Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, June 7, 2025

Nguyễn Thị Xuân Mãn, TÌNH MỀM NHƯ MỘT VỆT MƯA



Chùm thơ của Nguyễn Thị Xuân Mãn là một bản hòa ca dịu dàng giữa tâm hồn người nữ và thiên nhiên, giữa hồi ức tuổi hoa niên và những giấc mơ đã một thời thắp lửa. Ẩn sau mỗi câu chữ là tiếng vọng của dư hương một tình yêu ngây thơ, trong sáng từng được ấp ủ ở lứa tuổi mộng mơ, mái tóc bay trong gió và mắt nhìn mây vẫn còn nguyên vẹn sự tin yêu. Những bài thơ như những khung cửa mở, có khi là nỗi bâng khuâng bên song cửa một buổi chiều buồn, có khi là sự thanh thản nhẹ như tiếng chuông chùa vọng về, có khi là nỗi khắc khoải chờ đợi nơi bến vắng, có khi là sự giao hòa huyền nhiệm giữa trăng và sao, hai linh hồn tri kỷ giữa trời đêm thăm thẳm. Thơ chị có nhịp điệu như gió, dịu dàng như mưa, trong sáng như một giọt sương mai rơi lặng lẽ trên chiếc lá còn xanh. Mỗi ý thơ là một làn khói nhẹ gợi nhớ những mùa yêu cũ đã hóa mộng, hóa thơ. Và đặc biệt khi phấn thông vàng trong rừng chiều lộng gió được nâng niu như một biểu tượng của tấm lòng rộng mở, ta cảm được chính trái tim người viết, một trái tim thánh thiện, mộng mơ, và chan chứa yêu thương. Chùm thơ như một nốt ngân dài của tuổi xuân đã qua, nhưng vẫn sáng bừng trong ký ức, trong niềm tin và vẻ đẹp vĩnh hằng của thơ. Bên cạnh làm thơ, Nguyễn Thị Xuân Mãn còn vẽ tranh, những bức tranh như nối dài mạch cảm xúc trong thơ, nơi chị tiếp tục đối thoại với thiên nhiên, với đời sống, bằng màu sắc và ánh sáng của một tâm hồn giàu rung động, tinh tế và đầy chất mơ.


TÌNH MỘT THUỞ MỘNG MƠ 

(Nguyễn Thị Xuân Mãn)


Ngày em mười sáu tuổi mộng mơ 

Tóc em dài ngang vai tròn nỗi nhớ 

Cho chiều vê Gió và mây hờn dỗi

Thổi tóc bay cho lá cũng xao lòng 


Em nhìn trời xanh thổi áng mây hổng 

Bồng bềnh theo gió ngàn nhè nhẹ thổi 

Trôi đến vì sao cuối chân trời thơ mộng

Mà một thời từng tưởng giống em thôi…


Em ngồi lặng im nghe dịu êm gió nói 

Mơ tới cỏi thần tiên của hôm nào mộng ảo 

Lòng ước ao giấc mộng đẹp yên bình 

Cho em làm công chúa một thuở bình minh


Một chiều buồn ngồi mơ bên song cửa 

Mong thuở Xuân xanh có vòng tay ấm 

Đã mất rồi giấc mộng một ngày xanh

Hình bóng xưa nay trở thành kỷ niệm 


Giọt mưa long lanh nhẹ rơi thềm vắng 

Như giọt sương đầu cành cho lá biếc thêm xanh

Giọt sương hiền soi bóng nắng lung linh 

Như tình mình ngày xưa còn bé dại


Giờ tình là gió bay theo mây ngàn lối 

Trời vẫn xanh và gió ngàn lộng thổi 

Chiều hoàng hôn soi bóng một niềm vui

Cho bàn tay nắm vội

Chút tình thuở ngày xưa…hoa mộng 



HÔM NAY EM ĐI CHÙA 

(Nguyễn Thị Xuân Mãn)


Hôm nay em đi chùa

Một chút gió trêu đùa

Trên vạt cỏ xanh biếc 

Nhẹ như tiếng chuông đưa


Hôm nay em đi chùa

Hồ Sen in bóng Sen

Lá xanh ôm giấc mộng

Một mùa xưa mênh mông 


Một, hai, ba sen nở

Trời xanh cùng nước xanh

Mây trời trôi bồng bềnh 

Cùng đắm chìm đáy nước 


Im lìm mái hiên chùa 

Nằm nghe lời gió đưa

Mùi Từ Bi thơm ngát 

Nụ cười cũng thơm hương 


Nụ cười đẹp thơm hương 

Vấn vương màu Sen thắm 

Gió ngàn qua hồ lặng 

Thả chút nắng lên trời 


Giọt nước trong im lặng 

Lấp lánh ánh sáng ngời 

Đón mừng lòng Tự Tại

Như ánh mắt đang cười 


Tấm lòng em theo gió 

Thoảng trong tiếng chuông ngân…

Em cúi xin trời Phật 

Cho Thế Giới an lành 




BẾN ĐỢI (nhạc sĩ Cung Minh Huân phổ nhạc)

