Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, September 23, 2016

TÌNH KHÚC BIỆT LY - Thơ Nhật Quang



           Nhật Quang



TÌNH KHÚC BIỆT LY

Nắng úa vương buồn mái tóc em
Hoàng hôn tím lặng gót chân mềm
Chiều loang ngấn lệ hoen màu mắt
Hiu hắt trăng gầy ngả bóng đêm
Thao thức canh khuya chạm rã rời
Bên thềm lá úa, giọt thu rơi
Hồn nghe khắc khoải, lòng hoang vắng
Duyên kiếp bọt bèo mãi nổi trôi
Lâu rồi, em sống cảnh đơn côi
Buồn đọng tâm tư vắng tiếng cười
Hoa thắm, hương nồng xưa héo úa
Ân tình ấp ủ... nhạt phai phôi
Cạn chén ly bôi - đừng luyến tiếc
Thôi đành chôn kín mộng tình xưa
Cung đàn lỡ nhịp rung sầu lắng
Điệp khúc tơ chùng vọng tiếng mưa.

                             Nhật Quang
                              (Sài Gòn)

READ MORE - TÌNH KHÚC BIỆT LY - Thơ Nhật Quang

TA CÒN NHAU ĐẾN BÂY GIỜ - Thơ Tịnh Đàm



                   Tác giả Tịnh Đàm


TA CÒN NHAU ĐẾN BÂY GIỜ
             (Tặng vợ hiền)

Ta còn nhau ở kiếp này
Chắt chiu hạnh phúc theo ngày tháng qua
Ân tình em vẫn thiết tha
Phủ, chở nước phù sa đắp bồi
Ta còn nhau giữa nổi trôi
Sóng đời trăm nỗi chưa thôi dạt dào
Hồn thơ mở lối chiêm bao...
Em cùng anh nhé bước vào cõi mơ...
Ta còn nhau đến bây giờ
Dẫu màu xuân cũ đã mờ hương phai
Thương em dấu tiếng thở dài
Khi nhìn bóng nắng rớt ngoài hiên thưa.
                                         Tịnh Đàm
                                         (Sài Gòn)

READ MORE - TA CÒN NHAU ĐẾN BÂY GIỜ - Thơ Tịnh Đàm

CHÙM THƠ THỦY ĐIỀN



    Tác giả Thủy Điền



BÌNH MINH MIỀN SƠN CƯỚC

Sương đêm trùm thảo mộc
Trắng xoá lững chừng đồi
Xa xa dăm nón cối
Vai cuốc xẻng lên nương

Bình minh trên bản thượng
Chim chóc hót chào ngày
Giọt rơi, rơi từng giọt
Thắm ướt đôi chân gầy

Tiếng lạch cạch vang tai
Tiếng Vượn hú rung cây
Tiếng gió rừng xào xạt
Tiếng bạn gọi tao, mầy

Thay lửa hồng nung rẩy
Ấm áp những bàn tay
Xóa tan màn sương lạnh
Lún sâu những luống cày

Miền cao buổi sương mai
Núi trùng trùng, điệp điệp
Sương phất phới bay bay
Quê hương miền sơn cước.

Thủy Điền
18-09-2016


EM NGHĨ GÌ? 

Em nghĩ gì sau điệu vũ Thiên nga
Em nghĩ gì về số phận đàn bà
Khi kết thúc ngồi sau màng nhung đỏ
Em nghĩ gì lẻ loi ngồi bên xó
Khi ông Bầu bán vé chỉ phần ba
Em nghĩ gì số kiếp kẻ cầm ca
Đời lên Voi có khi rồi xuống chó
Em nghĩ gì ba chữ  "Sống co ro"
Em nghĩ gì khi người ngưng tay vỗ
Em nghĩ gì khi hết tiếng hoan hô
Những quả trứng bay bay, tung bể
Và bảo rằng nhạt nhẽo điệu Ba lê.

