Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, June 15, 2016

TÂM KHÚC THUẬN NGHỊCH ĐỘC - Thơ Thy Lệ Trang



              Tư Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân



TÂM KHÚC
THUẬN NGHỊCH ĐỘC

THUẬN

Mây về bóng ngả lầu tây                             
Tay đan ngày tháng nhớ ai rưng buồn
Say nồng tóc đẫm mùi hương
Vây quanh màu tuyết phủ đường trăng soi
Đau lòng sợ nhặt tình rơi
Sầu tư tâm khúc rã rời châu thân
Âm thầm nhỏ lệ xanh ngần
Khanh* mơ... ngàn dặm... Trác Quân* mong chờ
Năm tàn khắc khoải nàng  thơ !

NGHỊCH

Thơ nàng khoải khắc tàn năm
Chờ mong Quân Trác... dặm ngàn... mơ Khanh
Ngần xanh lệ nhỏ thầm âm
Thân châu rời rã khúc tâm tư sầu
Rơi tình nhặt sợ lòng đau
Soi trăng đường phủ tuyết màu quanh vây
Hương mùi đẫm tóc nồng say
Buồn rưng ai nhớ tháng ngày đan tay
Tây lầu ngả bóng về mây 

                              Thy Lệ Trang

* Tràng Khanh: biệt hiệu của Tư Mã Tương Như
*Trác Văn Quân

READ MORE - TÂM KHÚC THUẬN NGHỊCH ĐỘC - Thơ Thy Lệ Trang

CÂY TRÚC XANH MIỀN NAM BỘ - Thủy Điền


     Nhà thơ Trúc Thanh Tâm



CÂY TRÚC XANH MIỀN NAM BỘ

Trị dân phải có nhân tâm
Giữ nước cũng cần nghĩa khí.


Để trân trọng và ngưỡng mộ Thi sỹ Trúc Thanh Tâm, người đã có một chặng đường dài 60 năm cống hiến cho nền Văn Học Việt Nam nói chung, miền Tây Nam bộ nói riêng.
   
Với tư cách là một Chủ biên một tờ báo, đã từng cộng tác với Thi sỹ Trúc Thanh Tâm trong thời gian gần đây và là một độc giả nhiều năm trên mạng Internet, đọc qua những bài thơ của Trúc Thanh Tâm, tôi luôn luôn có những suy nghĩ riêng, và những suy nghĩ ấy có đối lập với một ai thì tôi không biết.

-  Trúc Thanh Tâm là một con người chân thành, luôn tôn trọng tình bạn, sống thực, sòng phẳng, có tinh thần đấu tranh chống bất công, chấp nhận những gì mình đã làm, có trách nhiệm và nhìn thẳng vào sự thật, đồng thời,  luôn coi trọng Tổ quốc, quê hương là đỉnh cao của cuộc sống:

        Anh đừng trách
        Bởi tính tôi con người chân chất
        Ăn thẳng nói ngay nên dễ mích lòng
       Đất nước nghèo
       Bởi có thù ngoài và luôn có giặc trong
       Sao cứ chủ quan rồi lặng im phi lý
       Chuyện chống ngoại xâm đến nay còn lý thú
       Giờ nhìn mặt nhau và tự thấy thấm đòn.

      Anh có nghe
      Lòng dân đang thổn thức
      Vì quê hương luôn trăn trở, tự hào
      Lao động nghèo, trí thức thật được bao nhiêu
      Rốt cuộc họ bị bào mòn suy nghĩ
      Xã hội ta, còn hoài vị kỷ
      Chưa thoát ra những bảo thủ, giả vờ
      Cây cuộc đời trong ruột bị héo khô
      Những hoa trái cứ thờ ơ vay mượn.
                      

-  Là một con người từng trải, đã đi dọc suốt chiều dài của đất nước, ngắm nhìn, nghe ngóng từng hơi thở của lòng người. Phân tích, nhận định từng khía cạnh thực, giả một cách khách quan giữa xã hội xưa và nay. Bằng chứng cho ta thấy qua bài thơ:

     Đời cho ta vay nhiều lắm
     Tình yêu, danh lợi, khổ đau
     Kiếp nầy, ta xin mắc nợ
     Vốn, lời trả ở kiếp sau!