(Nguyễn Thị Xuân Mãn)


Mây trôi làm nước cũng trôi 

Cánh bèo phiêu bạt đã xuôi ghé bờ

Mang theo được một giấc mơ 

Bông hoa tím nhạt là thơ cho đời 


Bên sông bến vắng đợi người 

Chờ người năm cũ đã cười với sông…

Người đi sông nước trăm năm

Xuôi nguồn bến vắng bóng trăng mây trời 


Nước trôi trời đất cũng trôi 

Người đi sao lại không trôi nỗi buồn…




TRĂNG SAO LÀ TRI KỶ ….X

(Nguyễn Thị Xuân Mãn)


Đêm không ngủ nhìn trời xanh cao rộng 

Sao lung linh như nạm ngọc thinh không 

Trăng thượng tuần một mảnh uốn cong cong

Như môi xinh em làm duyên cười nụ


Đã Cùng nhau …trên bầu trời soi bóng 

Cùng dịu dàng và tỏa sáng long lanh

Rồi nghiêng mình trăng sao cùng hẹn ước 

Sẽ muôn đời cùng làm đẹp trời xanh


Ánh sáng long lanh mang đến những điềm lành 

Cho đêm tối cũng trở thành huyền diệu 

Cho những lời thơ mang thêm vần điệu 

Với thương yêu bay bỗng những giấc mơ


Trăng và sao muôn đời là tri kỷ 

Là bạn hiền là quà tặng đời nhau




RỪNG THÔNG CHIỀU LỘNG GIÓ 

(Nguyễn Thị Xuân Mãn)


Một chiều êm rừng thông run rẩy lá

Để phấn thông vàng bay nhẹ khắp muôn nơi 

Phấn là hoa …là lời đẹp của ngàn thông

Là tình yêu..là tấm lòng rộng mở 

Là hồn thơ…là giấc mộng đợi chờ 


Để hôm nay bay trong chiều lộng gió 

Để hôm nay bay cho nắng chiều thêm rực rỡ 


Phấn thông vàng bay lên tận trời xanh

Cùng với gió phấn vàng đùa với gió 


Vàng muôn nơi vì tấm lòng thông rộng mở 

Vàng quay cuồng theo gió cuốn bay bay


Phấn đâu có mơ chi nơi đến

Và đâu có hen chi ngày về…


READ MORE - Nguyễn Thị Xuân Mãn, TÌNH MỀM NHƯ MỘT VỆT MƯA

CHÙM THƠ PHẠM ĐÌNH CHUÂN

 





Chùm thơ này là tiếng vọng của những bước chân đã rời xa một vùng đất, nhưng trái tim thì chưa từng rời khỏi nơi ấy, xứ Huế mến yêu. Giọng thơ chan chứa hoài niệm như những đợt sóng Hương Giang lặng lẽ nhưng dai dẳng vỗ vào lòng. Đây đó là âm thanh ve sầu, là cánh phượng rơi, là tiếng chuông Từ Đàm ngân lên trong chiều muộn, là một mái tóc, một ánh mắt, một mối tình chưa trọn. Mỗi bài thơ là nỗi nhớ, có khi là nỗi buồn tiếc nuối vì một người đã bỏ đi không lời từ biệt, có khi là câu hỏi âm thầm, khắc khoải về một cuộc trở về chưa hẹn, và cũng có khi chỉ là niềm khao khát được sống lại một khoảnh khắc ngày xưa đã vụt mất. Với ngôn ngữ dung dị mà ám ảnh, cảm xúc chân thành mà sâu lắng, thơ Phạm Đình Chuân không chỉ là lời tự tình của một người, mà còn là tiếng nói chung của những ai từng thương một người ở xa, từng bước qua Huế và để lại trái tim mình ở đó.