Thủy Điền
18-09-2016


CÁNH BUỒM RA KHƠI

Ta lang thang trên phố
Ngây ngô như kẻ khờ
Giả đò là hành khất
Để thấy đời dở hơi

Ta lừa rằng chân mỏi
Thân tựa gốc cây già
Xem kẻ lạ, người xa
Ngắm hằng bao tội lỗi

Ta nằm yên không nói
Như kẻ chết chưa chôn
Chờ người mang vào hồm
Lắng nghe lời dan dối

Ta ngồi bên vách núi
Nhìn cánh buồm ra khơi
Lần xa người yêu nhỏ
Lòng thấy buồn, chơi vơi.

Thủy Điền
19-09-2016


MÂU THUẨN ĐỜI

Mở mồm ra khuyên toàn "Nguy hiểm"
Hút thuốc thơm sẽ hại bản thân
Hư lá phổi, hỏng răng, gan, thận
Vừa nghe qua muốn vội khắc ghi

Lòng thật tốt y trang Bác sĩ
Lo cho người từ li, từ tí
Sợ ốm đau, bệnh tật, hao tiền
Sợ chết vội, trẻ mau thành lão

Vừa khuyên xong, xoay lưng quảng cáo
Đây thuốc thơm chất lương rất cao
Mua một cây, biếu tặng một bao
Chỉ một giá không thêm , không kém

Thật là đúng lũ buôn mồm bén
Cầm con dao hai lưỡi lừa người
Tay hâm dọa, tay thì nịnh bợ
Dụ dân đen giấy mực rõ ràng

Sao không giỏi đóng ngay xưởng hãng
Khỏi khuyên răn, khuyến dụ người dùng
Bày làm chi những chuyện bất lương
Cho thiên hạ một đời nguyền rũa.

Thủy Điền
19-09-2016       

TA BIẾT PHẬN TA

Ghiền thì hút, khuyên răn chuyện vặt
Ai trẻ con ? Đem chuyện ra hù
Ai ngây ngô ? Mà tin các chú
In bao bì cho tốn tiền công

Bán thì bán, ai thích, ưng lòng
Là móc túi, bỏ tiền thưởng thức
Có gì đâu vòng vo, ray rứt
Thâu đồng tiền mà ngại lương tâm

Xưa và nay đã mấy ngàn năm
Ai hút thuốc mà cho là bổ
Ai nghiện thuốc mà chẳng phải ho
Nhưng vẫn hút tới đâu thì tới

Giờ tất cả cái gì cũng mới
Lắm trò đời bày chuyện lung tung
Cho nhân gian là kẻ điên khùng
Hể muốn nói là mồm cứ nói

Xem trời đất nhỏ như cụi sõi
Cho con người vô giác, vô tri
Tưởng làm ra sản phẩm hút, xì
Là chúa tể trên đời đấy thế.

Nhà nước đâu? Cản ngăn hay... kệ !
Thuế thâu vào, nhắm mắt làm ngơ.

Thủy Điền
19-09-2016                                                                


READ MORE - CHÙM THƠ THỦY ĐIỀN

ĐỨA CON HOANG - Truyện dài nhiều kỳ của Hồng Tâm


  
                Tác giả Hồng Tâm



              ĐỨA CON HOANG
                                                Truyện dài của Hồng Tâm

