “ Cứ để đó, ba lo”. Nó như in hằn trong suốt cuộc đời tôi mà tôi chẳng thể nào quên được, như một sợi tơ vương vít trong tâm hồn, rồi thi thoảng nhớ lại, trói buộc trái tim để dâng lên nỗi nhớ ba cồn cào như vò xé bản thân tôi. Phia sau câu nói ấy là cả một câu chuyện, một câu chuyện rất dài của một người đàn ông đã mang cả cuộc đời mình để mang tới cho con gái mình hạnh phúc.
          Tôi lớn lên trong một xóm lao động nép mình nơi phố nhỏ. Xóm của chúng tôi so với những nơi khác thì có nghèo thật và đủ mọi thành phần dạt về ở cũng hơi phức tạp nhưng chưa bao giờ thiếu thốn tiếng cười. Tôi lại sinh ra trong một gia đình vô cùng hạnh phúc mà dường như thứ thiếu thốn duy nhất trong gia đình chúng tôi là sự xa hoa. Tuy thế, chưa bao giờ bữa cơm của tôi thiếu thốn những món ăn, sự tảo tần cân đo đong đếm của mẹ, sự cần mẫn và những giọt mồ hôi đổ nát ngày của ba luôn mang lại cho gia đình đầy đủ. “Cha thường là hình mẫu của con gái”, và từ nhỏ tôi đã luôn tự hào về ba của mình. Tôi còn nhớ những ngày đông, khi tiết trời rét buốt, lúc ấy hai chị em tôi chỉ như những chú cún con cuộn tròn dưới chăn, và căn nhà tôi khi ấy chỉ có một phòng, cả gia đình chúng tôi ngủ chung với nhau. Lúc ấy, vì quá lạnh, tôi vừa sổ mũi vừa sụt sịt mè nheo với ba:
-        Con lạnh, ba ơi, chăn không đủ ấm.
         Ba chỉ cười:
-        Con gái ngoan , ráng chịu, lại đây với ba nào, cứ để đấy, ba lo.
         Và trong suốt những năm tháng se sắt của mùa mưa năm ấy, cứ tối đến, ba lại bế tôi lại để tôi nằm trên tay rồi cuộn tròn vào người ba. Trên đời này, thứ ấm áp nhất là chính bản thân con người. Và ba thì gồng mình che lại cơn gió đông đang cố gắng len lỏi vào qua những khe hỡ trên tường. Những ngày sau đó, trước khi chìm vào giấc ngủ tôi vẫn hay thấy ba lấy thật nhiều bông gòn độn vào chăn cho tôi, và khi ba đi làm không thể ủ ấm cho tôi, người đã đưa tôi chiếc chăn bông ấm áp thấm đượm hơi người. “Ba lo…” là những điều giản đơn như thế.
          Tôi chưa bao giờ quên được những ngày cuối năm, khi những cơn mưa làm tội tình tôi trong giấc ngủ. Khi ấy nhà tôi vừa xây lại cái mái thì mùa mưa đến. Những ngôi nhà trong xóm tôi khi ấy, mái nhà chủ yếu lợp bằng mái lá, bắt ngang trần nhà là những thanh gỗ to cao và chắc chắn, và cao hơn nữa là những cái mái, thường những người đàn ông sẽ đứng trên những thanh gỗ đó để sửa lại mái nếu nó bị dở. Những tháng rét cuối năm, mưa không ngớt, tôi co quắp người cố giữ mình nhỏ bé trước những mái nhà dột. Ba má thức thâu đêm lấy xô chậu hứng nước. Có bận, nhà tôi dột to, nước chảy ào ào xuống, tôi bật khóc ngon lành. Khóc vì sợ, khóc vi bất lực, khóc vì sao nhà mình nghèo quá đến nỗi mái nhà cũng “trở chứng”, lúc ấy, ba tôi ngồi ướt sũng trước giường tôi, muốn vỗ về con gái nhưng sợ làm con gái lạnh nên chỉ nhìn âu yếm rồi nói:
-        Cái lỗ to thiệt to ấy làm con gái sợ đúng không? Đừng lo, cứ để đó ba lo, ba sẽ lấp cái lỗ ấy lại để con gái không sợ nữa.