THƯƠNG MỘT NGƯỜI Ở XA!
Phạm Đình Chuân
Cần thêm sóng... để dòng Hương chảy mạnh
Biền biệt chiều buông sông lờ lững trôi
Đò đời bấp bênh bên lở, bên bồi
Dùng dằng luyến... không chịu rời xa bến!
Cần một chút cay đôi môi Cồn Hến
Một chút nồng để mắt đỡ xanh xao
Một chút mặn cho tình bớt hư hao
Chút hao gầy... Em xuôi về Bến Ngự!
Cần chút gió... đưa đò về Thừa Phủ
Một nụ hôn để biết môi còn đầy
Một vòng tay cho thấy tình còn đây
Hay người xa... mãi xa vòng tay với?
Cần nước mắt... để đong tình đầy vơi
Cần một lời thôi an ủi mộng lành
Đủ để biết bên đời còn có Anh:
Nụ cười Em hiền ngoan trên nét mặt.
Cần chút nắng... để nhìn vào ánh mắt:
Ray rứt buồn vì thuyền lỡ sang ngang
Chuông Từ Đàm điểm trong chiều nhỡ nhàng...
Nhịp Trường Tiền... buông lơi đêm hoài niệm!
Cần ánh sao... để biết đêm dài thêm
Đủ để Em giấu nỗi buồn vào tóc
Giấu nụ cười vào mặt trời sắp mọc
Sầu năm canh... cố nén tiếng thở dài!


BỎ!
Phạm Đình Chuân

Em bỏ người thân bỏ bạn bè
Bỏ trời hoa phượng bỏ hàng me
Bỏ trang giấy trắng dòng nhật ký
Bỏ sầu tím quay theo bánh xe!
Em bỏ tôi đi chẳng đoạn đành
Bỏ khung trời mộng dệt thiên thanh
Bỏ tiếng guốc reo thời con gái
Gởi tấm thiệp hồng... Em bỏ Anh!
Bỏ những hàng cây nắng mới lên
Bỏ những con đường chợt quên tên
Ngỡ ngàng gặp nhau vờ chẳng biết!
Ngõ rẽ vào lòng chợt rộng thênh...
Em bỏ Hoàng Thành mặc rêu phong...
Bỏ lầu Tứ Phương với cô phòng
Bỏ Thừa Phủ bến cùng con sóng
Về nơi xa ấy-chốn hư không!
Bỏ thời con gái bao mộng mơ
Bỏ lại mặc tôi sống ơ thờ
Bốn mắt giờ đây nhìn nhau lạ!
Khung trời kỷ niệm chợt bơ vơ...
Em bỏ tôi đi chẳng nhớ mong
Bỏ lại một tôi, đớn đau lòng
Quên một con tim quá khờ dại!
Em qua đời tôi. Bước thong dong...


HUẾ, THÁNG NĂM VÀ NỖI NHỚ
Phạm Đình Chuân

Tháng Năm về nồng nàn trên góc phố
Cánh Phượng hồng che rợp mắt ngài ai?
Đường Phượng Bay bỗng chốc như phôi phai…
Tiếng Ve kêu nhĩ nhàu góc Thành Nội!
Cánh đò chiều đưa ta về Gia Hội
Lữ khách quá giang là mảnh trăng non!
Xuôi về Vỹ Dạ để hỏi có còn?:
Nón Bài Thơ nghiêng che tầm mắt biếc!
Để Bến Ngự trông theo người biền biệt…
Hoài mong theo Bằng lăng tím sang mùa
Hững hờ rơi theo con gió đuổi xua
Để tàn Xuân trôi xuôi trên cánh én!
Ngược mạn Sông Hương…ngược lời hò hẹn
Bờ môi khai hoang chiều buồn lộng gió!
Đường Lê Lợi rắc cánh hoa nho nhỏ
Nỗi buồn nào đan kín bến Kim Long?
Nỗi nhớ người dưng ta nhốt trong lòng!
Chiều Đồng Khánh đóng khung trong kỷ niệm
Rồi mai đây những nỗi buồn màu tím…
Sẽ ngập tràn ký ức chẳng phôi pha!



TỰ TÌNH
Phạm Đình Chuân-TMS

Chìm một đời rong ruổi
Dang dở một phận người
Bàn tay nào góp nhặt?
Những cuộc tình nổi trôi…
Cho mềm tay Em hái:
Mật ngọt trên tầng môi
Ghì ăn năn có mỏi?
Buông xuôi một đời người!
Gió qua miền hư ảo…
Trăng chìm nổi hư hao
Mặt người cũng xanh xao!
Tay gầy buông héo úa.
Cho mềm môi nhung lụa
Dang tay gánh cuộc đời
Nhật nguyệt đè đôi vai
Lời yêu như gió thoảng!
Còn đâu thời con gái?
Thấm thoắt nửa chừng xuân
Bến không chồng Em đợi
Ai hứa không giữ lời?
Em thả tóc cho mây…
Trôi xuôi về bến đợi
Em gầy như lá úa
Mong manh phiến đá sầu!