Nó sinh ra không thấy mặt cha! Nó không thể hình dung cha nó là người như thế nào? Cao hay thấp? Đẹp hay xấu?
Mà nó chỉ nghe người ta truyền tai nhau nói nó là "đứa con hoang". Nó mới tám tuổi, nó không hiểu "đứa con hoang" là gì ?
Nó về hỏi mẹ , mẹ nó không trả lời chỉ nhìn vào khoảng mênh mông, xa xăm ấy
Nó rất có hiếu với mẹ , thức dậy nó phụ mẹ quét sân , cho gà vịt ăn . Nhìn đồng hồ điểm đúng 6 giờ kém 5 phút vội xách cặp đi học.
Chẳng biết thế nào? Bạn bè nhìn chằm chằm vào mặt và nói:
- Mầy là đứa con hoang ! Ha ha
Nó hỏi:
- Đứa con hoang là gì vậy bạn ?
Bạn nó trả lời:
- Mẹ mầy ở với ba mầy, người ta không chịu cưới mẹ mầy, không thừa nhận mầy, cha mầy theo người khác !
Nó chưa kịp nghĩ ngợi :
- Mầy dám nói tao là đứa con hoang ! Chừa này !
Nó nhào vô đánh bạn nó chảy máu mũi. Cô hiệu trưởng gọi điện cho mẹ thông báo nó đánh bạn ở trường.
Mẹ hỏi nó :
- Sao con đánh bạn? Mẹ có dạy con đánh bạn chưa? Sao con làm như vậy?
Nó khóc !
Rồi một ngày kia nó vô tình thấy cuốn nhật ký của mẹ nó để dưới nệm, nó đọc :

Anh à !
Thế là chúng mình xa nhau tròn 9 năm rồi anh nhỉ? Em vẫn luôn nhớ anh nhớ ánh mắt  nhìn em lần sau cuối rồi đi theo tiếng gọi tình yêu mới. Mà lẽ ra anh thuộc về em nhưng tình cảm không thể thay đổi nơi anh và không thể nào em níu kéo mãi.
Thứ... ngày... tháng... năm !
 9 năm dài đăng đẳng, con mình 8 tuổi . Đáng lý ra phải có mặt cha của nó trong phòng sanh, đáng lý ra nó hưởng một mái ấm trọn vẹn như bao mái ấm gia đình khác. Một mình em vượt cạn, một mình em nuôi con 8 năm ròng rã, mang nặng đẻ đau... Đôi lúc em  đuối sức muốn buông xuôi tất cả để về bên kia thế giới nhưng anh ơi ! Con mình phải có một người lo cho nó suốt quãng đời còn lại.
Nó sinh thiếu tháng anh có biết con mình nó sống như thế nào không? Con nằm trong lồng kính gần một tháng, con thở thoi thóp.  Thế là mẹ con em ôm nhau khóc . Sao anh vô tâm quá !
  Em nhớ ngày nào hai đứa mình hạnh phúc đi bên nhau, khi em đến với anh, em chưa hề nghĩ cuộc sống tình yêu oan trái chỉ nghĩ rằng toàn màu hồng bao phủ rất đẹp. Mơ tưởng cái đẹp thành ra vỡ mộng.
Thứ... ngày... tháng... năm!
Những nàng áo hồng, áo tím, áo xanh liệu mấy nàng ấy có đem lại hạnh phúc suốt đời cho anh không? Em chỉ mong người sau này yêu anh thật lòng thì em chúc mừng anh hạnh phúc.
9 năm rồi, em đau khổ cắn răng chịu đựng, 8 năm con mình chịu đựng nỗi đau khi không có cha bên cạnh lo cho con.
Không biết em có sống nổi kiếp này không, mỗi lần con hỏi cha con là ai ? em chỉ nhìn vào khoảng xa xăm...

