Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, August 2, 2015

HAI BÀI THƠ, MỘT NIỀM TIN - Thơ Phạm Đức Nhì




         Tác giả Phạm Đức Nhì


CHẮC NGÀI KHÔNG NGHE THẤY

Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho
                    (Mathew 7:7)

Khi siêu bão Haiyan
đang gầm gừ ở hướng đông
đài khí tượng tiên đoán
bão sắp tràn vào Tacloban (1)

Hơn 90 phần trăm dân ở đây
là con Chúa
sấp mình cầu nguyện
xin Chúa xót thương

Khi bão rít trên đầu
sóng biển dâng cao
tiếng kêu cầu càng lớn
càng khẩn thiết

Bão yên, nước rút
cảnh tượng thật kinh hoàng
thành phố tan hoang
xác người nằm xếp lớp

Cha xứ
mở cửa
ngôi giáo đường đổ nát
Chúa Giê-Su vẫn ngoẹo đầu
dang tay trên thánh giá
sợi dây điện
lủng lẳng dưới tai

Ai đó đã đeo cho ngài
một bộ máy trợ thính

Chú Thích:

1/ Thủ phủ của Leyte

"Many of you lost everything. I don’t know what to say to you. Many have asked, why, Lord?" He said: "All I can do is keep silent."  (Pope Francis said when visited Tacloban on 01/17/2015, 14 months after the Super Typhoon Haiyan.)
"Nhiều người trong số các con đã mất tất cả. Ta không biết phải nói gì với các con. Nhiều người đã hỏi, tại sao, Chúa ơi?" Rồi ngài nói: Tất cả ta có thể làm là im lặng( Đức Giáo Hoàng Francis nói khi viếng thăm Tacloban hôm 01/17/2015, 14 tháng sau Siêu Bão Haiyan.)


NGÀI  NGHE, THẤY VÀ BIẾT HẾT

Dù người đời nói ngả, nói nghiêng
tôi vẫn tin
có một Thiên Chúa toàn năng
ngài nghe, thấy, và biết hết
mọi chuyện ở thế gian
“một sợi tóc trên đầu rụng xuống
cũng không ngoài thánh ý của ngài”

Tôi cũng tin
ngài yêu mến loài người
và chính ngài đã tạo nên vũ trụ
những quy luật vận hành của nó
trong đó có quy luật của linh hồn

Tâm trong sáng
ăn ở hiền lành
sẽ sống giữa cảnh thiên đàng  
ngay trên mặt đất
khi chết
hồn sẽ bay về chốn an lạc

Lòng dạ tối đen
hành xử nham hiểm, độc ác
sẽ sống giữa lửa thiêu địa ngục
dù giàu có
cửa rộng
nhà cao
và khi từ giã kiếp người
sẽ phải đọa xuống một nơi
rất xa Thiên Chúa.

Ôi Thiên Chúa lòng lành vô cùng
ngài là ngọn đuốc
đưa con người tránh xa địa ngục
hướng đến thiên đàng

Nhưng những chuyện sống chết, thành bại, sướng khổ
của thế gian
chuyển động của đất trời vạn vật  
ngài tạo ra quy luật
và để chúng tự vận hành

Những ai rao giảng
rằng cứ tin 
cứ thành khẩn cầu xin  
là điều gì Chúa cũng sẽ cho toại nguyện
hoặc là họ không “hiểu chuyện”
hoặc là họ phỉnh lừa  
ngài đâu phải phù thủy, thầy bùa
có người dâng lễ vật van xin
là “hô phong hoán vũ”

Riêng tôi
đã nguyện tin thờ Thiên Chúa
hàng đêm tâm sự với ngài
những suy nghĩ, lời nói, hành động trong ngày
tôi trải lòng ra
để đúng sai ngài chỉ bảo

Nhưng những chuyện
vợ đẻ con đau
gạo tiền cơm áo
sự nghiệp công danh
thế giới hòa bình hay chiến tranh
núi lửa, bão lụt
sóng thần hay động đất
dĩ nhiên
là ngài biết hết
nhưng như một Quân Vương
chính trực công minh
ngài lặng yên
để quy luật tự nó vận hành

Vì ngài là Thiên Chúa
nhân loại kính mến ngài vì lẽ đó.

                    PHẠM ĐỨC NHÌ

READ MORE - HAI BÀI THƠ, MỘT NIỀM TIN - Thơ Phạm Đức Nhì

VƯỜN CŨ - Thơ Nguyễn An Bình





VƯỜN CŨ

Bước ai qua vườn cũ
Sao ngập ngừng dấu chân
Có phải trời thu trước
Nắng rớt vàng trước sân?

Lung linh từng lá biếc
Xanh thẳm màu mắt xưa
Còn ai ngồi nhặt bóng
Giữa bốn bề mưa thưa.

Tay anh thành bóng lá
Che mát khoảng trời em
Xôn xao từng viên đá
Ngọt ngào trong hương đêm.

