Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, October 19, 2017

CHẬP CHỜN TỈNH MÊ - Tùy bút của La Thụy


Bài viết từ năm 1978, bị bỏ quên rất lâu trong chồng bản thảo, tình cờ tìm thấy lại.



      
                 La Thụy năm 1978



CHẬP CHỜN TỈNH MÊ

"Voici maintenant ma vieille angoisse, là, au creux de mon corps, comme une mauvaise blessure que chaque mouvement irrit. Je connais son nom. Elle est peur de la solitude éternelle, crainte qu'il n'y ait pas de réponse." 
                                                              (Albert Camus)
Tạm dịch:

“Và ở đây, bây giờ, niềm khắc khoải hãi hùng xa xưa từ trong sâu thẳm của hình hài, tựa như chấn thương tồi tệ, nhức buốt theo từng mỗi cử động. Tôi biết tên nó. Đó là mối sợ cô đơn nghìn thu không tiếng đáp”  

   Ừ trong cái thảnh thơi ngụy tạo do thích ứng với hỗn mang đời sống cùng sự đồng lõa của cõi lòng cố gắng phóng ngoại, chối bỏ cả những kỉ niệm sắc cạnh đang trầm tích tận đáy hồn, bóng tối hoài tưởng nhuộm đen nội  tâm tự bao giờ, tưởng chừng đã mờ dần theo khói sương của năm tháng - Ờ mà phải, những đêm trăng tỏ, rải vàng trên không, dát vàng trong hồn, sang giàu trong thoáng chốc, dưới gốc cây điều, ngước nhìn vóm lá ngời xanh sắc ngọc, an bình choáng ngợp cõi lòng, thanh thản vô bờ, ngỡ rằng tiểu ngã đã tan cùng hư không, tâm trí hết còn định cố, như được chân như huyền nhiệm, ta bà rủ sạch, cực lạc, thiên đường chỉ thu về trong cùng ý nghĩa. Nhưng, đó chỉ là bề mặt, vỏ bao huyển hảo hay là giấc mơ đẹp trong cơn say ngủ thoáng hiện tha thiết để rồi trôi nhanh. Những góc cạnh của kỉ niệm từ bên trong bưng bít của vỏ bao ấy, khía cắt những đường ngọt bén, xuyên thành những kẻ hở tạo thành những đợt sóng ngầm mãnh liệt như muốn ngoi lên bề mặt biển cả lặng lờ gây nên cơn nước xoáy hung cuồng. “Từ trong sâu thẳm của hình hài, cái niềm khắc khoải hãi hùng xa xưa như bừng dậỵ tạo nên vết cắt hằn sâu dáng sẹo, nhức buốt theo từng mỗi cử động”. A! thì ra cái tâm trạng bị khuấy động không cùng đó của Albert Camus hôm nay chính lại là của ta, cả hai đã có sự tương trùng. Ờ ! mà phải, có lẽ cũng là điểm chung cho những tâm hồn luôn hướng nội, mặc dù tìm cách phóng ngoại, mong tìm quên. Khi phát hiện “mối sợ cô đơn ngàn thu không tiếng đáp” đó, Camus còn được diễm phúc “một mình” để chiêm nghiệm dù là nơi quán trọ cô liêu, còn ta thì còn bị khuấy động bởi ngoại vật, chỉ có cô liêu theo căn nhà. Bị khuấy động đến buồn nôn, không chỉ “buồn nôn” như một Roquentin (của Jean Paul Sartre) chỉ ở tâm hồn mà còn diễn ra ở thực tại thể chất. Từ vô thức, cơn đau bật dậy bất ngờ, lan nhẹ theo từng sớ thịt, gây run váng óc não, rã rời thân xác, nếu được tận hưởng cơn đau cũng là hứng thú nhỉ! Nhưng trí óc muốn xoa dịu bằng mùi hắc nồng của khuynh diệp.
Trong thoáng chốc, cái chết từ tốn phảng phất như làn khói nhẹ , quyện lấy trí não – nếu nhập vào cõi chết ngay thì chắc hay nhỉ ! Sự sảng khoái ắt có khi linh hồn ra đi buông nhẹ cho xác thân, vì sự có mặt của nó đã ám nặng hình hài bao lâu. Thể xác nằm im bất khả tri những tuế toái cuộc đời. Linh hồn được tách rời tất giảm trọng sẽ không phải sa xuống thấp nếu chưa được bay cao. Nhưng trong cùng một lúc có sự đối kháng mãnh liệt của ý nghĩa khác của cùng óc não - xác thân còn lại nhẹ nhàng cho chính nó, lại nặng nề ám chướng tha nhân, linh hồn khó vứt áo ra đi vì chưa đến độ cao vô trách nhiệm phó mặc cho đời. Đầu óc quay cuồng những ý nghĩa tương tranh phút càng gay gắt, cõi lòng lại quặn xót. "Có lẽ lòng ta bắt đầu sụp xuống thành huyệt sâu rồi đấy, chắc sẽ không ai đem thánh giá lại lòng, cũng như không có ai đến chết."(Chế Lan Viên). Hình như có tên phù thủy nào đang khuấy đảo ngôn ngữ, gây hỗn độn tư tưởng, chân khí đang chạy ngược chiều kinh mạch, cả lời văn vẫn như sao chép chưa tiêu hóa, ta đang tẩu hỏa nhập ma, hôn mê theo giấc ngủ nặng.                                               
                                                      (Trong cơn đau)
                                           Tân Mỹ, Hàm Tân, 21/2/1978  
                                                           La Thụy
                                  
