Học Phật
Pháp mình cần phải có cái TÂM chân thật, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hạnh
đều phải chân thật. Kẻ thế tục thường hay một nửa chân, một nửa giả. Nói năng lúc
thì có chút thiệt thà; lúc thì đầy giả dối. Người tu đạo lúc nào cũng phải nói
thiệt, làm chuyện thiệt; không được nói láo. Mỗi một ý niệm, phải bỏ đi điều lỗi
lầm, trừ cái tập khí trong vô lượng kiếp và rán cải đổi nó đi. Cái tội lỗi mình
đã làm trong vô lượng kiếp phải sám hối cho hết sạch. Tại sao có kẻ học Phật
lâu năm như vậy mà không có một chút linh ứng nào cả ? Bởi vì mình còn bao che
cái lỗi lầm của mình, không chịu đem tâm chân thật ra mà tu hành. Cho nên thời
gian trôi qua uổng phí mà mình không khai được trí huệ chân chính,
không được định lực chân chính. Thời gian trôi qua oan uổng mà
mình đạo nghiệp chẳng được thành tựu, đó là điều thật đáng tiếc thay.
Tu hành sống trong chùa người tu hành cần phải
tiết kiệm tất cả những thứ vật chất. Người ta nói rằng: "Ái tích thường
trụ vật, như hộ nhân trung châu". Có nghĩa là: Mình quý cái vật thường trụ giống
như thử là mình bảo vệ con ngươi trong mắt mình vậy. Đồ vật của chùa như : Gạo,
muối, tương, chao v.v... mình đều phải qúy nó, không được lãng phí bừa bãi. Cho
đến những cái mà mình dùng, ngọn cỏ, cành cây v.v... đều là qúy cả. Nếu ở cái
chỗ nầy mà không cẩn thận chẳng biết tiếc cái phước của mình thì mình làm tiêu
hao công đức biết bao. Cho nên cái điều mình tu không bằng cái tội nghiệp mình
tạo; cái điều mình đắc không bằng cái điều mình khuyết. Thêm một điều nữa là
nhất cử nhất động, nhất ngôn, nhất hạnh mình cần phải không được tổn hại đến
người khác. Khi nói thì phải dùng lời lẻ đức độ, không được nói ỹ ngữ, lời
thêu dệt, lời dối trá, lời ác ôn, hay lời hai đẵng. Cái miệng là cái mình cần chú
ý đặc biệt; thân thì không được sát sinh, không được trộm cắp, không được tà
dâm, ý thì không được phạm tham, sân, si. Đừng nên coi trọng tấm thân thịt da
trần ai nầy lắm, mỗi tâm, mỗi niệm đừng để bản thân thịt da quá thụ hưởng, quá
khoái lạc, đó là điều điên đảo. Nên nghĩ làm sao để xuất ly sáu cảnh giới (Địa ngục,
ngạ quỷ, súc sinh, A Tu la, người và trời) luân hồi nầy, làm sao cải biến sửa đổi
tập khí của mình, làm sao mà cái tình ái của mình hết đi, không còn nữa thì lúc
đó mình mới toại tâm mãn nguyện thành tựu cái đạo quả Bồ ĐỀ được.
Ngày trước, do tu vô lượng, vô biên công đức,
nên Phật mới thành PHẬT được. Chúng ta tại sao chưa thành Phật? Là vì chúng ta
chưa tu vô lượng vô biên công đức. Công đức của mình so với ngài qúa chừng sai
lệch. Con người chúng ta trong cõi đời này, từ sáng đến tối mình đều tạo thân
nghiệp, tạo khẩu nghiệp, tạo ý nghiệp. Hãy xét thử, chúng ta cứ tưởng: Người
này không tốt, người kia đối với mình không đẹp, tưởng người nọ đối với mình như
vậy, như kia v.v... trong đầu óc bao giờ cũng quanh quẩn những tạp niệm nhức
đầu. Có một ngày không nói chuyện thị phi thì giống như một ngày họ mất lẻ sống
vậy. Một ngày không nói láo, giống như họ không có cơm ăn, aó mặc, họ cảm thấy
rất khó chịu. Cái đeo mặt nạ giả để đi lừa người khác, kỳ thật ở đời này mình
lừa được ai! Chẳng những mình không lừa được người khác, mà chính mình tự lừa
dối mình. Cho nên chỉ có người ngu si mới đi lừa người khác thôi. Người không
thực lòng, không có nhân đức thì lòng dạ đen tối, không giữ quy luật chẳng làm
được chuyện quang minh chính đại. Do đó trong sự sinh hoạt hằng ngày giống như
kẻ say rượu "Túy sinh, mộng tử", sinh ra trong say đắm, chết trong
mộng mị vậy.
Quan
niệm của đạo Phật lấy chữ TÂM để giảng pháp. Cho nên, trong kinh Hoa Nghiêm có
dạy rằng:"Phật thị hiện bách, thiên ức chũng âm thanh. Vị chúng sanh, diển thuyết diệu pháp". Có nghĩa: "Phật thị
hiện trăm ngàn ức để diển pháp mầu cho chúng sinh "
Nên chúng ta cần giác ngộ và
nghĩ rằng tất cả các âm thanh trên thế giới tất cả đều là tiếng thuyết pháp của
Phật. Cho nên nói rằng: "Khe thanh vô quảng trường thiệt,sơn sắc vô phi
thanh tịnh thân" Có nghĩa âm thanh của
con suối, con lạch đều là tiếng từ nơi lưởi rộng dài của đức Phật. Màu
sắc của núi không có màu nào chẵng là màu của thanh tịnh pháp thân. Tiếng suối
reo, tiếng nước chảy cũng giống như là lời Phật nói diệu Pháp, cái màu
sắc xanh của núi cũng là màu của pháp thân khiến kẻ trông thấy sinh lòng hoan
hỷ. Nếu hiểu được cái triết lý này thì trên đời, tất cả mọi thứ đều đang nói
Pháp cho mình nghe. Người thiện thì nói Pháp thiện, người ác thì nói cái Pháp
ác. Con ngựa thì nói Pháp làm ngựa, con trâu thì nói Pháp làm trâu. Nhân duyên
nào mà chúng phải làm như vậy. Bởi vì con ngựa hồi xưa, lúc sống nó không hiếu
thảo với cha mẹ, cũng không cung kính với các bậc thầy của nó v.v. nên giờ nó
phải sinh ra loài súc vật. Nói tóm lại, trì ngũ giới, hành thập thiện thì
mình sinh ra làm người, làm trời. Khi có tham sân, si thì mình đọa ba nẽo ác:
Địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. Cho nên, mọi thứ đều là nhân quả tuần hoàn báo ứng
cả. Đó là đạo lý tuần hoàn thiết thực vô cùng.
