Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, December 24, 2013

BẢY MƯƠI ƠI CỨ CHẢY - thơ Thế Lộc



Bảy hôm nữa được bảy mươi
Áo dài khăn đóng ta cười cho ta
Bảy hôm nữa ta sẽ già
Đời đã quá date như ga vắng tàu
Nghĩ hoài ... thương vợ mai sau
Tôi về cát bụi làm đau lòng bà
Phải chi, tôi như người ta
Bỏ thơ ... buôn bán cho bà ăn ngon
Những khi sức khỏe đang còn
Thức khuya dậy sớm để ngon giấc bà
Nhưng ... bảy hôm nữa tôi già
Không giúp chi được xin tha kiếp này.


23.12.2013
READ MORE - BẢY MƯƠI ƠI CỨ CHẢY - thơ Thế Lộc

NHỮNG BÀI THƠ NOEL - Lê Đình Lộng Chương




Cám ơn LĐ Lộng Chương
Bạn cùng lớp, bạn thơ rất quý mến của tôi.
Nhận mấy bài thơ của bạn rất đúng lúc, còn không đầy một ngày nữa là đúng ngày Giáng Sinh Dec, 25.
Xin lấy ra hai bài tôi ưa nhất, mỗi bài một vẻ rất hay, dù là tự do hay thất  ngôn bát cú, bạn luôn giữ nét rất riêng.
Cám ơn bạn đã cho thưởng thức.
Tôi xin phép post những dòng này trước là quý đồng môn chúng ta nhớ về nhau, sau là quý thi hữu gần xa cùng chia sẻ.
Nhân tiện, lần nữa chúc Giáng Sinh đến với bạn thật êm đềm, để dòng thơ miên man chảy.
Trân trọng,
Trần Quốc Phiệt


BÀI LỘNG CHƯƠNG CHÚA NHẬT

Hồn lưu lạc chưa hề thờ một Chúa
Yêu một người ta dâng cả tình thương
                                               Huy Cận


Xin đừng đuổi con chim bé nhỏ
Vì tiếng ca lành ru tôi ngủ hôm nay
Xin đừng ngắt bông hồng trước ngõ
Lỡ em về sao biết có tôi đây... ?

Trời xanh quá nên hồn mây trắng
Và bướm vàng quên lối đậu trên tay
Xin một chút bình yên cho tôi được ngắm
Áo em về thấp thoáng nắng thu bay

Vuông đất mới cỏ non vừa nẩy lá
Hương mộc lan nở sớm lẩn trong không
Em qua đó, gót hồng trên sỏi đá
Tưởng mùa xuân, vườn cải ra bông

Có phải em mang bình minh trên trán
Cho buồng cau trổ muộn hoa xưa
Tôi nằm đếm tiếng chuông giáo đường buổi sáng
Rớt ngập ngừng  quanh mấy ngón chân thưa...

Hay em giấu mặt trời dưới áo
Hay em cười thành thử tôi vui
Trong một phút bỗng thấy mình ngoan đạo
Biết lòng nhau sao CHÚA khỏi ngậm ngùi ..!

                                

ĐÊM NOEL

Nửa đêm mừng Chúa, nhớ năm xưa
Em nắm tay anh cạnh máng lừa...
Má đỏ dưới đèn sao lấp lánh
Cành thông vương sắc áo lưa thưa
Lẫn theo tiếng nhạc em cầu nguyện
Tan với hồi chuông bóng tiển đưa
Đường phố tìm đâu hương phấn cũ
Mơ hồ như cánh bướm trong mưa

                         LĐ Lộng Chương








READ MORE - NHỮNG BÀI THƠ NOEL - Lê Đình Lộng Chương

XUÂN PHAN THIẾT - Hoàng Anh 79



Em ơi Phan Thiết vào xuân
Ươm vàng hạt nắng mây lưng chừng đồi

Như em đôi mắt biết cười
Xôn xao con sóng biển vời vợi xanh.

Như nghìn tơ mượt long lanh
Em nghiêng suối tóc bể gành gió reo.

