TẾT XA
Tết quê xa
Sau lưng là núi tuyết
Phía trước là sa mạc
xa lộ chen ở giữa
toàn xương rồng
và chà là
thấm thoát cũng tròn 33 năm
xưa là bản làng
dân da đỏ
chừ toàn trại bò
chừ có ta và gia đình ta
tết tới và xuân qua
*
Những người xưa đã không còn
trơ lại chốn này
Toàn mây trắng mây xanh lơ
Và núi non
Đường xe vẫn hai chiều
Xuôi ngược
Bắc nam
Không có chiều nào
Dìa quê hương
Dù trải nhựa
Đường xe lửa
Đương xe bus
Ta đứng đó nhìn
Đôi khi bụi mờ nơi mắt
ƠI QUÊ HƯƠNG
chả phải sông sâu đò giang vẫn đắm
chả sáo đen sáo sậu cũng sang sông
chả tài sắc chi? cũng đoạn trường
chả hào kiệt chi? mà biệt xứ
mới đó thanh niên giờ ông cụ
ở bên này ngao ngán bên kia
đất mẹ quê cha mà ngại muốn về
dù chỉ một lần để nhìn mả tổ
vẫn biết rằng cây đa bến Cộ
Chiêm Thành xưa Ô Lâu vẫn ô Lâu
An Lỗ Phong Điền nối lưng nhau
cầu Mỹ Chánh chia Thừa Thiên Quảng Trị
mẹ trông con ngồi cầu Ái Tử
con thương cha ngóng ở Đông Hà
bên này quê chồng bên nớ quê cha
Vĩnh Linh chia Hiền Lương thù nghịch
30 năm con đường đi tới đích
một cầu một sông mà người chạy năm châu?
người bên này kẻ bên nớ chờ nhau ?
VỀ LẠI
ta về nhìn lại chùm sung chín
bên cạnh ao bèo lấm tấm hoa
hàng duối năm nay chồi tược muộn
nhường cho một dẫy những ngô già
mấy con chiền chiện đang mách lẻo
như rừng hứng chuyện chuyện phong ba
ta về đứng giữa hàng bông lý
chùng xuống bên dàn giữa tháng 3
thân thương tóc bạc trên áo bạc
đất quê cằn cõi cũng quan hà
đường đất cũng chia dăm bẩy mớ
khi thì tỉnh nọ lúc tỉnh ta
ra đi từ lúc dầy chinh chiến
bây chừ về lại ngó mông ga
một giải cát mù La Vang thượng
bên kia Ái Tử nối Đông Hà
rượu cứ đưa chân hồn lữ thứ
ân tình loáng nhoáng bụi tầm xa
năm sau liệu có còn về lại
tre mượt bên đàng nẻo Bích La
QUÊ MIỀNG
quê miềng bao nẻo sông sâu?
mà sao chả thấy bồ câu? bay về
ngóng nhau chỉ mỗi câu thề?
mà sao chỉ lá bồ đề rụng khan?
chiều sao? mà mãi chiều vàng
thuyền sao hai bến hoa tàn hoa rơi?
quên nhau thì đã quen rồi?
những bài thơ sắp đi đời nhà ma?
bây chừ mà ngỡ hôm qua
ngày mơi lại ngỡ đường xa lối gần
chuyện mình không đáng đồng cân?
chuyện ta ? sông dịch yên tần khói bay?
sòng đời toàn rặt cò quay
bàn cờ góc phố còn say đắm người?
dở dang số phận cu mồi ?
gáy dăm ba tiếng rồi thôi tức thì?
chuyện tình cũng chả ra chi?
hoạ chăng còn chút bột chì nơi tay?
lơ mơ chân dép chân giầy
băn khoăn mấy độ lá bay mấy mùa?
chả quên từ nớ tới giờ
có hay là mấy bài thơ rởm đời?
em à? em có quên tôi
hoặc là em giống cá trôi giữa giòng?
quê mình còn mấy nẻo sông
mấy cầu bao quán mấy lòng em ơi?
