MÙA THU VỚI NÀNG THƠ
Anh nằm xuống dưới chân em thiếp ngủ
Ngọn cỏ thầm hứng gió mùa thu
Vái ma quỉ, nàng thơ thần diệu quá!
Ta đã yêu em suốt cuộc đời mơ...
Kia, lá vàng rơi xuống đầu ta đã thẫm
Và mặt trăng và bão tố tơi bời
Ta là bóng cả bình minh cùng bóng tối
Sống giữa đời hồn vẫn chơi vơi
Em tai quái mà dị phàm quá đỗi
Giết chồng như giết đười ươi
Chôn xác tình nhân như rận rệp bấu
trên người (*)
Các nhà thơ đừng mạo muội
Biết riêng ai, sẽ đến lượt mỗi người
!?
Anh là chàng thi sĩ ru em
Khi ôm ấp, khi vui cùng trăng gió
Mùa thu ơi, lòng ta da diết quá!
Văng vẳng bên chùa tiếng chuông
ngân...
PHẠM NGỌC THÁI
---------------
(*) Khi tôi đăng bài thơ này trên
facebook, có bạn hỏi:
-
Sao có ba câu thơ lạ vậy anh?
Tôi đã trả lời:
Bạn muốn nói về ba câu này chứ gì:
Em tai quái mà dị phàm quá đỗi
Giết chồng như giết đười ươi
Chôn xác tình nhân như rận rệp bấu trên người ???
Trong một bài viết trên báo, nhà văn Chu Lai từng cảnh tỉnh trong giới
văn chương, đại ý rằng: Các nhà văn đừng ngộ tưởng? không phải cứ có danh hiệu
nhà văn Việt Nam... là đã có chỗ ngồi trong “nát bàn” của Văn Đàn đâu?
Thơ còn khốc lệt hơn văn xuôi nhiều bạn ạ!...
- 100 nhà thơ của HNVVN may ra có
dăm người để lại được cho nền văn hiến Thăng Long vài bài thơ… vừa vừa…
-
Thơ hay thì đếm trên đầu ngón tay thôi !
-
1.000 nhà thơ thì may ra… đôi người trở thành nhà thơ sáng giá cỡ như
Xuân Quỳnh chẳng hạn? Tuy bà chưa phải là nhà thơ lớn, nhưng đã có số bài đậu
được với thời gian để lưu truyền tên tuổi lại cho đời.
-
Còn khoảng 95% các nhà thơ cùng thời với bà, mặc dù cũng có tên tuổi ở
đương đại thật đấy !? song chết đi là mang thơ luôn theo xuống mồ, thơ cũng mất
luôn – Người ta gọi là HƯ DANH.