Thuyền ai cập bến thả neo
Khoan hò vỗ nhịp gánh theo cá về.

Hương thơm dìu dịu cà phê
Bờ môi đăng đắng đã thề thốt đâu
Tim run bắt một nhịp cầu
Mùa xuân hoa bướm nhiệm màu không em.

Ngợp trời cánh én chao nghiêng
Mai vàng mấy độ bên thềm nở hoa.

                               Ngày 5/12/2013 
                               Hoàng Anh 79

READ MORE - XUÂN PHAN THIẾT - Hoàng Anh 79

CÁI LẠNH ĐÊM NOEL - thơ Phan Minh Châu


Cái rét xé lòng cai lạnh cắt da
Ôi cái rét không thể nào tả xiết
Một cái rét thấm vào từng thớ thịt
Chảy lan man trong mấy triệu hồng cầu
Chảy đi rồi không biết chảy về đâu
Nên nằm lại chốt trong từng hơi thở
Trong chiếc áo dày cui tưởng rằng vừa đủ cựa
Nhưng không ngờ cái rét vẫn chui vô
Nó ăn luồn vào trong mỗi cơn ho
Nó soi mói vào trong từng xương tủy
Một cái rét tưởng chừng như bất trị
Nó đang về trong theo hướng chúa phục sinh
Nó đang về mang cái lạnh mùa đông
Chảy se sắt trong những ngày cận tết
Nó đi mãi chưa bao giờ thấm mệt
Đêm Noel cái rét chẳng lui tàn
Trên nóc nhà thờ gióng giả tiếng chuông ngân
Tiếng cầu nguyện tiếng ca mừng thiên chúa
Những đôi môi run
Những bàn tay khốn khổ
Cái rét vẫn hồn nhiên bọc đá giáo đường
Xoáy sâu vào trong thăm thẳm hồn ta
Cháy hừng hực vào trong dòng máu nóng
Rét từ lúc canh gà chưa báo sáng
Để nao lòng khắp ngõ ngách quê hương
Ngày chúa về nếu không có mùa đông
Không có rét cũng trở thành vô nghĩa
Bởi chúa sinh ra cũng đã từng thấm thía
Cái rét ngày nào còn phủ cuộc đời con
Chúa phơi trần lồ lộ tấm lưng thon
Cây thánh giá tuyết đông từ mọi phía
Mọi cám giổ đến từ bầy ngạ quỷ
Chúa vẫn dang tay ban lộc phước cho đời
Con một thời đã biết mồ côi
Mồ côi phật và mồ côi cả chúa
Nhưng con tin mùa đông không lạnh nữa
Khi chúa về ru một giấc chiêm bao
    PHAN MINH CHÂU
   Nha Trang Khánh Hòa
READ MORE - CÁI LẠNH ĐÊM NOEL - thơ Phan Minh Châu

MÙA XUÂN CỦA TUỔI HAI MƯƠI - Võ Thị Như Mai đọc thơ Võ Văn Hoa

                         



    Sao không là cỏ hoa
    Để mãi trong im lặng
    Sao không là hai giọt nắng
    Rớt xuống đời xa lạ vu vơ

    Bốn câu thơ dễ thương không rõ tựa đề và tác giả trong trang Mực Tím thuở nảo nao mà tôi thường lẩm nhẩm mỗi khi tâm trạng vui vẻ, chẳng hiểu sao tôi lại thuộc và nhớ mãi. Đôi khi người ta chẳng lý giải được vì sao họ cảm mến người này mà ơ hờ với kẻ khác, vì sao họ không thể nào quên được một kỷ niệm nho nhỏ và dễ dàng thả vào quá khứ điều mình đã từng gắn kết và quen thuộc cả một khoảng thời gian dài.

      Mấy năm trở lại đây, tôi thích đọc thơ của nhiều người khác nhau và Mùa Xuân Cuối Trường của nhà thơ Võ Văn Hoa là một bài hiếm hoi trong số rừng thơ ấy khiến tôi thuộc lòng ngay từ lần đầu tiên xem trên Văn Nghệ Quảng Trị, như bài thơ ngày xưa trên Mực Tím đã in vào trí nhớ.