"Thanh thanh bích trúc tổng thị pháp thân"
"Uất uất hoàng hoa vô phi bát nhã"
Tạm dịch: Xanh xanh trúc
biếc đều lộ pháp thân,
Lấp lánh cúc vàng không chẵng bát nhã.
Cho nên, mình phải hiểu thấu đáo chữ Tâm, quan
sát cụ thể. Hể hiểu thì có thể buông mọi thứ. Chưa hiểu thì mãi chấp trước.
Trong chữ TÂM của Phập
giáo có thể vượt ra khỏi số mạng!
Câu chuyện kể rằng: "Khi
xưa có một vị họ Viên hiệu Liễu Phàm tên Học Hải, là một danh nho đời nhà Minh, lúc nhỏ chàng hay đọc sách, nhưng phụ thân muốn chàng học nghề thuốc
để tế thế cứu người, cho nên chàng liền cải đổi học ngành Y. Về sau, một ngày
nọ, chàng gặp một vị tướng số râu dài, nói với chàng rằng "Ngài có mạng
làm quan, ngài nên đọc sách để làm quan lớn, vào ngày đó... tháng đó ... thì
ngài sẻ đậu tú tài, năm đó ... tháng đó ... thì ngài sẽ làm quan huyện ... bổng
lộc đến với ngài rất nhiều. Và cứ thế ngài sẽ được thăng cấp cao ... cho đến
năm ngài 54 tuổi ngày 14 tháng 8, đêm nằm ngài sẽ mệnh chung. Suốt đời ngài
không có con cái nào cả.
Do vậy, nên Viên Học Hãi mới đổi
môn học, thì qủa đúng như vậy, đúng như lời toán số của vị tướng số. Bởi vì vận
mệnh đã an bài cho nên chàng chỉ chờ đợi sự an bài mà không còn nghĩ gì khác
nữa. Suốt ngày chỉ du sơn ngoạn thủy mà thôi. Một bữa nọ chàng tới
núi Thê Hà, tại đó có một vị thiền sư tên là Vân Cốc. Khi chàng tới bái kiến vị
thiền sư này, thiền sư Vân Cốc liền đưa cho chàng một bồ đoàn. Hai người ngồi
đối diện như vậy suốt ba ngày đêm, thiền sư cảm thấy rất kỳ lạ hỏi rằng
:"Ngài từ đâu đến? Có thể ngồi ba ngày ba đêm bất động chẳng có vọng tưởng,
hẳn rằng ngài là một vị kỳ nhân có tu đạo ?" Họ Viên đáp: "Bởi vì, tất
cả mọi sự đều do vận mệnh an bài, nên tôi chẵng tham, chẳng cầu, chẳng có vọng
tưởng gì cả."
Vị thiền sư nghe và trả lời: "Tôi tưởng ngài là một bậc phi thường, nhưng hóa ra ngài cũng chỉ là kẻ
phàm phu tục tữ." Họ Viên nghe thế, mới hỏi lại thiền sư : "Sao
thiền sư cho tôi chỉ là kẻ phàm phu tục tữ?"
-"Nếu không phàm phu tục tữ, thì tại sao
bị cái vận mênh kia trói buộc ?"
Họ Viên liền hỏi : "Thưa thiền sư vận mệnh trốn
thoát được chăng ?"
Thiền sư đáp :"Ngài là kẻ thư sinh
chuyên đọc sách thánh hiền ngài không biết trong kinh Dịch có câu nói rất rõ ... "Thú kiết kỵ hung .".."nghĩa là tới chỗ tốt, tránh chỗ xấu." Nếu mà số mạng không trốn được thì làm sao nói vậy được? Thú kiết:
có nghĩa là đạt tới điều kiết tường, tỵ hung. Có nghĩa là trốn khỏi điều hung
dữ. Họ Viên nghe thấy tĩnh ngộ. Lập tức đổi tên mình thành Liễu Phàm (Không
còn kẻ phàm phu nữa) luôn làm việc thiện, tích phước tích đức, khiến cho điều vị
tướng số nói không còn linh nữa. Viên Liễu Phàm sống đến hơn 85 tuổi, có 3 đứa
con.
Bởi vậy, vận mệnh không phải là
nhất định, tốt, xấu, kiết hung cũng không phải nhất định. Cho nên cổ nhân nói
rằng "Quân tử tạo mệnh". Người có đạo đức, chính nhân quân tử thì
có thể cải tạo được vận mệnh của mình, siêu xuất khỏi cái số mệnh.
Lê Hoàng
lehoang32@ymail.com
Nguyên quán: Mai Đàn, Hải Lâm, Hải Lăng, Quảng Trị
Nguyên quán: Mai Đàn, Hải Lâm, Hải Lăng, Quảng Trị