READ MORE - CHẬP CHỜN TỈNH MÊ - Tùy bút của La Thụy

LỤC BÁT TÌNH THU - Thơ Hoành Châu





LỤC BÁT TÌNH THU
 
Khuya nghe lá gió xạc xào 
Dư âm mùa cũ ngạt ngào hương thu 
Vườn xưa chiều xuống sa mù 
Cành khô đẫm ướt lờ mờ hơi sương 
Mây thênh thang dẫn đưa đường 
Sắc hoa màu nhớ còn vương câu thề 
Ru hồn lắng đọng đê mê
Bồi hồi đứng lại bên khe ngọc tuyền 
Tình thu lay lắt chưa yên 
Thẩn thờ như lạc bước thiền trăm năm


                                     Hoành Châu

READ MORE - LỤC BÁT TÌNH THU - Thơ Hoành Châu

KONTUM - MÃNH NHỚ KHÔNG LỜI - Thơ Hoài Huyền Thanh


KONTUM - MÃNH NHỚ KHÔNG LỜI

KonTum, dãy Trường Sơn
Tây Nguyên miền cực bắc
Chào ngả ba Đông Dương
Việt Miên Lào thắm thiết

Những bậc đá tần ngần
Bước chân người thấp thỏm
Nắng vẫn còn phân vân
Hoa xuyến chi lã ngọn

Chập chùng đồi và núi
Rừng nguyên sinh bạt ngàn
Dấu chân nai ngơ ngác
Thành phố Ma Măng Đen

Buông đôi tay trăn trở
Mắt lệ buồn thẳm sâu
Mẹ Măng Đen thống khổ
Chia đời bao nỗi đau

Thăm thành phố KonTum
Viếng ngôi nhà thờ Gỗ
Sừng sững như tranh vẽ
Thánh đường anh và em

Em về qua phố nhỏ
Tìm lại chút an nhiên
Ngày xưa như còn đó
Mãnh vỡ buồn không tên.


           HOÀI HUYỀN THANH

READ MORE - KONTUM - MÃNH NHỚ KHÔNG LỜI - Thơ Hoài Huyền Thanh

KÝ ỨC MƯA - Chùm thơ Đình Thu



KÝ ỨC MƯA

Có lẽ đợi  ...
Từ trong miền nhớ
Tìm nụ cười sau nón lá che nghiêng
Đừng cất giấu những điều xưa cũ
Để mưa buồn rơi vào lãng quên

Đưa bàn tay
Chạm phía hồn nhiên
Con đò dọc chở chiều đi hối hả
Bông bần rụng trong ngày nắng lạ
Theo phù sa hát trên cánh đồng

Gió vô tình
Thổi vào mênh mông
Bến sông cũ nhớ bầy chim sáo
Mùa lặng lẽ khều lên vạt áo
Cảm xúc lâng lâng đến tận cùng

Không thể để  ...
Lòng giằng co mãi
Mượn chỗ ngồi tìm lại ký ức mưa
Bên hiên vắng một ngày rất cũ
Dáng ai ... còn nguyên vẹn như xưa

Cầu Cái cối
Đợi người mỏi mắt
Ngày vội vàng trôi trên sóng Hàm Luông
Ngã ba Tháp cung đàn mưa réo rắt
Chiều Bến Tre ! Trời có lạnh không em ? 