        Tôi chỉ còn nhớ mang máng trong kí ức của mình khi ấy là hình ảnh ba tôi thoăn thoắt leo lên những thanh xà ngang ấy rồi được má ở dưới tuồn cho áo mưa che kín lại cái lỗ bằng những sợi dây và cái áo mưa dày. Để đó sáng hôm sau khi trời ráo ba sẽ leo lên mái sửa lại, còn giờ là “che tạm” cái lỗ ấy lại cho ngớt nước vô nhà. Lúc ba cheo leo trên đó tôi chợt thấy mình nhỏ bé vô cùng, cố gắng chùi đi nước mắt và cả lo lắng cho ba vì vách nhà trơn trượt, tự trách mình vì ba đang phải lo lắm việc nhà còn cố gắng an ủi con gái đang khóc nhè vì không ngủ được. Nhưng cũng vì thế tôi mới thấy rằng, mỗi khi tôi cần ba luôn xuất hiện và mỗi khi ba nói “để đó cho ba” đồng nghĩa với việc trên đời này sẽ không còn bất kì khó khăn nào đến với tôi nữa.
          Những ngày còn nhỏ, khi Noel đến, gia đình tôi vẫn hay đi nhà thờ. Mỗi mùa Noel về là nhà thờ sẽ trang trí rất đẹp đế đón những ngày lễ cũng như đông nghịt người. Tôi thích đi đến những chỗ đông người vì ngay từ nhỏ tôi đã ghét cô đơn, nhưng chỗ đông người với một đứa bé thì có nhiều hạn chế. Ba má tôi thường ngồi ở một góc sân nhà thờ và nhìn tôi tíu tít chạy nhảy ở trước mặt và chỉ cần tôi lạc mất sẽ luôn có một bàn tay to bè đưa tôi trở lại, đó là bàn tay chai sạn thô ram ráp của ba tôi. Vì tôi còn quá nhỏ mà biển người đi lễ nhà thờ vào ngày Noel thì mênh mông nên nhiều lúc tôi đã khóc vì bất lực, không thể nhìn thấy dàn đồng ca nhà thờ biểu diễn như thế nào, lúc ấy ba nhẹ nhàng lại gần bên tôi. Trong biển người đang qua lại ngược xuôi ấy, có một người đàn ông đang nhẹ nhàng ngồi khuỵu xuống trước mặt cô con gái nhỏ bé của mình để vỗ về:
-        Con sao lại khóc rồi?
-        Con không thấy người ta hát.
-        À, có thế thôi mà con gái ba mè nheo quá, được rồi, cứ để đó ba lo.
         Nói rồi, ba bế thốc tôi lên ngồi trọn trên vai ba, bỗng chốc tôi trở thành người cao nhất lúc ấy… Cảm giác của tôi lúc ấy vô cùng ấm áp và có cảm tưởng như chỉ cần có ba bên cạnh ba có thể đưa tôi đi cả thế giới vậy.
          Khi tôi lớn lên, những mùa Noel thưa dần những khoảnh khắc gia đình tôi đi chung, vì tôi có bạn bè và công việc riêng, còn ba mẹ tuổi tác ngày một lớn. Những ngày đông lạnh về tôi cũng bớt cái hiu hắt se lạnh vì sau khi tôi có công ăn việc làm ổn định cũng sửa sang lại nhà cửa cho khang trang. Tính chất công việc khiến tôi đi công tác tối ngày, chẳng còn thời gian để quây quần bên gia đình như những ngày gió mùa đông năm ấy. Cứ mỗi khi đi về tôi lại thấy tóc ba bạc thêm, nhưng chỉ có thể mua ít đồ lấy thảo và những thứ đồ bổ gửi ba chứ công việc bận rộn quá cũng đi miết. Một phần quá khứ nghèo ngày xưa luôn ám ảnh lấy tôi khiến tôi luôn muốn kiếm thật nhiều tiền, lâu dần việc kiếm tiền trở thành thói quen, thành lẽ sống khiến tôi quên hết đi mọi thứ xung quanh. Nhiều khi thấy tôi mệt mỏi, ba cũng khuyên:
-        Con không cần phải cố gắng làm quá để bản thân mệt nhọc thế đâu. Gia đình vẫn đủ ăn, không cần phải hành xác mình chỉ vì tiền con ạ,
         Có lẽ vì mệt mỏi lâu ngày với tâm trí rối mù đủ stress vì công việc, tôi đã lỡ lời:
-        Nếu con không đi làm thì ai nuôi nhà sau này? Ba đã không còn đủ sức khỏe đế có thể tự hào nói câu “ đế đó ba lo” nữa đâu.