     Hôm ấy, tôi tìm một trang vở học sinh và nắn nót chép lại Mùa Xuân Cuối Trường bằng bút bơm mực, phải viết đến lần thứ ba mới cảm thấy hài lòng. Có cảm tưởng như mình là cô học trò nhỏ hiền lành với những dòng chữ đang ráo mực, ngồi bâng khuâng cuối hiên trường dõi mắt xa xăm với dòng ý nghĩ bộn bề, nét ưu tư điểm lên đôi chân mày nhíu lại một tí.

       Bài thơ lớn hơn tôi hai tuổi và tác giả viết bài ấy khi bước sang tuổi hai mươi.

      Tuổi hai mươi, của ưu tư và lo toan khi bước vào ngưỡng cửa cuộc sống. Tuổi hai mươi luôn tự hỏi liệu có quá muộn để thay đổi một quyết định, một hướng đi mới. Tuổi hai mươi băn khoăn liệu mình đã thực sự chín chắn chưa, ước mơ đặt ra có thực hiện nổi không và thế nào là lý tưởng sống cao đẹp. Tuổi hai mươi vạm vỡ và tràn đầy nhựa sống, ngoài mong ước sớm ra trường để tìm một công việc tốt, còn là niềm tin được dang rộng vòng tay bảo vệ, che chắn và bao bọc người thân. Tuổi hai mươi còn là điểm khởi đầu để bắt đầu suy nghĩ về tình yêu và định hướng cho một mái ấm gia đình.

    Bây giờ còn gì để nói
    Khi bên ngoài úp cánh mùa xuân
    Ta tưởng người đi không bến đợi
    Nên chẳng cần chi như mọi lần.

     Đối với tôi mà nói, tuổi hai mươi của mình trôi qua khá nhạt nhẽo, là công thức chung được đúc khuôn bằng ngọn nến sinh nhật lấp lánh, bằng những ngày đi bộ đến trường đại học, chăm chỉ ghi điểm và thích được ngắm những đôi bạn hạnh phúc tay trong tay đến giảng đường và góp gạo thổi cơm ở cùng nhà trọ (về sau này hiếm lắm mới có một đôi thành vợ thành chồng).

     Tuổi hai mươi của tác giả xem chừng chất chứa suy tư khi trải rộng lòng mình trên trang giấy,nhưng dù có nhiều điều để thổ lộ đến đâu, khi mùa xuân đến, khi những đoá hoa thơm ngát rực rỡ điểm sắc tô son cho những khu vườn, vỉa hè, công viên, chàng trai trẻ chợt thấy mình muốn được bước những bước chậm rãi, khoan thai dừng lại để cảm nhận hương xuân tràn ngập đất trời.

    Ta cũng gặp cô em bé nhỏ
    Hai năm hoài bướm trắng cũng thành xanh
    “Mây” buồn nhớ xuôi chân về đỉnh núi
    Gió còn thương nên vấn víu cây cành!

     Mùa xuân trong đôi mắt chàng trai có bóng dáng của một cô em bé nhỏ đang từng bước trưởng thành, một hình ảnh thoáng gặp rồi xa xăm vời vợi, để cho cái nhớ nhung cứ lẩn quẩn và kéo dài da diết, để trong từng bước chân thong dong chiêm ngưỡng chiếc lá xuân thi thoảng vướng víu chút hoài niệm yêu thương lãng đãng mơ hồ.

    Còn gì không em, khi mùa xuân đến
    Ta âm thầm đếm bước mãi đi xa
    Buồn lắm lúc khi trường đời hiển hiện
    Cuộc đời này sao chỉ khúc cuồng ca!

   Nếu bạn đã từng đi qua tuổi hai mươi tươi đẹp, chắc chắn rằng bạn cũng có những trở trăn như thế này, cuồn cuộn cảm xúc thế này với những triết lý sâu xa, tưởng chừng như đã thấu hiểu gần như mọi chuyện, qua bao gió biển sóng gào như thể đã bước qua một phần lớn nấc thang cuộc đời. Hơn lúc nào hết, những cuộc chia tay tạm biệt gần như đem lại quá nhiều muộn phiền dẫu biết rằng mỗi một người đều có ước mơ riêng chân trời riêng để theo đuổi.