     Mẹ, cha nuôi ta khôn lớn
     Cắm sào mới biết sông sâu
     Ta làm thơ tặng người lạ
     Bao giờ tặng mẹ cha đâu!

     Cám ơn đời còn sự thật
     Cám ơn những con thiêu thân
     Chúng ta đang điên hay tỉnh
     Nói, làm trái với lương tâm!

          

    - Thi sỹ Trúc Thanh Tâm luôn ca ngợi quê hương Việt Nam, đánh thức mọi người nhớ về Nguồn cội, về Quê cha đất tổ. Trúc Thanh Tâm cũng viết về những phong cảnh thiên nhiên, những di tích lịch sử mà ông cha ta đã bao đời xây dựng. Chúng ta là những thế hệ con cháu đi sau cần phải làm gì cho đất nước càng ngày càng được tốt đẹp hơn.

      Liên Trì chuông mãi đong đưa
      Ta thăm Mũi Né, cát xưa xửa hồn
      Poshanư, mắt huyền sương
      Nhớ mùi bánh Rế, tình thương tình chờ!                           

-  Trúc Thanh Tâm cũng luôn da diết với cuộc sống hiện tại và mai sau. Với tâm hồn thi sỹ, ước mong của Trúc Thanh Tâm là làm sao mọi người luôn luôn được no ấm và con cháu chúng ta được đi đến trường một cách hồn nhiên.


     Em những sáng đưa con vào trường học
     Đời con là đời anh của xa xưa
     Nên cần học nhiều điều lễ nghĩa
     Dù chung quanh cám dỗ, lọc lừa


     Khi xã hội ngày càng thêm phức tạp
     Không thể con mình dốt tiếng quê hương
     Hiểu thấu đáo cội nguồn và tranh đấu
     Khi đủ lớn khôn rời ghế nhà trường
                    


  Những ý nghĩ của một con người như Trúc Thanh Tâm thật ít ỏi trên cõi đời nầy. Anh thật xứng danh với "Cây Trúc Xanh Miền Tây Nam Bộ".

   Qua chặng đường 60 năm nhìn lại, thơ văn của Trúc Thanh Tâm là những bài học khá bổ ích cho thế hệ mai sau.

   Với tình bạn thơ văn, với lòng trân trọng, tôi chúc Thi sỹ được nhiều sức khỏe, đồng thời có thêm nhiều tác phẩm hay phục vụ cho bạn đọc trong và ngoài nước.

   Trân trọng,

                                                                    Thủy Điền
                                                                    CHLB Đức
                                                      Ngày 15, tháng 6, năm 2016

READ MORE - CÂY TRÚC XANH MIỀN NAM BỘ - Thủy Điền

ĐỌC BÀI THƠ “QUÊ NGHÈO” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Chử Văn Long



             
               Nhà thơ Chử Văn Long



ĐỌC BÀI THƠ “QUÊ NGHÈO” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN


QUÊ NGHÈO

Quê tôi nghèo lắm
Vẫn lác đác nhà tranh
Vẫn tiếng thở dài những chiều giáp hạt
Vẫn bát cơm chan mồ hôi mặn chát
Cha cả đời lam lũ
Mẹ một đời chắt chiu
Khoai sắn vẫn len vào giấc ngủ
Tuổi thơ tôi đói ngủ
Thương cánh cò bấu bíu lời ru.

Quê tôi nghèo lắm
Phiên chợ còn èo ợt nghèo hơn
Dăm ba nải chuối
Vài mớ rau tươi
Mẹt sắn, mẹt ngô
Í ới mời chào cao hơn mời cỗ
Lèo tèo dăm người bán
Lẻ tẻ mấy người mua
Ế bán
Chán mua
Phiên chợ quê xác xơ già cỗi.

Quê tôi nghèo lắm
Lũ trẻ gầy như con cá mắm
Lũ trai mặt mũi mốc meo
Gặm nhấm nỗi đau nghèo khó
Nơm nớp âu lo đời như chiếu bạc
Thương con cò con vạc
Mỏi cổ chồn chân trên đồng đất của mình.

