Chiều yên ả, gió lướt qua từng kẻ lá hòa âm bản tình ca mùa thu, chút se lạnh để gợi nhớ người thương tìm về trong vòng tay ấm áp. Thi sĩ bay bỗng với cảm xúc được mất, tiếc lá vàng lìa cành, nắng thong dong theo chân cô trong vô ưu, nhẹ nhàng. Thanh bình biết mấy! Bỗng đâu cơn gió lạ, lướt nhanh, mang hơi lạnh đến thì thầm: “Giông tố sắp kéo qua đây…” Lá cây ngọn cỏ rùng mình hoảng sợ. Vạt nắng chiều khép lại, tìm nơi lánh nạn. Cô gấp gáp, vội vã khi nắng chợt xót xa… “Còn vạt nắng chiều lưu luyến, làm sao giữ lại qua bão giông?”
Mây đen từng đám vá víu không gian. Vạt nắng chiều len qua khoảng trống, trải mình trên đỉnh đồi, tràn qua con phố, vẫn cố đốt cho hết phần ánh sáng còn lại mang theo bên mình… Chỉ cần kịp giờ về phía tây trầm mình vào hoàng hôn cho đến khi cánh cổng buổi ngày khép lại.
Cô còn mẹ già, còn em nhỏ. Cuộc hôn nhân tan vỡ đã để lại nhiều tổn thương. Tóc cô còn xanh nhưng sao mắt xa xăm đến vậy! Đôi khi trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, nắng mừng rỡ vô cùng: “Phải rồi, hãy thắp sáng ước mơ, hy vọng nhé cô bé, quên đi giông tố hôm qua.” Làm việc ban ngày, tối đến đi học chương trình cao hơn, cô tìm quên với những thành quả đạt được. Vậy nhưng đôi khi nắng bắt gặp cô lặng lẽ khóc thầm, ấm ức…Thu nhập chỉ đủ trang trải cho cuộc sống và việc học. Một lần mẹ bịnh, cô đi bán máu, mỗi giọt máu chảy ra như giọt nước mắt chảy vào tim. Xanh xao, cô nở nụ cười nhẹ như gió thoảng. Nắng theo cô lo lắng: “Phải tìm cách khác chứ!” Ôm cô trong vòng tay, sưởi ấm chút lạnh giá bên ngoài, nắng khẽ đùa lên tóc, lên mặt… Cô vẫn bất động không sợ nắng làm xém làn da mịn màng vốn có.
Câu chuyện của cô, thật đáng thương. Nắng ngậm ngùi thở dài…
Tốt nghiệp đại học với mảnh bằng ưu tú. Tánh cô hiền lành không thích hơn thua với đồng nghiệp, dựa vào thực lực bản thân là tiêu chí. Nhân viên mới thường xuyên bị bắt nạt, rót nước pha trà, cô vẫn vui vẻ. Cô bé rụt rè luôn về sau cùng vì phải dọn dẹp từng góc nhỏ. Trong văn phòng có một chàng trai, tánh điềm đạm và thân thiện, luôn giúp đỡ cô trong công việc, cô tự tin nhiều hơn. Họ trở thành bạn rồi yêu nhau. Cả hai đều là trụ cột gia đình, là con thảo. Tình yêu của họ đơn thuần, chân chất, không quà đắt tiền, không tiêu xài phung phí, cả hai chia nhau ổ bánh mì trên ghế đá công viên vẫn hạnh phúc. Ước mơ của họ không dừng lại ở đó, họ muốn học cao hơn, muốn ra nước ngoài, muốn kiếm tiền lo cho gia đình, cùng nhau dệt ước mơ. Tất cả cần thời gian và cơ hội.