         Ngay khi vừa nói ra câu đó tôi đã biết mình lỡ lời. Khoảnh khắc khi bóng ba đổ dài trải đầy hiên u buồn có lẽ là một khoảnh khắc mà cả đời này tôi không cách nào quên được. Ba không nói gì chỉ im lặng, mọi phút giây sau đó và những nỗ lực trước giờ tôi làm để đổi lấy nụ cười của ba bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Những tháng ngày sau đó tôi và ba như những chiếc bóng không nói với nhau nửa lời, được ít lâu thì tôi dọn ra khỏi nhà tránh gặp ba. Tôi hối hận, nhưng tôi không đủ dũng cảm để nói câu xin lỗi. Một phần tôi sợ ba sẽ không tha thứ cho tôi. Một phần nếu ba tha thứ cho tôi, tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình. Ba đã giành cả cuộc đời cho tôi mà tôi thì chỉ vì chút stress đã để cho người đàn ông quan tâm mình nhất trên đời phải tổn thương.
          Những tháng cuối năm ấy gió đông về rét buốt hơn mọi khi, tôi đổ bệnh. Trong lúc bệnh, tôi suy nghĩ rất nhiều về những ngày tháng đã qua, về những hình ảnh như những bức tranh thời ấu thơ rực rỡ và huy hoàng nhất khi tôi cuộn tròn vào lòng ba hay vững chãi trên săn chắc vai ba. Khi tôi lên cấp hai, trong khi khối đứa nhỏ đã tự đến trường, ba vẫn còn giành thời gian mỗi ngày đưa tôi đến lớp. Thậm chí, khi trời mưa từng cơn trút xuống như quật ngã thân hình bé nhỏ của tôi, tôi vẫn thấy ba hiên ngang trước bão, hai chân bấm vào lớp bùn trên đường đi, còn tôi ngồi yên vị trên xe để ba dắt qua đoạn đường đầy mưa gió ấy. Khi ấy, tôi đã sợ ngã, ba chỉ cười :” Đừng lo, cứ để đó cho ba”, và ba đã bấm bùn lội qua đoạn đường ấy để tôi tới lớp an toàn. Những ngày mưa giông, trường tôi thấp nên ngập nước, phải bắt thân dừa qua những đoạn nước cho đám học sinh băng qua ra cổng về. Các bậc phụ huynh đứng bên kia cổng chờ chúng tôi, chỉ có ba lội nước vào tận lớp tôi học, cõng tôi ra trước ánh mắt ganh tị của nhiều người. Khi tôi lên cấp ba, những khi rảnh ba vẫn tạt ngang chở tôi đi học, lúc trời mưa, tôi quên đem áo mưa vẫn thấy bóng dáng một người đàn ông to cao đầu điểm bạc đứng trước cổng trường cầm áo mưa mà đợi rồi lại lọc cọc đạp xe về…. Cho tới ngày đi làm, tôi trưởng thành, thi thoảng từng miếng ăn ba vẫn tự tay nấu vì ba biết tôi thích đồ ba nấu dù tôi đã không còn khen ba nhiều như trước nữa, chỉ cắm cúi ăn, cắm cúi làm.
          Nước mắt tôi trào ra, băng cơn mưa tôi chạy về căn nhà nhỏ nơi góc phố. Trước hiên nhà hiện ra một bóng dáng quen thuộc cứ ngồi ngóng ra cổng, vừa thấy tôi, ba chạy ào ra:
-        Sao để mưa ướt hết thế này con? Vào nhà mau, mẹ nó đâu? Lấy áo nó thay cho nó ấm người.
         Trong cơn mê, tôi thấy ba lại tất tả bên giường tôi như ngày xưa, tôi òa khóc nói “xin lỗi ba” nghẹn ngào, ba chỉ cười :
-        Ngốc quá, con gái ạ, ai cũng có những phút lỡ lời, quan trọng là nhận ra lỗi sai của mình. Bây giờ, con gái bệnh thì ba trách chi nữa. Gio thì con gái phải để cho ba lo tiếp rồi nhé.
Người đàn ông sáu mươi tuổi lại cong lưng lo cho đứa con gái mãi vẫn chưa trưởng thành, có lẽ sẽ rất
lâu, rất lâu tôi mới có thể nói câu “ để đó con lo” như tôi hằng mơ ước được nói mà đã thực hiện sai cách rồi.
          
          Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định

READ MORE - CỨ ĐỂ ĐÓ, BA LO! - Truyện ngắn - Lê Hứa Huyền Trân

LỜI KINH MÂN CÔI - Thơ - Nhật Quang

Tác giả Nhật Quang

Lời Kinh Mân Côi


Maria
Mẹ yêu ơi!
Con dâng lên
Chuỗi hoa đời
Muôn hương
Mừng, Vui lẫn tiếng sầuThương
Chơi vơi kiếp sống vô thường trầm luân


Bể dâu
Cuộn sóng gian truân
Mắt gầy lệ đẫm
Buồn dâng kiếp người
Nghe chuông chiều vọng tháng mười
Mân Côi chuỗi ngọc vang lời thiết tha


Tay nâng
Ước nguyện…đơm hoa
Vui mùa ân phúc
Thoảng xa ngàn trùng
Thầm thì chuỗi hạt kính Mừng
Sáng ngời màu nhiệm…cửu trùng hạ thân


Thương đời
Lữ khách phù vân
Thập hình cứu độ
Suối ngần thương yêu
Hương kinh nhẹ ngát lam chiều
Bốn mùa vương quyện tin yêu nồng nàn.


                                Jos, Nhật Quang







READ MORE - LỜI KINH MÂN CÔI - Thơ - Nhật Quang

VÀI CẢM NHẬN VỀ THƠ TRẦN MAI NGÂN - Đặng Xuân Xuyến


       


     VÀI CẢM NHẬN VỀ THƠ TRẦN MAI NGÂN


Thơ của Trần Mai Ngân là thơ của nỗi lòng. Hình như, chị mượn thơ chỉ để ghi lại Nhật Ký Nỗi Lòng nên thơ của chị gần gũi, dễ đi vào lòng người bởi đọc thơ chị. người đọc dễ “cảm”, dễ nhớ. Chị viết nhanh để ghi lại những cảm xúc thật của mình nên những câu thơ của chị rõ là của chị, không chịu ảnh hưởng cúa ai, cứ nhẹ nhàng đằm thắm, nhẹ nhàng chịu đựng, nhẹ nhàng hy sinh (có lẽ) như chính con người của chị.