Đình Thu


GIA TÀI NHIÊU ĐÓ THÔI

Chia tay còn nỗi nhớ
Anh mang theo suốt đời
Lúc vui cất giấu kỹ
Khi buồn lật ra coi

Có đôi người dò hỏi
Mua nỗi nhớ về em
Lắc đầu anh bảo họ
Bán ! Không dễ gì đâu ?

Ngặt nghèo đem thế chấp
Cầm cố thời gian thôi
Chuộc lại mấy lần rồi
Nâng niu như báu vật

Bạc tiền không thể mua
Tình yêu thật lãng mạn
Có lời lãi gì đâu ?
Sao mà không chịu bán

Cuộc tình còn nỗi nhớ !
Bán rồi còn nợ không ?
Coi như của để dành
Gia tài nhiêu đó thôi

Đình Thu 


NỖI CÔ ĐƠN LÀ CÓ THẬT

Nếu từ bỏ cuộc tình
Đừng nhìn lại phía sau
Sẽ đối diện với ngàn thử thách
Tự trả lời !
Không sao cả ?
Đơn giản vậy thôi ...
Đừng trói đời nhau bằng sợi dây ký ức

Con người không bao giờ hài lòng với hiện tại
Dòng suy nghĩ cũng khác thường
Điều đó có thật
Chứ không hề dối trá
Luôn tồn tại trên cõi đời này

Có những thứ “bất di, bất dịch”
Tưởng chừng như không đổi thay
Nó lại thay đổi ...
Khi nghi ngờ lẫn nhau
Thì chân lý cũng trở thành phi lý

Cũng đừng hỏi nhau về hạnh phúc
Có mấy ai trả lời đầy đủ đâu  ?
Những đường cong định mệnh
Nông, sâu ...
Chạy vòng quanh chơi trò rượt bắt

Chia tay
Không hẵn đã hết yêu
Chẵng theo nguyên tắc nào cả ?
Điều đó rất có thể ...
Nhưng !
Nỗi cô đơn là có thật !
Không hề có sự hoài nghi ...


Đình Thu
(Bến Tre)
READ MORE - KÝ ỨC MƯA - Chùm thơ Đình Thu

BÀI THƠ THU CHÍ CỦA NGUYỄN DU - Nguyên Lạc

Tác giả Nguyên Lạc
                            
Nguyên Lạc  
  
BÀI THƠ THU CHÍ CỦA NGUYỄN DU 

I. THU ĐẾN

Sáng sớm hôm nay trời hanh lạnh! Mùa thu lại trở về ? Ngẩng nhìn trời, một mảnh trăng treo trong khoảng trời xanh thật nhạt. Buồn! Trở vào nhà, đến phòng mở You Tube nghe bài "Mùa thu chết" lời của Guillaume Apollinaire, với lời dịch tuyệt vời của Bùi Giáng, phổ nhạc bởi người nhạc sĩ tài hoa Phạm Duy và lời hát ngọt ngào của Lệ Thu.

Ta ngắt đi một cùm hoa Thạch thảo *
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa
Trên cõi đời này
Từ nay mãi mãi không thấy nhau ! ...
[Mùa Thu Chết (Lệ Thu - Phạm Duy -thơ dịch Bùi Giáng )]


Mùa thu là một cụm từ ước lệ. Mùa thu là mùa thương nhớ, hồi tưởng của người ly hương vọng về cố quốc. Người xưa thường dùng mùa thu để tự vấn, tự soi rọi lại cuộc đời mình: Đã làm được gì và sẽ về đâu?

Lòng xao xuyến, tìm đọc lại thơ của người xưa, những bài về thu, để hồi tưởng quê hương

II. BÀI THƠ THU CHÍ CỦA NGUYỄN DU

A. SƠ LƯỢC TIỂU SỬ NGUYỄN DU

Sinh: 3 tháng 1, 1766 Bích Câu, Thăng Long
Mất: 16 tháng 9, 1820 (54 tuổi) Huế
Bút danh: Tố Như, Thanh Hiên, Hồng Sơn lạp hộ, Nam Hải điếu đồ.

Nguyễn Du đã để lại một di sản văn chương đồ sộ với những tác phẩm kiệt xuất, ở thể loại nào ông cũng đạt được sự hoàn thiện ở trình độ cổ điển.