Họ kết hôn, về sống chung gia đình, cô mới thấy hết nỗi khổ và trách nhiệm trên vai chồng. Một người cha bất đắc chí luôn nói những lời nhục mạ con trai: “Tao chóng mắt coi mày làm được gì?” Người mẹ đầu tắt mặt tối, nói thật khẽ với con, bù vào sự lớn tiếng người cha. Tình yêu và sức chịu đựng tuổi trẻ có đi cùng không? Họ tìm cơ hội để ra nước ngoài, chồng cô vẫn kiên trì, riêng cô mệt mỏi… Gia đình đã một gánh, thêm gia đình chồng, cô tưởng chừng không chịu nổi. Cô bất đồng với chồng và về nhà mẹ. Mẹ chồng cố khuyên can, cô vẫn muốn ra đi. Đôi khi vấn đề bản thân đọng quá nhiều. Nhìn thấy chồng phải trải qua ngày sống thế nào với áp lực gia đình, cô như giọt nước tràn ly...
Trong cuộc sống, hạnh phúc và đau khổ như duyên nợ. Có những hạnh phúc mang sẵn mầm đau khổ và ngược lại có đau khổ đã gieo mầm hạnh phúc. Ngày cô cùng chồng ra tòa ký đơn ly hôn. Cô đi giữa phố trong tâm thái buông thả, nước mắt nhòe đi như thế qua bao nhiêu con đường, đến khi có sự va chạm mới sực tỉnh. Cô run rẩy, té xuống, cũng may chỉ trầy xước ngoài da. Nghe mơ hồ tiếng người chửi: “Đồ thần kinh, đầu óc trên mây.” Cũng may, cô không gây ra họa cho người khác.
Chồng thẳng thắn với cô về chuyện đi nước ngoài, không thể đánh mất cơ hội của anh. Cô đã không yêu nhiều đến mức cùng anh vượt qua tất cả. Cô yếu đuối không đủ dũng khí giữ lấy hạnh phúc của mình, đem trái tim ấm trong tầm tay giao cho kẻ khác… Sự hối hận giày vò bản thân!
Lang thang trong chiều mưa tầm tả để thấy tỉnh táo hơn với sự hối lỗi, để nhớ anh lần sinh nhật xưa, đội mưa trong nhá nhem tối, gõ cửa với chiếc bánh kem trên tay. Con đường đi qua nhà cô nước lên những chiều mưa, ngập nửa bánh xe, nghĩ thương anh với chiếc xe cà tàng sũng nước ngày nào...
Anh đi, thời gian đầu với cô thật khó khăn. Lao vào công việc, học tập, thăng chức, tình nguyện đi công tác xa, cô đơn với những hành trình… Một công ty nước ngoài mời cô, lên đường sống và làm việc với những người khác màu da, chủng tộc. Cô cho bản thân cơ hội làm mới tất cả, ngập trong công việc với email, hợp đồng, khiến cơ thể mệt nhừ trong căn hộ cao tầng, nằm co ôm bụng với cơn co thắt ứa nước mắt nỗi nhớ anh. Có nhiều mối quan hệ trong công việc, đối tác muốn tiến xa hơn, cô lại không cảm nhận được chân tình. Ước gì thời gian quay lại để sửa sai… Hết hợp đồng cô về nước, bên mẹ. Dành dụm được chút ít sửa nhà, lo cho em tốt nghiệp đại học. Điều này làm cô vui hơn, không nghĩ đến những kiếm tìm chạy trốn. Sự kiếm tìm khiến lòng ta no thỏa, mệt mỏi với chọn lựa. Sự no thỏa giữa tâm hồn và thể xác khác nhau, đôi khi trạng thái đói khát chưa hẳn là con đường chết! Chạy trốn chi bằng đối diện… Cô còn phải lo cho mẹ, đây là con đường cô chọn. Mẹ luôn an ủi cô, nhưng trong tâm lại xót xa con gái đến nao lòng. Phận làm con, cô thấy mình có lỗi khi không nhiều thời gian dành cho mẹ. Đôi lúc không làm gì, chỉ cần ngồi bên cạnh mẹ với trạng thái vui vẻ để mẹ yên lòng. Cô muốn trở về thuở ban đầu để yêu thương ban tặng hết, không mưu cầu. Hạnh phúc không phải sự thỏa mãn…Đúng sai không tại cuộc đời. Do cách mình nhìn đời như thế nào!