Đọc những câu thơ:

- “Tôi đi nhặt lấy phù du
Trần gian một cõi mịt mù chơi vơi
Tôi tìm trong chiếc lá rơi
Phận người với cả một đời hư hao”
                                      (Phù Du)

- Ngồi buồn xòa ngón tay hao
Đã đan trong gió đã nhòa trong mưa
Gần xa cũng đã từng chưa
Ngón tay đeo nhẫn như vừa chơi vơi.
     (Ngồi Buồn Bấm Đốt Ngón Tay)

- Gió chiều, chân vội bước qua
Chỗ cười, chỗ đứng đã là ngày xư
Mười Hai trời chẳng thôi mưa
Tiễn Thu hay tiễn tôi vừa hôm nay!”
                                  (Tiễn Thu 2)

Người đọc thấy trân quý cuộc đời hơn dù những câu thơ ấy viết về sự cô đơn, về nỗi xót xa vì những dang dở chuyện tình, bởi thơ ấy không hề bi lụy, tiêu cực mà chỉ nhẹ nhàng dâng kín nỗi buồn, rồi nhẹ nhàng buông bỏ để người thơ trở về với những gì là của mình, thuộc về mình.

Tôi thích thơ chị, có lẽ cũng từ những câu thơ hay và tinh tế như thế.

Hôm nay, đưa thơ chị lên trang blog Đặng Xuân Xuyến, không hiểu lý do gì mà 3 lần tôi lập cập làm hỏng, cứ phải dàn trang lại. Vì đặc thù riêng (một phần do thiết kế) nên thời gian dành cho việc đưa bài lên trang blog Đặng Xuân Xuyến thường tốn khá nhiều nên tôi bực, định xóa hẳn bài nhưng tiếc công sức đã bỏ ra nên nán làm lại, vì thế mà tôi đọc kỹ bài thơ GIẬN của chị. Tôi bật cười với suy nghĩ: Thảo nào tên bài thơ là Giận!

Và cặm cụi ngồi gõ đôi dòng về Giận và cả về thơ của chị:

GIẬN...

Cứ một lần giận dỗi
Là thêm một cách xa
Mà em luôn nói dối
Không sao...em ổn mà!

Cứ một lần im lặng
Không nhìn nói với nhau
Làm tim em băng giá
Một mình âm thầm đau

Thêm một lần... lần nữ
Có chắc còn lần sau
Ngày mỗi ngày hờ hững
Nên tình đành xa mau...

Canberra trắng màu
Mây trôi xa xôi quá
Em nhủ lòng quên đi
Chuyện đôi ta... còn gì?

Canberra, 25 tháng 08.2018
     TRẦN MAI NGÂN

Vâng. Thơ Trần Mai Ngân là thế. Cứ thẳng tuột với những suy nghĩ của mình, chẳng cần chọn lựa câu chữ bóng bảy, chẳng cần rào dậu chắn be. Sự thẳng tuột ấy chỉ là chị tự nói với lòng mình, tự lẩm bẩm với nỗi buồn đang xâm kín lòng mình, sự nhẹ nhàng ấy rất phụ nữ Miền Tây:

Cứ một lần giận dỗi
Là thêm một cách xa

Biết là giận dỗi là căn nguyên của sự “cách xa” nhưng chị không giãi bày, không phân tỏ mà chỉ âm thầm chịu đựng, âm thầm để níu giữ:

Mà em luôn nói dối
Không sao... em ổn mà.

Câu: “Không sao... em ổn mà!” nghe như tiếng nấc đang được chị cố ghìm lại.