Thơ chữ Hán: Nguyễn Du có 3 tập thơ: Thanh Hiên thi tập, Nam trung tạp ngâm, và Bắc hành tạp lục.
Thơ chữ Nôm: Nguyễn Du có hai kiệt tác Truyện Kiều (Đoạn trường tân thanh) gồm 3254 câu thơ lục bát và Văn tế thập loại chúng sinh gồm 184 câu viết theo thể song thất lục bát.

B. BÀI THƠ THU CHÍ

Đọc lại thơ chữ Hán của ngài Nguyễn Du, tôi sững sờ khi gặp bài THU CHÍ. Sao giống tâm trạng mình quá, vội vàng ghi ra đây va dịch thoát theo cảm nhận của mình để chia sẻ (Có gì xin các cao nhân bỏ quá cho)
Xin được mến tặng các bạn sống vùng Hương Giang dịu hiền kinh thành HUẾ, và xin cho "nhận vơ" đây là dòng Hậu Giang cho đỡ nhớ thương!

1. NGUYÊN TÁC

THU CHÍ

Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu
Vãng sự bi thanh trủng
Tân thu đáo bạch đầu
Hữu hình đồ dịch dịch
Vô bệnh cố câu câu
Hồi thủ Lam Giang phố
Nhàn tâm tạ bạch âu
(Nguyễn Du)

2. DỊCH THOÁT

THU ĐẾN

Hương Giang ngậm mảnh trăng gầy
Một dòng lệ ngọc. đong đầy cổ kim *
Mồ xanh. chạnh nhớ buốt tim
Mùa thu lại đến. bạc thêm mái đầu!
Có thân. phải khổ. phải sầu
Dẫu không bệnh. vẫn lưng đau khom vòng!
Lam Gỉang bến cũ ngoảnh trông
Cố an lạc. biết phụ lòng cánh âu!
(Nguyên Lạc)
------------------------------------------------------------
- Mồ xanh (thanh trủng) là mộ phần của tiền nhân tác giả Nguyễn Du
- Lam Gỉang là quê hương Nguyễn Du
- Bạch  u là loài chim thiên di, đến mùa hẹn lại trở về.Từ "phụ lòng cánh âu" có nghĩa là lỗi hẹn về quê (Lam Gỉang)
(*) Xin giải thích về:"Một dòng lệ ngọc ": Đây là NL muốn sử dụng điển tích của cụ Nguyễn Du đã mượn của Lý Thương Ẩn trong truyện Kiều:

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên
(Cẩm Sắt - Lý Thương Ẩn)

Dịch
Sáng trăng thương hải, châu hàm lệ
Nắng ấm lam điền, ngọc khói bay
(DaoTran & laiquangnam)

Trong sao châu rõ duềnh quyên
Ấm sao hạt ngọc Lam Điền mới đông! ( Kiều 3203 - 3204 -Nguyễn Du  )

@1.  Câu “Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ”. Ý thơ tưởng chừng như chỉ để tả cảnh: Mỗi lần một đầu sóng xô nhau trên mặt biển xanh dưới ánh trăng sáng, đâm bổ đầu xuống thì lập tức có muôn ngàn giọt nước sinh ra, nhận được ánh trăng, nó loé sáng lên. Thật ra còn "Tình đáp tình".  Những hạt nước này nay được ánh trăng rọi vào viền cho nó thành mỗi giọt châu lệ.(1)
@2. Theo NL, tùy theo tâm trạng, bạn có thể đổi thành:
1. Hương thủy "nguyệt minh châu hữu lệ"  (Dành cho sông Hương)
2. Hậu thuỷ "nguyệt minh châu hữu lệ" (Dành cho sông Hậu)
Ai cấm phải không các bạn ?
----------------------------------

C. LỜI KẾT

Tính nhân bản là một thuộc tính của thơ hay, nước nào cũng có, chỉ có trước hay sau thôi. Hãy trân trọng cái hay của tiền nhân, của đất nước!

Chúc một mùa thu an lạc!

Nguyên Lạc   8/2017
--------------------------
Nguồn: Laiquangnam, Chim Việt Cành Nam, Art2all net, Thi Vien...
(1) Laiquangnam Lai:
http://www.art2all.net/tho/laiquangnam/lqn_lythuongan_camsat_B.htm
(*) Bùi Giáng
Ông là nhà trí thức lớn, là giáo sư đại học, là học giả, dịch giả, là triết gia, là thi sỹ, là phù thuỷ ngôn ngữ, là kẻ lãng du thiên tài không màng thế sự....