    Bây giờ còn gì để nói
    Khi em còn hoài bão cao xa
    Ta thầm nói: Ừ, thôi kiếp mới
    Kiếp vừa rồi đường có nở thêm hoa!

     Để rồi sau cùng chàng trai trẻ cũng chấp nhận sự thật của hiện tại dẫu còn nhiều nuối tiếc, rằng có hội ngộ thì có tạm biệt, rằng cuộc sống còn thênh thang và ở tuổi hai mươi cũng chỉ mới là điểm khởi đầu. Và đúng như vậy, gần ba mươi bảy năm trôi qua còn gì, ba mươi bảy năm để những vần thơ không chỉ dừng lại ở niềm yêu thương nuối tiếc của một mùa xuân cuối trường, ba mươi bảy mùa xuân đơm bông kết nên hàng trăm bài thơ hay về đủ mọi đề tài của Võ Văn Hoa hiện thời, của một Võ Văn Hoa có mặt trên từng con đường làng quê và phố xá và trong lòng của bạn đọc.

       Đôi khi thì thầm lời bài thơ, tôi tự hỏi không biết tác giả nghĩ ngợi gì khi tình cờ đọc lại và có ai trong số độc giả cũng thuộc lòng Mùa Xuân Cuối Trường như tôi không. Và nếu một lần bạn tình cờ nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngồi tư lự trên ghế đá trường Đại Học với dáng dấp vô cùng thân quen khiến bạn cứ ngờ ngợ và chăm chú nhìn mãi. Chàng trai đeo kính với đôi mắt một mí và khuôn mặt thông minh ấy là qúy tử của nhà thơ Mùa Xuân Cuối Trường chứ không phải chính tác giả đâu nhé.

                                         VÕ THỊ NHƯ MAI 

                                               (Tây Úc )

                                      Võ Văn Hoa gởi đăng


READ MORE - MÙA XUÂN CỦA TUỔI HAI MƯƠI - Võ Thị Như Mai đọc thơ Võ Văn Hoa

THƠ TÌNH THẢ GIÓ - chùm thơ Võ Văn Luyến





THƠ TÌNH THẢ GIÓ

Dễ chừng tôi sợ cuộc vui
Cơn say chóng bốc, ngậm ngùi mau phai
Vãn ngày tôi tìm bóng ai
Ai trong mắt kiến, ai ngoài giọt sương

Vòng qua nửa bánh vô thường
Đã nghe vàng đá cuối đường sắc không

Dễ chừng tôi sợ đêm hồng
Lang thang ngọn gió bềnh bông bên trời
Lúng liếng à, lúng liếng ơi
Lúng liếng chút nữa tôi rơi mất mình

Dễ chừng tôi sợ quân bình
Yêu người yêu nửa trái tim để dành
Một đời khát vọng trời xanh
Xây nên vạn lý trường thành tình yêu.

VVL



CÔ HỌC TRÒ VÀ BÀI HÁT VỀ HÀ NỘI 

Có thể em chưa đến Hà Nội
Chưa đi dưới cây xanh cành lá đan tay
Chưa nghe quen từng giọng nói
Nhưng em hát về Hà Nội mê say

Mười sáu vầng trăng và áo trắng thơ ngây
Mơ ước kiếm tìm bay lên ngọn gió
Khô khát quá, nắng miền Trung đổ lửa
Mắt láy đen, chân rỗ gót mà thương

”Hà Nội ơi...liễu rủ mặt Hồ Gươm”*
Nỗi niềm lắng ở hai đầu câu hát
Hà Nội và em trái tim dào dạt
Câu thơ tôi tan loãng cuối sân trường.

Võ Văn Luyến

* Lời bài hát
READ MORE - THƠ TÌNH THẢ GIÓ - chùm thơ Võ Văn Luyến