Quê tôi nghèo lắm
Nước mắt rơi từ thời chị Dậu
Tiếng oan khiên từ thời Giáo Thứ
Âm ỉ bủa quanh
Bám đeo đặc quánh
Chiếc cổng làng dựng lên thật đẹp
Sừng sững bê tông cốt thép
Ngạo nghễ tượng đài
Ngạo nghễ trần ai
Chiếc cổng làng thành tai hại
Giam hãm đời người
Tù túng giấc mơ.

Quê tôi nghèo
Nghèo cả giấc mơ...

Hưng Yên, chiều 29 tháng 12 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


LỜI BÌNH:

Là người Việt Nam không ai không biết tới cảnh nghèo, cái đói đã đeo bám dân tộc ta từ những ngàn đời. Cảnh đói ăn, thiếu mặc, bán vợ, đợ con đã in đậm vào những trang văn, những bài thơ từ thuở ông cha biết dùng chữ viết ghi lại cùng con cháu hôm nay. Nhiều câu thơ, trang văn đã làm rơi lệ người đọc, thương cho số phận người xưa, lại thương cho phận số chính mình. Cuộc cách mạng năm 1945 giành lấy chính quyền từ chế độ vua quan phong kiến, thực dân cai trị, người nghèo làm chủ lấy vận mệnh của mình với bao hy vọng đẹp tươi, xây dựng một xã hội ấm no, công bằng, người không còn bóc lột người… nhưng con đường ấy chưa biết bao giờ tới đích. Sau những bộ mặt đô thị, thành phố tập trung được xây dựng khang trang đẹp đẽ, vẫn còn những làng quê chưa thoát khỏi cảnh nghèo:

Vẫn lác đác nhà tranh
Vẫn tiếng thở dài những chiều giáp hạt
Vẫn bát cơm chan mồ hôi mặt chát
Cha cả đời lam lũ
Mẹ một đời chắt chiu
Khoai sắn vẫn len vào giấc ngủ…

Bộ mặt đời sống mỗi vùng quê mỗi nơi tuy có khác nhau nhưng nhìn chung vẫn chưa nhấc nổi bàn chân thoát khỏi cái vòng nghèo khó. Bây giờ không còn đói dài đói rạc, không còn quần mảnh áo manh, sự nghèo khó lại mang bộ mặt khác. Nhìn từ bên ngoài

Chiếc cổng làng dựng lên thật đẹp
Sừng sững bê tông cốt thép
Ngạo nghễ tượng đài…
Chiếc cổng làng thành
Giam hãm đời người
Tù túng giấc mơ!

Còn đời sống thật bên trong, văn hóa, hiểu biết, kiến thức, khoa học, tục lệ, lễ nghi… vẫn chưa nâng con người thêm lên là bao. Thật buồn cười, hàng ngày qua đài báo ta cứ nghe ra rả những lời nói đẹp: “cán bộ là đầy tớ của nhân dân!” nhưng nhìn vào anh chị cán bộ nhỏ bé nhất của làng ai cũng quần là áo lượt, còn nhân dân thì áo đẫm mồ hôi, quần quật nắng sương lại được tiếng là ông chủ của đất nước. Trong khi mảnh đất hẹp của chính mình vẫn cày cuốc, người tà có thể lấy đi để mua bán đầu từ cho những tập đoàn tư sản nước ngoài năm, bảy chục năm, lấy tiền bỏ túi nhà nước thì ít, còn túi những ông bà đầy tớ, chỉ một hai khóa nắm quyền, là có thể tậu nhà mặt phố, thị trấn, thành người của lớp giàu sang. Còn dân đen thì phải rời nhà, rời cả mồ mả tổ tiên và được cái tiếng là người có quyền làm chủ… Trong một bài thơ Đặng Xuân Xuyến khó nói hết điều này nên sau những câu thơ khắc họa cái nghèo rất thực:

Quê tôi nghèo lắm
Lũ trẻ gầy như con cá mắm
Lũ trai mặt mũi mốc meo
Gặm nhấm nỗi đau nghèo khó

Mà cuộc sống khổ nghèo trì trệ, tù đọng ấy cũng đâu yên ổn:

Nơm nớp âu lo
Đời như chiếu bạc

Nay hãy biết nay, còn mai chưa biết thế nào.
Hình ảnh trong bài thơ của Đặng Xuân Xuyến viết là những làng quê của vùng khoai lúa cây trồng nơi những vùng đồng bằng ít biến động bởi thiên tai bão tố. Nước ta với hơn ba nghìn cây số biển dài còn bao làng quê sống nghề chài lưới. Mỗi gia đình ở đây còn nơm nớp bao nhiêu khi đặt cược đời mình nơi những chiếc phao nổi nênh mặt nước. Dù không giàu có nhưng sống nhờ con tôm, con cá …qua ngày. Bỗng nhiên người ta bán đất đầu tư cho nước ngoài gần cả trăm năm. Công nghiệp đem được lợi ích gì cho những người dân chài lưới chưa thấy đâu, đã gây nên vụ ngộ độc suốt dải biển bắc miền Trung cá chết, đã hơn hai tháng nay chưa tìm được nguyên nhân. Tuy được cho cơm gạo cầm hơi để sống, để nhìn ra biển. Nỗi đau dân chài, tự dựng rơi lại vào cái bẫy khó nghèo, so với nỗi sợ, nỗi lo ở những làng quê đời sống dân chài còn nơm nớp bấp bênh hơn. Đúng là “Đời như chiếu bạc” mình không đánh bạc mà bị trắng tay… Nỗi buồn lo đến vậy cả một dải đất miền biển, nhưng trên báo chí truyền thông ta chỉ được đọc một hai bài thơ đồng cảm với biển, chứng tỏ còn một nỗi đáng sợ hơn là lòng người bây giờ, tuy vẫn cười vẫn nói cùng nhau nhưng thứ tình nghĩa quê kiểng xóm làng sống không còn ấm áp “Tắt lửa tối đèn” như xưa.
Giữa không khí thơ như thế bài thơ của Xuyến như đốm lửa tình người vẫn còn lửa hồng than đỏ, hàng ngày sống giữa những cạnh tranh giành giật phố phường mà còn gửi được hồn mình ở nơi tình người và cảnh vật lẻ loi là thật đáng quý:

Phiên chợ quê còn ẽo ợt nghèo hơn
Răm ba nải chuối
Vài mớ rau tươi
Mẹt sắn mẹt ngô
Í ới mời chào…
Ế bán
Chán mua

… Chợ quê xác xơ già cỗi

Bài thơ “Quê nghèo” của Đặng Xuân Xuyến cho ta cái tình, tình người muôn thuở. Làng thơ Việt Nam bây giờ có nhiều người giàu có, quyền tước ngất trời muốn mượn thêm thơ để làm phật đạo, rằng mình cũng hiền, cũng triết, cũng thanh cao, đã mượn cả danh của hội nhà văn Việt Nam để in sách, mời những nhà thơ có tiếng để hội thảo, in song ngữ, tam ngữ, quảng bá rùm beng như đám rước hội làng, nhưng thơ nhạt thếch, bởi lòng họ còn đâu thứ tình người lửa khói. Tình người đã cạn kiệt còn lấy gì để rung ngân… Trái tim không còn nhói đau khi chạm phải “cái nghèo” cái bất công hàng ngày vây bủa thì còn đâu thơ phú…

            Hà Nội, ngày 16 tháng 6 năm 2016
             Nhà thơ CHỬ VĂN LONG
             Địa chỉ: Thôn 2, Vạn Phúc, Thanh Trì, Hà Nội.          
 Điện thoại: 01658818263


READ MORE - ĐỌC BÀI THƠ “QUÊ NGHÈO” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Chử Văn Long

HOÀI VỌNG - Lê thị Tâm Thu






HOÀI VỌNG

Nắng nhón qua ô cửa
Khẽ lay vào vai em
Chúng mình về quê nhé
Thăm ấu thơ êm đềm

Cô bướm vàng hồn nhiên
Cùng em trò cút bắt
Sân vườn lắm áo hoa
Ong cần cù lấy mật

Xanh mãi bến sông thơ
Câu đồng dao rộn rã
Giập giờn sóng lúa quê
Chao cánh cò bay lả

Mây ùa về bên gió
Ru em đẫy giấc nồng
Nghiêng nghiêng vòm lá nõn
Mát lừng nhịp võng đưa

Bà dẫn vào ngày xưa
Có cô tiên giúp đời
Mẹ về ngoài hiên cửa
Đánh rơi khúc à ơi!...