Điều khiến cô mủi lòng khóc lặng bên trong khi cơ hội gặp lại mẹ chồng, bà vẫn nhìn bằng ánh mắt yêu thương bao dung của người mẹ dành cho con gái. Bà ân cần thăm hỏi, dặn dò đủ điều. Sự bao dung của bà khiến cô thấy mình có lỗi trong tiếc nuối… Một lần nữa cô tự hỏi: “ Tình yêu và sức chịu đựng tuổi trẻ có đi cùng không?” Cô tự tha thứ cho bản thân không?
Nắng dõi theo cô trên con phố, bên song cửa, khi tuổi xuân ngày một qua đi. Nắng reo vui khi thấy cô cười, cho dù nụ cười ấy nhạt hơn nắng chiều. Nắng nhìn xem đâu là duyên mới thắp lửa tim cô. Hai người trẻ đều là con thảo nên không sống cho hạnh phúc bản thân. Sự yếu đuối cũng là bản năng. Cô đã làm rất tốt vì tình mẫu tử... Nắng ôm vai cô dỗ dành: “Không sao cả! Cô nhớ không? Khi giông bảo qua đi, nắng sẽ trở lại trong vắt, đẹp hơn.” Nắng trải hoa trên lối đi trước sân. Nắng gom hương thơm hong khô quần áo, chăn màn trên ban công nhà… Cô thích thú khi tất cả thơm mùi vàng nắng.
Cô trở về công ty cũ với tấm bằng thạc sĩ và chức vụ giám đốc kinh doanh. Nắng reo vui cùng cô, đau khổ đã trở thành động lực cho cô vươn tới, cô thực sự xứng đáng. Những đồng nghiệp trước đây bắt nạt giờ tròn mắt thán phục. Mạnh dạn, tự tin trong công việc, đưa về cho công ty nhiều khách hàng và những hợp đồng lớn. Đó là kết quả một quá trình thay đổi, vươn tới…
Trong một chuyến thiện nguyện cứu trợ bão lũ miền trung. Nhìn thấy tai ương và mất mát của đồng loại, cô chợt hiểu hơn về đau khổ. Đứng ở trạm chờ lên xe trở về, chợt mông lung với những suy nghĩ… người đàn ông bên cạnh lên tiếng làm cô giật mình: “Tôi đưa giúp cô hành lý lên xe nhé!” cô quay lại, người đàn ông với nụ cười tươi trên khuôn mặt rám nắng rạng rỡ. “Cám ơn anh.” “Chúng ta đi cùng xe.” “Xin lỗi anh” Cô lung túng… Người đàn ông bật cười lớn “Tôi ngồi hàng ghế bên trái ấy.” Cô gật đầu yên vị chỗ ngồi. Xe chuyển bánh, cảnh vật hai bên đường thụt lùi từ giã. Nắng lên cao, vàng óng ả, sau giông bão trời thật đẹp. Mùa đông trong cô rồi sẽ đi qua… Cô chợt nhận ra người đàn ông ngồi hàng ghế bên trái.
Nếu một ngày, cô như vạt nắng chiều bên sông vắng, xin hãy xuôi theo dòng… Trải nắng vàng lấp lánh về cuối nguồn, vạt nắng cuối chiều vẫn thật đẹp, tỏa sáng đến phút cuối cùng. Hãy nhìn xem, những tia nắng yếu ớt đã hội tụ, trong khoảng khắc chuyển màu, thâm trầm, mạnh mẽ và tuyệt đẹp.
Sài Gòn, 23/6/21.
LÊ YÊN