Vĩnh Biệt
Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời.
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó...!
(Bùi Giáng dịch & Phạm Duy phổ thành bài Mùa Thu Chết)

Nguyên tác: 
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyere
Et souviens-toi que je t'attends
(Appolinaire)

@.các bạn hay bài nhạc thu:
LỆ THU - NƯỚC MẮT MÙA THU
https://www.youtube.com/watch?v=2S0bfw6a9hc&list=RDCFlZIYMi7nM&index=3





READ MORE - BÀI THƠ THU CHÍ CỦA NGUYỄN DU - Nguyên Lạc

HƯƠNG THU - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân


Tác giả Lê Hứa Huyền Trân


HƯƠNG THU
Lê Hứa Huyền Trân
(Tặng cậu T của tôi)

            Tôi rất ít khi viết về cậu. Cứ giống như có một thói quen cố hữu khó bỏ là thích giữ những thứ quan trọng đặc biệt cho riêng mình. Bởi thế cậu hay bảo tôi ích kỉ, nhưng là kiểu ích kỉ rất dễ thương, rất con nít. Tự nhiên hôm nay tôi lại muốn viết về cậu, viết khi mùa thu đang đưa đẩy những hương thơm đầu tiên, và cậu đã ở cạnh tôi kể cho tôi nghe về mối tình rất đẹp của cậu trong những mùa thu đong đầy nắng ấy.
            Cậu chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, cậu là con út của ông bà nên được cưng lắm, tuy nhiên cậu lại có cái vẻ già trước tuổi, từng hành động của cậu đều như được suy nghĩ rất kĩ để mang trong mình một giá trị nào đó. Tôi còn nhớ khi tôi bước vào cấp hai thì biến cố gia đình xảy ra, thế là cả nhà tôi chuyển về quê ngoại. Tôi học tiếp cấp hai ở đây. Cậu khi ấy “đại ca” lắm,  lúc ấy đã lớp 9 rồi, thế mà cứ qua lớp tôi rồi chỉ chỏ: "Cháu tao đấy, đừng có ai ăn hiếp nó.” Thế mà có ai tin đâu, toàn ghẹo chúng tôi là tình nhân của nhau, bởi tôi mới chuyển về, chưa ai biết tôi là con cháu của ai cả. Những lúc ấy cậu lại quệt mũi phì cười: "Là người yêu hay là cháu tao thì chúng mày cũng không được ăn hiếp nó, không tao bắt chúng mày trói hết vào tổ kiến cả lũ.” Thế là đám bạn mới của tôi phì cười, cậu cũng bật cười rồi chạy bay về lớp. Cũng nhờ như thế mà tôi dễ chơi với đám bạn trong lớp hơn, vì tôi vốn là cô bé nhút nhát không dám gợi chuyện, nên khi cậu làm cho “lễ ra mắt” của tôi trở nên “hoành tráng” như thế thì bạn học bắt đầu chú ý tới tôi hơn và gợi chuyện với tôi.
            Cậu hay bày tôi những trò chơi rất dân dã, như cứ tới mùa gặt, khi người ta bắt đầu gặt lúa, nhưng lúa vẫn vương vãi đầy cánh đồng, mấy mụ vịt thi nhau ăn cho béo no béo núc, cậu è cổ rượt chúng nó chạy, thế là chúng nó tung cánh vẫy đạp đủ kiểu lạch bà lạch bạch chạy trông rất buồn cười. Hay có khi tôi đang ăn cơm, cậu bắt tôi ăn thật nhanh rồi kéo tôi chạy bay ra đồng, vạch cỏ vạch lá bắt châu chấu cào cào về chiên mặn, mỗi đũa là một con ăn với cơm nóng cứ phải nói là bá cháy. Ban đầu tôi không ăn được vì thấy…ghê ghê, nhưng cậu lại so sánh chúng với những con cá cơm khô săn của mẹ vì biết đó là thứ tôi thích nhất thế tôi mới ăn, và thích mê tới tận giờ.
            Cậu rất chú ý tới sở thích của tôi. Cũng bởi tôi mới chuyển về quê nên có nhiều cái tôi còn bỡ ngỡ, trong nhà lại toàn người lớn nên tôi cũng khó nói chuyện, thế là cậu tìm mọi cách gợi chuyện bày tôi những trò chơi, mà sau này mỗi khi tôi hỏi cậu lại bảo: "Thế không phải cháu thích những người đông trang lứa à? Cậu cũng sàng sàng cháu chứ mấy.” Cậu biết tôi thích văn nên cứ cố gợi cho tôi đủ chuyện văn chương trên trời dưới đất, có lần hai cậu cháu ngồi nói chuyện cậu nhìn trời và bảo: "Sang mùa thu rồi đấy.” Tôi vặn ngược: "Cậu mà cũng chú ý tới mùa à? Tưởng cậu chỉ quan tâm hai mùa mưa nắng.” Cậu cốc đầu tôi cái nhẹ: "Cậu mày cũng lãng mạn lắm đấy.” Rồi hai đứa phì cười.