MỢ
mợ đi từ lúc dậy thì
mợ về hoa cải hoa quì trổ bông ?
mợ đi theo mãi bên chồng
mợ về tay dắt tay bồng tay mang?
không mợ chợ họp ven đàng?
có mợ chợ cũng vội vàng tan ngay?
không mợ tôi đứng chờ đây?
có mợ tôi cũng cao bay xa rồi ?
Ở VỀ
người ở người cứ ở
kẻ về kẻ cứ về
đất nước vẫn vậy vậy
người đi người cứ đi
vẫn thôn làng xập xệ
vẫn con đường chân đê
vẫn con đường bờ ruộng
xuyên giữa hai lùm tre
vẫn cứ hạ cờ tây
chai cuốc lủi bên hè
ở trần nhậu mới đã
nhồm nhoàm nhai bánh đa
ai làm quan cũng mặc
cơm độn bữa đói no
mặc toàn quần áo rách
ngồi toàn ngồi bên lề
chế độ nào cũng vậy?
bên ni và bên tê
vẫn bước cao bước thấp
toàn ấm ớ hội tề
thế kỷ này 21
vẫn cuốc bộ không xe
vẫn là công dân việt
độc lập và tự do
GIÒNG SÔNG
em có bao giờ nghe giòng sông trăn trở
không chỉ chẩy xuôi mang nước về duyềnh
những giòng sông sống trọn tình trọn nghĩa
chẩy miên trường nuôi nước và dân
có những giòng sông một lèo trôi thẳng
có những giòng lượn khúc quanh co
có những giòng sông cùng ngườì giết giặc
mấy ngàn năm lưu giọng hát câu hò
có những giòng sông lưu danh ngươì vạn thủa
có những giòng sông tựa đuợc cơ đồ
em ra đi làm sao nghe giòng sông trăn trở
buồn nát lòng vì hai chữ tự do
sông vẫn trôi lì như định mệnh
vẫn trĩu thương ôm ấp hai bờ
những ghe chài ra khơi chả còn về lại
nước vẫn đục ngầu mỗi mỗi tháng tư
nước cũng nhớ và sông cũng khổ
bữa cơm chiều ăn mãi chả ai no
ơi dân tộc có khi hùng khi tráng
có khi liu điu thân phận diệc cò
em bỏ nơi này ra đi giòng sông tủi hổ
bao tảng đá ngầm đau nhức trong tim
tôi trầm mình như cố nghe hồn nước
nước vẫn tình như đôi mắt cuả em
em ra đi không bao giờ trở lại
để nhánh sông chẩy mãi chả vơi buồn ?
QUA BẬU BẬU
mình dià bậu chả cho dìa
bậu nắm vạt áo bậu đề câu thơ
[ca dao]
bây chừ gặp mặt giả ngơ
giả ngây giả điếc giả vờ giả quên
nhìn qua rồi lại dông liền
qua cây cầu khỉ không thuyền nước trôi
ngày xưa như đũa đủ đôi
bây giờ như cặp đồi mồi đi riêng
ngày xưa bụi xả bụi riềng
bây giờ trần trụi chiếc kiềng chổng chơ
nồi rang vung bể hững hờ
trong tay còn giữ bài thơ đoạn lòng
vàng vòng bỗng chốc thành không
trơ con nước đục giữa giòng tội thay
ngày xưa trâu với chiếc cày
bây giờ cày đó trâu gầy bán đi
túi thơm cũng chả ích gì
tình thâm cũng giống cội si trong chùa
bây chừ đâu khác ngày xưa ?
VẠC CÒ
cái nông cái vạc cái cò
ba thân phù thế co ro đầu cành
lông bông lộn cổ xuống gành
trập trùng ốm đói chết lăn mặt đià
mình dià ta chẳng cho dìa
để con vạc cứ lia chia mổ hoài
ba con hai đã toi đời
còn một con nữa đến thời sáo măng
có sáo thì sáo nước sông
đừng sáo nước máy đau lòng cò quăm
mình dìa bên nớ ta mong
mình sang ta lại thong dong vạc cò
chuvươngmiện