Chị tiếp tục thật thà với nỗi ấm ức đầy vơi của mình, bằng những câu không thể đời thường hơn, không thể thật hơn, cứ như chị bê nguyên xi nỗi ấm ức, hờn tủi của chị bằng những câu nói thường nhật trong cuộc sống vào thơ mà chẳng cần cầu kỳ gọt rũa, chẳng cần chọn lựa kỹ câu từ. Vì thế mà chuyện của chị, thơ của chị thật lắm, đời và dễ chạm vào lòng người:

Cứ một lần im lặng
Không nhìn nói với nhau
Làm tim em băng giá
Một mình âm thầm đau

Biết là sức chịu đựng của con người có giới hạn nên khi đối diện với lòng mình, chị lắng hỏi lòng mình, và cũng là tự nhủ với lòng mình: "Thêm một lần... lần nữa/ Có chắc còn lần sau". Biết sự nhường nhịn ấy, cam chịu ấy rồi cũng sẽ không đem lại kết quả tốt đẹp, nhưng chị lại buông xuôi, bất lực, tiếp tục cam chịu “thêm một lần”, rồi lần nữa, “lần nữa”... để chấp nhận sự đổ vỡ, chia ly: “Ngày mỗi ngày hờ hững/ Nên tình đành xa mau...”, thì thật là một bi kịch.

Nhẫn nhịn và bất lực trước cuộc tình sắp tan vỡ là tư tưởng yếm thế của một phụ nữ cam chịu xuyên suốt bài thơ.

Đọc bài thơ, không thấy hình bóng ai ngoài hình bóng chị, được mặc định bởi nhân vật "em" đang thủ thỉ kể chuyện tình buồn của mình. Cũng không biết căn nguyên những lần giận dỗi từ đâu, sự giận dỗi ở mức nào mà chỉ thấy hình ảnh nhẫn nhịn, cam chịu của chị, với những tâm sự của riêng chị, cũng rất chung chung, mơ hồ, khiến người đọc dù mến thương, cảm thông với nhân vật "em", vẫn buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng trách cứ: "tại anh tại ả, tại cả đôi đường.".

Dù thế, thì "Giận" vẫn là bài thơ nhiều cảm xúc, cuốn hút người đọc bởi sự chân thành trong từng câu chữ của người viết.

Vâng! Thơ của Trần Mai Ngân là thế, là thơ của nỗi lòng, là tấm gương phản chiếu chân thực cuộc sống mà nữ sĩ Trần Mai Ngân đã trải qua, đã cảm nhận và đối diện.

Tôi thích những câu thơ buồn nhẹ nhàng nhưng lại rất sâu, rất thấm, kiểu:

Xa nhau, ừ nhỉ xa nhau vậy
Vá víu trăm năm một nụ cười
Mắt đã rời xa không trở lại
Lúc ở cạnh nhau đã vắng rồi.
                   (Khắc Vào Gió)

Nhưng tôi mong lắm được đón đọc những bài thơ tươi rói nụ cười, những niềm tin rạng ngời về sự vẹn tròn, đủ đầy của tình yêu chung thủy như mái ấm gia đình mà chị đang có, về những hạnh phúc lứa đôi mà tôi thấy đã có nhưng chưa nhiều trong thơ của chị.

                                                            Hà Nội, 27 tháng 09.2018
                                                              ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - VÀI CẢM NHẬN VỀ THƠ TRẦN MAI NGÂN - Đặng Xuân Xuyến

EM... - Thơ Trần Mai Ngân



                                      Nhà thơ Trần Mai Ngân


EM...

Em thích được vùi vào ngực anh
Để nghe nhịp nồng nàn nơi đó
Trái tim anh rực đỏ
Nói lời dấu yêu em...

Em thích úp mặt vào tóc anh
Để hít hà thanh xuân còn lại
Đừng hỏi em tại sao
Lời tình yêu không màu. 

Em thích quấn chặt anh không buông
Dẫu có lúc buồn hay chấp giận
Nhưng em không ân hận
Vì ta vẫn còn đây

Em hương trầm mê hoặc ngất ngây
Cho đông lạnh ấm nồng mãi mãi
Để ta không ngần ngại
Làm giông bão trời sao...

Em trôi bồng bềnh ngọn sóng cao
Vỗ vào bờ tràn khát yêu đương
Nhưng dường như...dường như
Nhưng... hình như... hình như...