            Rồi mấy năm cũng trôi qua, khi tôi bước vào cấp ba cũng là lúc cậu bận bịu sách vở chuẩn bị lên phố thi đại học. Tự nhiên có lần đi trên con đường làng về tôi bắt gặp cậu đứng nói chuyện với một cô gái, cậu nở nụ cưởi rất tinh khôi. Về tôi gặng hỏi mãi, cậu chỉ cười: “Đó là bạn, tên cô ấy là Thu. Bạn từ hồi nhỏ của cậu đấy, từ hồi hai đứa còn để chỏm cơ.” Rồi cậu kể cho tôi nghe về cô bạn mang cái tên của cái mùa mà cậu thích ấy. Tôi còn nhớ cậu hay nhắc về một cô bé cậu đã gặp bên gốc hoa sữa… “Ngày đó cậu còn bé lắm, còn đang đi chăn trâu ở cánh đồng đầu làng, thì có mùi hương sực nức thổi lại. Mùi hoa ấy gắt lắm khiến cậu khó chịu, tò mò nên cậu đi tìm cho kì được, thì cậu thấy một cô bé đứng cạnh cây hoa sữa, đang cố hít lấy hít để mùi hương hoa ấy, cậu bèn hỏi: "Cậu không thấy nó có mùi gắt quá à?” thì cô bé ấy đáp: "Tớ thích mùi hương của nó, nó thơm một cách đầy mạnh mẽ,” cậu thấy cô bé ấy thú vị thế là kết thân từ đó.” Cậu còn kể nhiều, nhiều nữa về những lần đi chơi của hai người, về loài hoa khi nhắc tới mùa thu là người ta hay nhớ về ấy… Bất giác tôi hỏi: "Cậu yêu mùa thu vì đó là mùa thu hay đó là tên người con gái ấy?” cậu chỉ cười bâng quơ…
            Cậu lên đại học xa nhà làm tôi thấy nhớ. Có thể nói giờ ở quê tôi cũng bắt đầu có nhiều bạn hơn nhưng cậu vẫn như người tri kỉ đã đi cùng tôi một quãng thời gian rất dài. Những cánh thư vẫn đi về đều đặn làm tôi biết cậu ở đất người như thế nào. Bẵng đi ít năm, một hôm đi về nhà tôi nghe tiếng ông ngoại quát mắng rất dữ: "Mày cút! Ai cũng được, không phải là nó.” Theo đó là cậu lầm lũi bước ra sân, mấy năm mới gặp lại tôi muốn kéo cậu trò chuyện nhưng cậu chỉ cười và bước đi rất nhanh. Tôi không còn gặp cậu nữa. Cậu muốn cưới cô gái tên Thu ấy, nhưng vì mối quan hệ rất xấu của những đấng sinh thành nên ông ngoại nhất quyết không cho lại còn đuổi cậu ra khỏi nhà. Sau này thi thoảng tôi vẫn nghe mẹ ngồi trách ngoại: "Sao ba lại vì chuyện đẩu đâu mà nỡ để thằng Út đi như thế, có đáng không,” nhưng ngoại không nói gì. Tôi biết cậu đi nhưng vẫn thương ngoại lắm, đi làm gửi tiền về miết nhưng nhờ mẹ đưa và nhờ mẹ giấu.
            Tôi tốt nghiệp đại học thì cậu về. Ông vừa thấy cậu định quơ gậy chống lên đánh, cậu không đỡ nhưng khi nhìn phía sau cậu thấy có cô gái ôm trên tay đứa nhỏ chợt khựng lại quay vô trong. Mẹ và bà ngoại chạy ra ôm cậu xuýt xoa…Thế là cậu về, tôi bế đứa bé có tên cái tên rất đẹp: Hương Thu, thi thoảng thấy tôi bế, ông cũng có nhìn, tôi dúi đứa trẻ vào tay ông, ông cũng ra vẻ nhưng khi thấy nó vuốt chùm râu bạc ông lại cười chòm râu rung rung..
            Tự nhiên tôi nghĩ đến khi nào thì tôi sẽ lại có mối tình như cậu nhỉ? Mối tình được bắt đầu từ chớm thu sang, bởi một mùi hương thu vấn vít rất nồng. Mối tình sâu đậm, nhưng tôi sẽ không đủ can đảm yêu hết mình như cậu đâu, yêu và làm tất cả cho người mình yêu, tôi ngưỡng mộ mối tình mùa thu ấy…
           