HUẾ, RA ĐI LÀ ĐỂ TRỞ VỀ!
Phạm Đình Chuân

Em có về… cơn mưa chiều đầu Hạ
Để đêm đêm nghe tiếng dế du miên!
Tiếng ve kêu như nén nỗi ưu phiền
Đường Phượng Bay rắc cơn mưa màu đỏ...
Em có về… nghe rụng rơi lá nhỏ?
Chênh chao hoang vắng mùa Thu rất xa
Mênh mang gió thổi nỗi nhớ xa nhà
Mờ mịt rêu phong mưa nắng nhạt nhòa...
Em có về… đong đếm những mùa hoa?
Nghe hạt mưa sa bên đời hiu quạnh
Hoàng Thành chao nghiêng cô chiều lành lạnh
Ngự Viên vườn sương đọng giọt trong veo...
Em có về không? Hãy cho Anh theo:
Gặp cơn mưa ta quen nhau thuở trước
Đường Lê Lợi dài theo mưa lướt thướt
Trường Quốc Học in bóng mặt đường loang!
Mưa chiều Chi Lăng lòng muốn đi hoang…
Bước chân tìm về Cà phê Lộng Gió
Tím cơn mưa ướt đôi vai gầy nhỏ
Tìm Huế xưa... trả nợ những ân tình!




HUẾ ƠI! TA SẼ TRỞ VỀ
Phạm Đình Chuân

Ta sẽ trở về... một ngày không xa
Chờ ta nhé! Hỡi Huế hay hờn dỗi
Phủ Cam buồn thì thào lời cứu rỗi
Linh hồn này đã mỏi gối chồn chân!
Dài tay Em với đếm những bâng khuâng
Từng hạt mưa rớt rơi chân Thành cổ
Có lẽ ta mượn cơn mưa để thổ lộ:
Chốn bình an ta tìm về Huế xưa!
Thiên Mụ chiều xưa... nhớ mấy cho vừa
Ngự Viên in dấu chân trần trên cỏ
Vỹ Dạ còn ghi lời yêu chưa ngỏ
Gia Hội buồn lờ lững ánh trăng men...
Trả lại Em con đường xưa hò hẹn
Đường Phượng Bay len lén ánh chiều hoang
Ánh mắt ai lẫn với ánh hôn hoàng?
Nghiêng bóng Cấm Thành tà dương chạng vạng...
Em hãy đến… phía mây trời lãng đãng
Để mình ta ngờ vực: thật hay mơ?
Tim héo khô khờ dại đến bơ phờ
Người hãy đến… như người chưa từng đến!




READ MORE - CHÙM THƠ PHẠM ĐÌNH CHUÂN

Chùm thơ Tô Công Đáng

 NHỮNG DẤU CHÂN TRÊN LỐI VỀ

Người đọc có thể bắt gặp hình ảnh một người đàn ông lặng lẽ giữa phố thị đông đúc, để rồi trong tiếng chuông chùa vang lên, anh tìm thấy sự thức tỉnh từ sâu trong tâm thức mình. Đó cũng là chặng đường của một kẻ trở về căn nhà cũ, nơi mọi thứ đã đổi thay, chỉ còn nỗi buồn và ký ức ở lại, lặng lẽ phủ mờ trên cánh cửa then cài. Thi ca của Tô Công Đáng còn đưa ta băng qua những tầng mộng nơi thiên đường không còn hiện hữu, tình yêu trở nên mong manh giữa kiếp nhân sinh đa đoan. Nhưng cũng chính trong nỗi mong manh ấy, mùa thu hiện ra thật dịu dàng: em khoác áo vàng, bước đi giữa một bản nhạc tình, để lại sau lưng những cơn gió rối bời và nỗi nhớ bâng khuâng. Và rồi, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim thi sĩ vẫn là quê nhà Phú Yên, có tháp Nhạn trầm mặc, có đầm Ô Loan gợi thương, và có cả tiếng gió mùa hiu hắt ru từng bước chân trở lại. Từng bài thơ như một thước phim chậm rãi, chi tiết, gợi lên không chỉ hình ảnh mà cả mùi hương, thanh âm và nỗi niềm dẫn người đọc trở về với chính mình, trong lặng yên và thấu cảm.