Khát vọng là mây trôi
Và vẫn còn xa xôi...
Xa xôi... anh ơi !

       Trần Mai Ngân
          1-10-2018

READ MORE - EM... - Thơ Trần Mai Ngân

CHÙM THƠ THIỀN 13 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


         



        CHÙM THƠ THIỀN 13

những cụ bà cụ ông
dời nhà riêng đến sống chung
ở chung cư của người già
nói khoa đại là hành lang thiên đàng
sau bữa ăn sáng
sau ly cà phê
mơ về cõi xa xăm
nơi hoa hồng cỏ xanh
một nơi an nghỉ vĩnh viễn
một cõi an lạc
không còn ưu phiền


MUỘN

những con diều nilông bay ngoài bãi biển
chẳng qua cũng để cho thiên hạ nhòm
những con sứa nổi lềnh bềnh
cũng mong cho thiên hạ bắt
những con nghêu con sò nằm yên
dưới bãi đá cũng để cho người ta lượm
em mặc áo tắm hở hang đi khơi khơi
mục đích cũng để cho thiên hạ cuỗm
anh ngồi nhìn mấy con hải âu bay
nhủ thầm giờ này còn ngồi đây
Quá muộn


YÊU

yêu nhau yêu cả đường đi
ghét nhau ghét cả cái ly chuyên trà
yêu nhau nước lạnh cũng là
ghét nhau nước ngọt đổi ra nước phèn
yêu nhau chả kể trắng đen
ghét nhau phân biệt cả đèn lẫn trăng
yêu nhau thung lũng cũng bằng
ghét nhau đồng cỏ đồng rừng cũng sâu
ghét yêu cũng bởi cái đầu


CÂY VÀ BỐN MÙA

đầu xuân cây nở hoa
mùa hè hoa kết trái
ngọt trĩu cành
muà thu lá từ từ đổi màu
từ vàng qua đỏ
rồi giã từ rơi xuống gốc
làm phân hữu cơ bón cho cây
mùa đông mọi loại cây
đều ngủ dưỡng sức
để chờ mùa xuân

CHU VƯƠNG MIỆN


READ MORE - CHÙM THƠ THIỀN 13 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN

ANH CŨNG ĐỪNG MONG MỘT KẺ NHƯ TÔI - Thơ Châu Thanh Thủy


                           Nhà thơ Châu Thanh Thủy


ANH CŨNG ĐỪNG MONG 
MỘT KẺ NHƯ TÔI

Đá vẫn buồn vì biển không là biển
Gió thôi ru lời tình cũ không thành
Sóng khát mãi buổi đầu tiên huyễn mộng
Cát vun chiều để mây chẳng còn xanh

Có lẽ rồi tôi cũng chẳng còn anh
Đôi ngã rẽ con đường đâu chốn hẹn ?
Tình ảo mộng khi không là trọn vẹn
Anh là anh và tôi vẫn là tôi.

Tôi vẫn nhìn vầng mây cũ xa xôi
Sóng khắc khoải đập tan ghềnh ào ạt
Chiều hoang vu,đám thông reo dào dạt
Nhắc tên anh nhưng chẳng gọi tên tôi…

Tôi biết rằng trong bận rộn cuộc đời
Tôi thỉnh thoảng mới nhớ lời yêu cũ
Bản tình mới ngọt hơn lời quyến rũ
Anh chỉ còn là ngọn gió xa xôi

Anh cũng đừng mong một kẻ như tôi
Coi tình ái là trò chơi dễ chán
Chỉ thế thôi, đến, để đi, ngao ngán...
Dẫu có buồn cũng chẳng nhớ anh đâu...

                             Châu Thanh Thủy
                                   2-10-2108

READ MORE - ANH CŨNG ĐỪNG MONG MỘT KẺ NHƯ TÔI - Thơ Châu Thanh Thủy