Tác giả  : Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định

READ MORE - HƯƠNG THU - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

HOA LAN - Chùm ảnh của Chu Vương Miện







READ MORE - HOA LAN - Chùm ảnh của Chu Vương Miện

XA BIỂN VỀ ĐỒNG - Chùm thơ Lê Thanh Hùng



XA BIỂN VỀ ĐỒNG

Anh về thôi, xa biển về đồng
Nơi tuổi trẻ neo bờ cát trắng
Con sóng bạc, xao tình phẳng lặng
Trãi ngập bờ, sâu lắng mênh mông
                    *
Sóng bâng quơ, ngời đãy lưới rùng
Thương con ruốc, hết mình thành mắm
Bánh tráng giòn tan chiều xanh thẳm
Trong vắt tiếng cười góc cạnh trẻ trung
                    *
Về ruộng rẫy, đồi cao, triền thấp
Mùa măng non, lại nhớ cá mòi
Nhớ đôi mắt cứ nhìn chằm chặp
Rối bước, quẩn bờ, anh lẻ loi
                   *
Anh về cuốc lật ngày xưa lại
Thở giốc, bên đồi nắng đăm chiêu
Bỗng quay quắt, dáng người con gái
Đứng chôn chân kéo lưới trong chiều ...
                Lê Thanh Hùng


TRONG CHIỀU GIÃ BIỆT

Sao em cứ dùng dằng trong một chữ …
Tiền đề cho câu hỏi, tại vì sao?
Đừng nói vậy, này em, đừng lưỡng lự
Chia tay nhau, còn sấp ngữa ngọt ngào
                      *
Đâu đó ân tình, nặng lòng níu giữ
Dẫu biết đời, còn lại những chênh chao
Lời hẹn cũ, vọng bên đời ngấp ngứ
Biết đắng cay, còn oằn đẫm sắc màu
                      *
Em bước qua đường, ngập ngừng do dự
Lối mòn xưa, ta đã đến tìm nhau
Đường ký ức, đang dội về tràn ứ ...
Để lại câu thơ, tướp nát, cũ nhàu
                       *
Để lại một trời lộng chiều lãng đãng
Mây núi giăng giăng, dấu hỏi lặng thầm
Bờ cỏ biếc, đọng chút gì lãng mạn
Của mối tình đầu, lóng lánh, xa xăm
                       *
Thì em ơi, hãy quên đi lời hẹn
Một sợi tình giăng, nối buột thời gian
Nghe tiếng gọi, sao mơ hồ, lỏn lẻn
Bên bến tình xưa, bổi hổi ngập tràn ...
                Lê Thanh Hùng


 EM LÀ DÂY DẬU BIẾC

Bờ giậu tình anh
Em là dây đậu biếc
Trói buột
Hồn nhau
Trong tím ngắt
Sắc hoa
Biết có ngã nghiêng
Nhưng
Một lời
Vĩnh quyết
Lặng lẽ mùa trôi
Bừng sắc tím
Vỡ òa
                Lê Thanh Hùng


GIỌT NẮNG BÊN THỀM

Sẽ sàng, giọt nắng liêu trai
Rơi trên ngực áo của ai bên thềm
Trinh nguyên vầng trắng ngọt mềm
Hoang sơ góc cạnh, dịu êm tơ trời
                
Lê Thanh Hùng
Huyện Bắc Bình, Bình Thuận
READ MORE - XA BIỂN VỀ ĐỒNG - Chùm thơ Lê Thanh Hùng