::::::::::::::::::::::::



THIỀN CA

(Tô Công Đáng)


Ta đi giữa phố đông người 

Bao nhiêu dở khóc dở cười xảy ra

Trải qua các nẻo quan hà

Tiếng chuông chùa nọ ngân nga vô tình 


Chuông thiền đánh thức vô minh

Vọng  trong tâm thức câu kinh mở lòng

Hình hình, tướng tướng đều không 

Sắc không, huyễn ảo một vòng luân lưu 


Mong làm một kẻ vô ưu 

Yêu giọt sương trắng không lưu luyến gì 

Ngàn năm gió bãi vu vi 

Ngàn năm động biếc thầm thì gốc mai 


Ngàn năm sương khói mây bay

Ngàn năm suối biếc, trăng gầy huyền vi

Núi xanh vọng tiếng diệu kỳ 

Ngàn năm vách đá vô vi nhập thiền 





KHI ANH VỀ

(Tô Công Đáng)


Khi anh về  

Căn nhà xưa đổi chủ

Buồn rưng rưng 

Phơi trên cửa then cài

Khi anh về 

Tàn cuộc, tháng năm bay 

Nhìn quanh quẩn 

Mong tìm trời đất cũ  


Khi anh về 

Chiêm ngưỡng dấu nghìn thu

Từ trong cõi 

Hoang đường giăng khói ám 

Em xa rồi 

Lá hàng cây bớt thắm  

Trăng thu buồn 

Đun nỗi nhớ lên nhanh


Khi anh về 

Những người lạ nhìn anh

Anh ngơ ngác 

Lục tìm ngăn ký ức 

Tiếng sóng biển 

Thì thầm đêm thao thức 

Buồn mang mang 

Trăng cuối bãi sương mù


Khi anh về 

Như thuyền quen bến cũ

Thơ đề ra

Cho mái tóc mẹ già 

Cho mưa nguồn 

Chớp bể bóng người xa 

Cho hoa cỏ 

Vương mầm khoe nắng hạ



THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ LỠ

(Tô Công Đáng)


Từ thuở thiên đường hoá bể dâu

Trăng buồn tháng bảy giọt mưa ngâu 

Trang thơ nét vẽ đời xuôi ngược

Mặt giấy loang sầu bóng vó câu


Hỏi Chúa thiên đường tận cõi xa

Mắt nàng tiên nữ bóng ngân hà 

Chỉ e trần thế thiên đường lỡ 

Những mãnh tình si phải cách xa


Em bảo thiên đường cũng chẳng xa

Khi tình hoa mộng sớm thăng hoa

Thế nhân phận liễu trăm ngàn lối 

Một sớm vương sầu sắc ráng pha



CA KHÚC MÙA THU

(Tô Công Đáng)


Hôm nay 

Trời nhẹ vào thu 

Lá chao trước ngõ 

Sương mù ngoài sân 

Đón thu em mặc áo vàng 

Em yêu hoa cúc

Em quàng 

Khăn hoa 


Yêu kiều 

Bóng liễu trong thơ 

Tóc vương trong gió

Mắt ngơ ngác nhìn

Em đi giữa bản nhạc tình 

Như vần thơ lạc 

Trong hình 

Cổ thư


Tôi đợi em 

Từ bao giờ 

Một vầng nguyệt bạch 

Nửa tờ thơ say

Hay là em sợ mưa bay

Thu về gió lộng 

Tóc mây 

Rối bời


Thu về 

Lá rụng hoa rơi 

Nghe từng nỗi nhớ 

Cuối trời xa xăm 

Đêm thu một áng trăng rằm 

Nghe tình thu đọng

Cung trầm,  

Cung thanh




ĐƯỜNG VỀ PHÚ YÊN 

(Tô Công Đáng)


Nếu một mai ai hỏi 

Tôi bảo về Phú Yên 

Đi qua rừng đèo Cả

Là đồng bằng bình yên 


Những hàng cau đứng đợi 

Màu ruộng lúa xanh rì 

Có Trưởng Sơn che chắn 

Và sóng biển thầm thì 


Tuy Hoà hiền muôn thuở 

Tháp Nhạn buồn rưng rưng

Đầm Ô Loan sóng vỗ 

Điệu hò thêm vấn vương 


Chiều đứng trên núi Nhạn 

Nhớ bóng hình người xưa 

Mắt buồn thiên cổ lụy 

Nói năng chi cho vừa

 

Từ đầu non cuối bãi 

Bước chân khua dặm dài

Gió mùa hiu hắt mãi

Nỗi nhớ ngang bờ vai 


Nếu một mai ai hỏi 

Tôi bảo về Phú Yên 

ồ! tên vừa thay đổi …

Bỗng thấy buồn mông mênh



READ MORE - Chùm thơ Tô Công Đáng