Lê thị Tâm Thu
15B. Đội Cung. Phan Thiết.
ĐT: 062.3602789

READ MORE - HOÀI VỌNG - Lê thị Tâm Thu

NHỮNG NGÀY ĐAU - thơ Độc Hành và Nguyễn Hữu Lộc



NHỮNG NGÀY ĐAU

Lâm bệnh nặng cả tuần lơ sữa cháo
Kiếp độc hành không bạn chẳng bà con
Liệt cả người nhưng tim nhịp vẫn còn
Tai nghe động mà mắt không mở được
Giọt lệ buồn lấn mi lăn má ướt
Tủi phận đời dòng ấy cứ tươm hoài
Nằm co ro phòng lẽ chẳng có ai
Mang phận bạc muôn đời gặp khổ cực
Đầu choáng váng mà hồn ta náo nức
Chút văn chương thức dậy tự bao giờ
Cố gượng cười phăn lại mấy vần thơ
Dầu có đúng đích thực hay là ảo
Chiếc thuyền teo đang gặp cơn gió bão
Sóng dập mình nghiêng ngã giữa trùng khơi
Phút nầy đây sắp khép kín cuộc đời
Gửi trần thế vần ngọc chúc vạn sự…

ĐỘC HÀNH 
ĐỒNG NAI, 16/6/2016.

Bài họa:

NHỮNG NGÀY ĐAU

Tôi đau quá mấy ngày không cơm cháo
Nằm lê liệt trên mảnh chiếu cỏn con
Xin miếng nước người ta bảo chẳng còn
Đầu choáng váng không sao ngồi dậy được
Mình thì nóng ran mồ hôi đẫm ướt
Miệng đắng  khô cứ nuốt nước miếng hoài
Không viên thuốc chẳng biết cậy nhờ ai
Mà hôm nay trong cảnh nghèo cơ cực
Lòng nặng trĩu mà hồn nghe náo nức
Trên đôi mi lệ ướt tự bao giờ
Tôi gượng cười ngâm thử mấy vần thơ
Như trút cả tâm hồn vào mộng ảo
Đời tôi chỉ bao lần cùng gió bão
Vượt ngàn trùng ngoài biển hận xa khơi
Như hôm nay có chết cả cuộc đời
Tôi chỉ tiếc chưa làm tròn phận sự

NGUYỄN HỮU LỘC 
QUẢNG NGÃI





READ MORE - NHỮNG NGÀY ĐAU - thơ Độc Hành và Nguyễn Hữu Lộc

DỐC TÌNH - thơ Trương Thị Thanh Tâm

Trương Thị Thanh Tâm
DỐC TÌNH       

Con dốc nhỏ tôi cuộn mình lăn mãi 
Tim nhói đau thân xác cũng dật dờ 
Mấy mươi năm có đủ mối tình thơ 
Khi tỉnh giấc, tiếc cho đời lầm lỗi 
                            *
Lá lìa cành còn thương cây nhớ cội 
Cớ sao tình lại vội vã quên mau 
Nước mắt có làm vơi nỗi thương đau?
Cung đàn xưa còn khúc buồn ai oán 
                                *
Người chợt đến chợt đi cơn gió thoảng 
Ái ân giờ liệm chết một mùa yêu 
"Bướm phụ hoa nên hoa rụng một chiều 
Hay hoa phụ cho ngàn đời bướm nhớ"
                               *
Có nuối tiếc cũng một lần dang dở 
Lối mòn xưa rưng rức khói chiều bay 
Muốn quên người, sao vẫn nhớ vòng tay 
Chút men đắng bờ môi tình ngây dại 
             Trương Thị Thanh Tâm - Mỹ Tho



READ MORE - DỐC TÌNH - thơ Trương Thị Thanh Tâm

VỮNG TIN - thơ Hiền Phương

Tác giả Hiền Phương


VỮNG TIN

Em đi
Dẫu chẳng biết nơi nào là điểm đến
Để con tim neo đậu bình yên
Và cuộc đời thôi hết ưu phiền
Cuộc sống an nhiên
Chẳng phải chuân chuyên.
Em vẫn đi
Dù phía trước đầy chông gai
Và tương lai mịt mờ khó định
Vẫn phải đi
Ở lại có ích gì
Khi vết rạn hôn nhân đã ngày càng trống hoác
Vá làm sao cho liền vết thương lòng.