Nó điếng người !
Nghe tiếng tằng hắng của mẹ, nó vội nhét cuốn nhật ký dưới nệm.Nó ngẫm sao ông trời đối xử bất công với hai mẹ con, cuộc sống nghèo khó đeo bám hoài, nợ nần chồng chất, không biết làm sao để trả hết. Mẹ bệnh ngày thêm nặng ,bà con hàng xóm khuyên mẹ của nó đi khám thử xem bệnh gì ? Nhưng mẹ của nó lắc đầu nói:
- Em ổn đừng có lo cho em ạ, vài hôm em khỏi, cám ơn mọi người quan tâm em !
Nó nhìn khuôn mặt mẹ hốc hác, xanh như tàu lá, nó thương mẹ vô cùng, nó hứa học thật giỏi cho mẹ vui.
Một đêm mưa bão, mẹ của nó trút hơi thở cuối cùng, kế bên là cuốn nhật ký. Đám tang mẹ nhờ có sự trợ giúp của một người phụ nữ tốt bụng kêu gọi bà con quyên góp tiền mua cho mẹ của nó chiếc áo quan. Vì đất không có nên thi thể hỏa táng , tro cốt rải trên sông. Di ảnh đem vào chùa thờ cúng.
Nó giờ thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa , người ta đem nó vào cô nhi viện sống. Được sống trong tình yêu thương của bảo mẫu , có bạn tâm sự nó vơi bớt nỗi buồn.
Rồi một ngày đẹp trời, có hai vợ chồng người Mỹ sang Việt Nam xin con nuôi, thấy nó có khuôn mặt đẹp dễ thương bèn ngỏ ý với nó rằng:
- Cô chú sang Việt Nam du lịch, sẵn dịp cô chú muốn xin một đứa con về nuôi, cô chú không có khả năng sinh con, nếu cháu đồng ý thì cô chú nhận cháu làm con nuôi cháu chịu không?
 Đôi mắt nó nhìn đăm chiêu, do dự, nhưng thật sự trong lòng nó rất muốn có cha mẹ lo cho nó, muốn ai thương nó thật lòng, nó sẵn sàng chấp nhận theo.
Tờ biên bản kí nhận con nuôi đã hoàn tất, chỉ còn hai tháng nó sẽ xa quê hương qua Mỹ sinh sống với ba mẹ nuôi.
Nó mượn xe đạp của viện để lên chùa thăm mẹ, nó ghé chợ mua trái cây ngon  làm quà dâng mẹ. Nó khấn :
- Mẹ à, ở dưới đó mẹ có vui không? Có lạnh không? chẳng còn bao lâu con theo ba mẹ nuôi qua Mỹ mong mẹ phù hộ con bình an, con hứa con ngoan,học giỏi cho mẹ an lòng. Đây quả táo mẹ thích ăn, con dâng! Nó rơm rớm nước mắt!
Ngày đi, nó nhìn quê hương một  lần nữa, nghe loa gọi sắp tới giờ, vội vàng nắm tay ba mẹ nuôi lên máy bay sang Mỹ.

                                                                                     Hồng Tâm
                                                                                     22/09/2016
READ MORE - ĐỨA CON HOANG - Truyện dài nhiều kỳ của Hồng Tâm

BẠN GÁI CỦA CHA TÔI - Hồi ký của Lâm Bích Thủy

 
             
                                 Nhà thơ Yến Lan

      
          BẠN GÁI CỦA CHA TÔI

Nhắc đến những người bạn thân thiết của ba, mà không nhắc tới cô Châu thị Hạnh là thiếu sót lớn. Bởi lẽ người bạn gái này đã để lại trong lòng ba tôi những dấu ấn khó quên. Hơn nữa, cô là người tài trợ cho chuyến đi ra Huế, để rồi từ Huế ba tôi có tác phẩm – vở kịch thơ đầu tiên của nền văn học Việt Nam- "Bóng giai nhân”. 
Cô là vợ ông Hoàng Phê – giáo sư nghiên cứu ngôn ngữ và giảng dạy tại Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Bà mẹ của ông Phê chính là người đã chăm sóc ba tôi, khi ông bị thương trong kháng chiến (đã nói ở chương trên)
  Trước khi lấy ông Hoàng Phê, cô là người mà vợ chồng nhà thơ Mộng Tuyết – Đông Hồ muốn tác hợp cho ba tôi, hồi cô còn làm hộ lý một bệnh viện ở Hà Tiên ..
Người bạn gái này đã khiến ba tôi vô cùng ngạc nhiên về tấm thịnh tình đối với bạn bè. Thư gửi chú Khổng Đức-nhà nghiên cứu Văn Học hiện đại, ba viết :
"Kỷ niệm về Hà Tiên thì nhiều lắm và là cả một trời tình cảm. Người bạn gái – người tôi viết ở mấy dòng đầu nơi bài hồi ký "Chiều chiều mây kéo về kinh” gửi Chế Lan Viên sáng nay. Đó là câu chuyện thuộc về tâm lý kỳ lạ và độc đáo, cho đến bây giờ tôi cũng chưa hiểu ra sao, một con người tốt tuyệt vời và cũng lãng mạn tuyệt vời. Thong thả tôi sẽ kể lại vài nét cho anh rõ. Đó là nguồn thơ tôi viết ra mấy bài . Sầm Sơn và Ca Thương của Trống Mái ……
Thôi xin dừng bút . Thư đã quá dài và hơi bận rộn.

  Kể lại sự gặp gỡ ban đầu với cô:
  Lần vào Sài Gòn thăm nhà thơ Lê Tràng Kiều rồi theo ông lên Hà Tiên thăm vợ chồng nhà thơ Đông Hồ-Mộng Tuyết. Bác Mộng Tuyết có một cô bạn gái làm hộ lý, tính tình hiền lành, siêng năng và rất tốt bụng. Đã từ lâu, bác có ý tác hợp cho ba tôi. Ngày ba tôi lên thăm, vợ chồng bác Mộng Tuyết và nhà văn Lê Trang Kiều vờ bận việc, đi chỗ khác để lại chỉ hai người làm quen nhau. Và chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi vậy mà hai người rất thấy có nhiều nét hợp nhau. Sau đó thì ba tôi về quê.
Lãng mạn làm sao, lần đầu tiên gửi thư cho ba, không biết địa chỉ, chỉ nghe ba nói, sống ở chùa Ông – Bình Định; cô mạnh dạn gửi thư, đề bì:

 "Kính gửi: Thi sĩ Xuân Khai
                    Ở chùa Ông Bình định.
   Và lá thư ấy đã trao đúng, tận tay người cần nhận …
   Trong sinh hoạt thường ngày, đôi lần tên cô được nhắc đến. Ngày ấy, tôi không hể để ý, và cũng không cần biết đó là ai. Kể với bạn về cô, ba tôi đã thốt lên "Đó là người con gái có tâm hồn kỳ lạ”.  Khi ba tôi mất, lục tủ sách, thấy có một xấp thư dày cộp, cùng nét chữ. Người gởi là Châu thị Hạnh. Tôi tò mò mở ra xem. Thư cô viết chan chứa tình cảm, trẻ trung và chân thật làm sao ấy!..
Năm 2001, để giúp má viết hồi ký "Yến Lan, nhớ mãi về anh”, tôi bỗng nhớ đến cô, hy vọng qua cô, sẽ có thêm tư liệu về người cha thi sĩ thời trẻ. Tôi gửi thư cho cô theo địa chỉ trên bì thư của cô gửi. Tôi tha thiết khẩn cầu: "Cô ơi ! nếu cô còn giữ thơ ba cháu viết tặng, cô chép cho cháu vài bài thời hai người mới quen. Cháu đang giúp má viết hồi ký về ba. Cô sẽ là một nàng thơ trong hồi ký của cháu nhé. Song cô hồi âm bằng lá thư, chữ viết khó xem và không thẳng hàng :