Em ra đi
Dù ngoài trời đầy giông tố bão bùng
Những bước chân liêu xiêu muốn chừng như gục ngã
Tự dặn mình hãy vững lòng cố để vượt qua
Bão sẽ tan
Và nắng sẽ chan hòa.
Niềm tin
Chỉ có niềm tin mang tới khúc khải hoàn ca!

11.6.16
Hiền Phương

Hội viên CLB Thơ Việt Nam - Hải Phòng,
Email:  mailinhtran85@gmail.com,
FB: Trần Nhật Phương Hiền.
READ MORE - VỮNG TIN - thơ Hiền Phương

EM VỀ - thơ Nhật Quang


Tác giả Nhật Quang

EM VỀ

Em về ngời ánh trăng quê
Vẹn duyên thầm ước câu thề đêm nao
Em về hoa lá lao xao
Vườn xuân ngan ngát, mai,đào nở tươi

Em về ru mộng đầy vơi
Long lanh ánh mắt, bờ môi nồng nàn
Em về gọi nắng mùa sang
Mây hồng ấp ủ...hoa ngàn xanh mơ

Em về nắng nhẹ vương tơ
Hong thơm vạt áo,hương thơ bềnh bồng
Em về trọn giấc mơ hồng
Đêm say ôm ấp, tình nồng gối chăn.

                                     Nhật Quang

                                       (Sài Gòn)
READ MORE - EM VỀ - thơ Nhật Quang

VẪN THUỘC CÂU QUÊ HƯƠNG - thơ Mặc Phương Tử

Tác giả Mặc Phương Tử


VẪN THUỘC CÂU QUÊ HƯƠNG

Còn thơm hương cỏ bên trời
Tự tình viễn khách ngọt lời quê hương.

Tôi và anh
Bước chung đuờng lữ thứ
Áo bạc thời gian
Xước mộng buổi xuân nào
Nhìn cuối nẽo mây tầng gương vụn vỡ
Dấu tàn phai lấm tấm dưới trăng sao.

Rừng hoang vu
Ngõ đời thêm chật hẹp
Tiếng thú gầm
Xé lạnh giữa sương khuya
Trước dấu ngoặc, nhưng quanh đời vẫn đẹp
Phía chiều xa… dù lắm nỗi nọ kia.

Ném tàn bạo, để bao nhiêu tàn khóc
Ném lương tâm, để oằn vạn lưng còng
Ném nhân nghĩa, cho trắng thêm màu võ ốc
Ném lương tri cho nát mặt non sông.

Màu non nước ấn lên màu hoang tái
Chạnh lòng ta, chạnh cả nỗi lòng quê
Câu thơ viết, nhưng tình thơ còn ái ngại
Có ngờ chăng, khi hạt bụi lúc quay về ?
Trên bước độc hành,
Phải đâu đời độc lữ
Trong thanh âm cuồn nộ có lời xuân
Trong hoang lạnh có cỏ hoa tình tự
Trong muôn trùng
Có tụ điểm thanh tân.

Khi câu thơ sáng lên hồn kiếm khách
Mặt trời xưa sẽ mọc lại bến phương hồng
Miền cổ độ mấy phen sầu lao lách
Đời rựng bóng ngày
Người rựng ước mơ chung.

Đâu đó đấy…
Cuộc phong trần nát lệ
Nhưng phải đâu lạc dấu mộ ông cha!
Và phải đâu kẻ bán đồ nhi phế
Của bốn ngàn năm tình sử vạn cờ hoa.

Khi cơn hấp hối của loài quỉ dữ
Thét gào lên rờn rợn lúc đêm tàn
Rồi chôn lịm dưới bùn đen thấp kém
Đã hết một thời cơn quái dạng thai hoang!

Rồi chiều nay
Tôi cùng anh nơi vườn “tao ngộ”
Từ cuộc hẹn nghìn trùng tha phương
Cạn chén trà thơm,
Mấy phen đời hoạn lộ
Vẫn thuộc lòng câu chữ quê hương.

NEW ORLEANS tháng 6.2016.
MẶC PHƯƠNG TỬ

READ MORE - VẪN THUỘC CÂU QUÊ HƯƠNG - thơ Mặc Phương Tử