Hà Nội 18/2/2001.
Cháu Bích Thủy thân mến, cô xin cảm ơn cái thư của cháu! Viết hồi ký về ba mà có những tên người bạn của ba cháu là hay lắm, hồi ký thêm phần sinh động thế mà cô không đáp ứng yêu cầu của cháu được. Cô xin cháu! Cô tha thiết đề nghị cháu đừng để tên cô vào một bài nào của cháu viết về ba cháu. Mấy lý do cụ thể:
1. Cô chỉ là người đọc và thích thơ của ba cháu. Đọc mà còn nhiều bài chưa hiểu. Cô không biết gì về thi tứ thì làm sao là bạn của nhà thơ như nhà thơ Yến Lan nổi tiếng trên các báo…
2. Ba cháu có tặng cô bài nào đâu! Có bao giờ nhắc tên cô đâu! Hãy làm theo ý ba cháu.
 Cách đây năm sáu chục năm, cái tuổi sắp bước vào đời. Cuộc sống chưa biết gì về đời mà ba cháu đã gửi cho cô 3 tập giấy vỡ học trò với rất nhiều bài thơ với một lời dặn: "Chia nhau cất giữ vì sắp chiến tranh! Con người sẽ mất còn thơ sẽ sống mãi với đời” Thế mà cô không giữ được vì cô không biết cách giữ, vì chạy bom trong kháng chiến 9 năm đã mất hết rồi. Năm hòa bình cô mới ở Việt Bắc về (1956->1957) cô nhớ không chính xác. Có anh bạn của ba cháu nhà văn Nguyễn Đình (đồng hương với cô) gặp cô và kể chuyện có biết ba cháu. Cô có nhờ anh Đình nói giúp với ba cháu:
   "Cô tạ lỗi là không giữ được mấy tập thơ đó” 
3.Trước 1945 làm được bài thơ nào ba cháu gửi ngay cho cô, lúc ấy cô chuẩn bị đi kháng chiến, cô có báo cho ba cháu. Ba cháu chỉ viết lại có mấy câu: "Chắc là không còn gặp nhau, khi nào ốm đau thì nếu có thể hãy tìm gặp nhau” Năm 1996 cô mới biết ba cháu ốm. Cô đã viết thư vì chắc chắn là không đi thăm được! Ba cháu trả lời bằng 4 câu:
            Cái hẹn năm xưa đã lỡ rồi
            Để trong chờ đợi nóng lòng ai
            Taybưng thuốc đắng nhìn xuyên chén
            Năm tháng còn trên mấy đốt tay 
                                       Hẹn (3/1972)
Chữ "Cái hẹn” của ba cháu tuyệt vời không phải lời hẹn ước của nam nữ, cũng không phải câu hò hẹn mà là cái hẹn không có ngày, cái hẹn khi ốm đau. Đúng là giọng và lời của một nhà thơ lão luyện! Mà là nhắc lại cái ngày xa xưa ấy cách đây 1/2 thế kỷ. Trong bài "Độc ẩm
            Uống ngụm đầu tiên những ước mong
            Đưa mình trở lại chốn Thành Tô
            Hồ Đông tưởng cạn từ năm ấy
            Với chén trà chuyên kết ban đầu
Chữ tưởng cạn ba cháu dùng câu dùng chữ thì không ai giống được. Tính cách bộc lộ là rất muốn ngao du với thiên hạ, gặp lại cảnh cũ, bạn xưa chưa quên vì nước Hồ (tức tình bạn của nhà thơ Đông Hồ-Mộng Tuyết NV) chưa cạn. Ba cháu có một nội tâm rất cao thâm, quên mình mà chỉ sống với thơ ca, kín đáo, thầm lặng không thích ồn ào, không thích dùng chữ "to lớn”.
Thân ái gửi thăm gia đình cháu.

Năm tháng trôi qua, mỗi người đều có gia đình và con cháu đề huề. Trong gia đình riêng, họ đều là người chồng, người vợ chung thủy, rất mực yêu thương cái tổ ấm của mình. Và dẫu cho cuộc sống còn nhiều bề bộn với bao toan tính, nhưng tình bạn của ba tôi và cô vẫn nguyên vẹn như xưa.
Sau giải phóng, ba tôi trở về, sống tại căn nhà cũ trước đây, ở thị trấn bé nhỏ, đìu hiu thuộc Bình Định. Từ thủ đô Hà Nội, tháng nào cô cũng thư vào thăm. Cô quan tâm đến từng bữa ăn, viên thuốc cho ba tôi. Mỗi lá thư là sự quan tâm, động viên để ba tôi vượt qua bệnh tật. Cô không bao giờ quên dặn dò thấu đáo như dặn một đứa trẻ: đừng quên uống thuốc, ngày uống mấy lần, uống vào lúc nào .
Xin chép một lá cô gửi cho ba tôi. Lá thư này, chữ có vẻ dễ đọc hơn

Hà Nội  10/2/1996
Kính gửi anh chị Yến Lan yêu quí
Anh Yến Lan ơi! Đêm qua anh có ngủ được không. Có ho nhiều không hả anh? Sáng dậy có thấy trong người dễ chịu không?
Mỗi lần chị đọc thư tôi cho anh nghe, anh hãy coi như tôi đang ngồi bên anh. Tôi đến thăm anh đấy mà. Tôi đang xoa những ngón tay của anh trong hai bàn tay tôi. Phải giữ cho ấm bàn tay, bàn chân. À anh có chịu khó hàng giờ uống một thìa xúp không nhỉ, rồi một thìa nước, thìa sữa nữa chứ!
 Tôi kể về tôi nhá! Hôm qua có đêm thơ "Mừng Đảng, mừng xuân trên ti vi” anh có xem không? Có mỏi mắt không, anh nhìn có rõ không? Gần đây ti vi hay có mục này. Mấy nhà thơ cao tuổi hay ngồi lại đọc và ngâm những bài thơ hay. Thầy cô giáo cũng hay tổ chức cho các em sinh viên đọc thơ của mình. Tôi rất thích nghe nhưng không nhớ câu nào cả, chỉ thỉnh thoảng nhớ vài câu của anh Xuân Sách. "Nhà càng lộng gió, thơ càng nhạt”. Tôi bị mất xoong thịt cháy đen vì cứ ngồi nghĩ đến câu thơ này.
Bữa khác chỉ vì cười lúc đang ăn cơm bị sặc ho phải bỏ bữa cơm vì câu: "Phật Tây Phương gầy tôi thì béo”  Nào tôi đã gặp anh Xuân Sách đâu nhưng tôi rất quí anh ấy. Giã, thật làm sao mà anh ấy đọc và tìm ra được một cái gì đặc điểm của mỗi nhà thơ, mà hàng trăm nhà thơ thì giỏi quá.
Tôi mới vừa đọc bài "Uống rượu với bạn đồng hương” trong cuốn "Hoa Với Rượu”. Đọc lại thôi chứ trước đây tôi đã đọc ở báo nào rồi. Vui, vui và đầy nhựa sống. Nói về say thì không có câu nào ví được với:
Đất say đất cũng lăn quay
Trời say mặt cũng đỏ gay ai cười.
Chị Yến Lan ơi! Hôm nay bệnh tình anh thế nào rồi hả chị? Chị đọc trước thư tôi, chỗ nào không nên đọc thì bỏ đi nhé. Tôi không biết thế nào nhưng tôi cứ cho là bệnh nặng rồi đấy. Chị cố dỗ cho anh ấy uống xúp một giờ một thìa chị ạ. Hiện nay có cháu nào cùng ở với chị, các cháu thay phiên nhau xoa hai bàn tay hai bàn chân. Phải giữ ấm cho bớt run. À mắt anh có còn nhìn thấy chữ to không Có nhìn được bức ảnh, hình không chị  Chị bận lắm không phải trả lời thư cho tôi đâu, chị bảo cháu nào viết cho tôi vài câu ví dụ như – hôm nay anh bớt ho. Anh vui hay buồn. Tôi rất thông cảm với chị”
Thân ái và ký tên.
 Châu thị Hạnh  
                                   
  Hè năm 2002, ra thăm Hà Nội, tôi và má đem Hồi ký "Yến Lan, nhớ mãi về anh” vừa xuất bản, tặng cô. Cô liền khoe "Mình cũng vừa xem bài giới thiệu trên Báo "Người Lao Động”. Nói rồi cô vào nhà lấy ra một bìa sơ-mi cứng, màu hồng, vân đen; bên trong là những mẫu giấy được cắt từ báo ra. Cô cẩn thận lấy từng mẫu đưa tôi xem. Đó là những bài viết về Yến Lan Tôi sững sờ trước sức nặng "ngàn cân” của sự thủy chung, trọn vẹn, giàu tính nhân văn mà cô dành cho ba tôi…
Trước khi quay vào Sài Gòn, tôi đến thăm cô lần nữa. Cô nhìn tôi cười, nói nhỏ "Cô xem xong Hồi ký rồi, cháu giúp cho má viết được hồi ký này là giỏi lắm! Còn điều này, cô là người Hội An chứ không phải người Nam Bộ đâu” Rồi cô nói nhỏ với theo "Ba cháu là một người đặc biệt, rất khác với những người đàn ông khác. Ba cháu ý nhị lắm!”. Có gì đó sâu thẳm trong trái tim người đàn bà này mà tôi chưa rõ khi nói với tôi: "kể từ khi biết ba cháu đến nay, hễ đọc báo thấy tên Yến Lan thì cô lập tức lấy kéo cắt và giữ cẩn thận, không sót bài nào.” Câu cô nhận xét về ba tôi "ba cháu ý nhị lắm” khơi gợi trong tôi sự tò mò sẵn có. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được điều ý nhị của ba tôi mà chỉ có cô mới thấu đáo; đó là khi đọc thơ của ông trên báo, hay nghe trên đài, cô liền nhận ra ngay "chữ nào, câu nào là ba tôi viết dành cho cô”
 Ví dụ bài thơ "Xào xạc lá đa”, viết tại Hà Nội, song hoài niệm về cái thuở hai người mới quen đã quay trở lại .
            Xào xạc sân chùa rụng lá đa
            Tuổi thơ như thế đến tìm ta                   
            Tiếng trong, tiếng đục nhòa nhân ảnh
            Tô thếp bao nhiêu vẻ nhạt mờ                                   
Cô không muốn tôi viết tên cô trong hồi ký. Thực ra cô quá lo xa đấy thôi. Mỗi lá thư gửi cho ba; má tôi đều cảm nhận được tình nồng thắm, thiết tha giữa hai người, song thật khó giải thích cho đúng nghĩa vì nó không mang dáng dấp của tình yêu giữa nam nữ để ta hiểu nhầm. Chẳng thế mà có lần, má tôi đã hỏi, và cũng tự hỏi mình "Tại sao hai người thương nhau như vậy mà không lấy nhau nhỉ?” Tôi nheo mắt nhìn má cười ý nhị, chậm rãi thưa: "Nếu nói về tình bạn của hai người thì hơi quá, nhưng về tình yêu thì chưa thấy gì”. Câu nói của tôi làm bà tức cười, mắng yêu : "Cha cái con này”.

Tái bút:
Có người hỏi tôi sao cô ấy “thiết tha đề nghị đừng viết tên cô vào đâu hết” mà tôi vẫn viết.
Tôi thành thật trả lời “Trước đây trong hồi ký “Yến Lan, nhớ mãi về anh” tôi thực hiện đúng lời đề nghị của cô, đã đổi tên cô là Hằng, nghĩ rằng cô sợ có sự ghen tuông, vì cả hai gia đình đều còn chồng, vợ. Nhưng nay tất cả đều đã đi rất xa rồi; tôi phải trả lại tên thật cho cô.
 Mà các bạn đọc bài có thấy cô nói vậy mà không phải vậy; đúng không nào     
                                                              Lâm Bích Thủy

READ MORE - BẠN GÁI CỦA CHA TÔI - Hồi ký của Lâm Bích Thủy