Tình em như hồn hoa
Ủ mềm ngàn lau cỏ
Một thời đâu rất xa
Vẫn còn thơm hơi thở.

Thì thôi đàn sáo nhỏ
Bay về phương trời nào
Cách hai phương trời nhớ
Cả một đời bể dâu.

    Nguyễn An Bình
        1/8/2015

READ MORE - VƯỜN CŨ - Thơ Nguyễn An Bình

LIỀN ANH LIỀN CHỊ - Đặng Xuân Xuyến





LIỀN ANH LIỀN CHỊ

Ơ này lúng liếng
Ơ này lả lơi
Nhịp phách chơi vơi
Chênh vênh lời hát

Ờ thì gió mát
Ờ thì trăng thanh
Ngơ ngẩn liền anh
Ngả nghiêng liền chị

Gió luồn mộng mị
Mớ bảy mớ ba
Yếm thắm nhú hoa
Đêm trăng rờ rỡ

Người ơi người ở
Người ở người ơi
Nhịp phách buông lơi
Tính tang tang tính.
                 
Hà Nội, 07 tháng 10 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


READ MORE - LIỀN ANH LIỀN CHỊ - Đặng Xuân Xuyến

QUÊ MÌNH QUÊ NGƯỜI - tản văn của Nguyễn Đặng Mừng



Tác giả Nguyễn Đặng Mừng


Nguyễn Đặng Mừng

QUÊ MÌNH QUÊ NGƯỜI
"Sáng ra hủ tiếu lại thèm cà phê" (Bùi Giáng)
                                                                   

Nhớ những sáng đẹp trời đi uống cà phê vỉa hè Sài Gòn. Cô bé cà phê đon đã, “Hôm nay anh đẹp trai ghê”. Chà, hơn năm mươi rồi mà được gọi bằng anh, dù hơi ngượng nhưng cũng nghe lòng vui vui.
- Hôm nay cháu cũng đẹp ghê.
- Cám ơn anh Hai. Mai em thưởng một ly miễn phí nhé.

Trời đất! mình khen nó, con bé hàng xóm trọ học bán cà phê quán cóc ở đầu hẻm, được nó ban cho tiếng “anh”. Về, sướng mấy đêm ngày liền. Vậy là sáng ra, mình ghiền cà phê.
Một thời gian không thấy nó bán nữa. Và mình nhớ quay quắt hương cà phê đầu hẻm. Bây giờ em ở nơi nao, Hàn Quốc hay Đài Loan…
Vừa rồi gặp nó chạy xe Dylan, mặc áo vest văn phòng, hỏi ra mới biết nó đang làm kế toán cho một công ty lớn. “Em” vẫn cười rất tươi, “Anh khỏe hôn”. Trời đất, thế mà tưởng…Mình tự xin lỗi về những điều mình đã nghĩ về “EM”.
Ngày xưa có mấy nghệ sĩ ngoài Bắc, Trung vào Nam làm thơ làm nhạc hay ra phết. Thi sĩ  Nguyễn Bính trong Hành Phương Nam, có câu “Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc”. À, thế ra Nguyễn Bính chưa mê nổi miền Nam, còn nhớ miền Bắc với những tâm giao, kẻ ở  ngoài đó. Hay là thời đó chưa có Cà phê cóc, chưa có những cô bé mười tám đôi mươi gọi thi sĩ bằng anh. Cho nên trong thơ tình Nguyễn Bính ở miền Nam không thấy những hình ảnh như “ hai người sống giữa cô đơn, hình như nàng có nỗi buồn giống tôi”. Đoàn Chuẩn thì khác, Nhạc sĩ có hẳn một bản nhạc cho một mối tình thật lãng mạn: Gửi người em gái  Miền Nam, một bản nhạc hay hiếm hoi của những chàng phương Bắc nhớ về phương Nam. Nỗi nhớ đến cháy lòng:
Đêm hôm nao, ngồi nghe qua không gian
Em tôi mơ, miền xưa qua hương lan
Đường phố lóa ánh đèn
Một người trên đất Bắc chờ em!

Năm ngoái về quê, đi uống cà phê. Trong lúc chờ người bạn, ngồi một mình nhâm nhi. Buồn. Có cô hàng cà phê trạc ba mươi tuổi, hỏi chú chờ ai rứa. Mình không trả lời mà khen: “Em nói giọng Quảng Trị hay ghê”, kiểu như đã từng khen ở Sài gòn. Cô nàng quắc mắt lên, môi vểu ra xí một tiếng rồi quay ngoắt vào trong, cùng các bạn nhỏ to chi đó. Chắc là có câu : “Cha già mất nết”.
Có lần ra Đông Hà đi dạo với đứa cháu gái học sinh lớp mười một. Có đám con trai, chắc cũng cỡ hai mấy tuổi ngồi bên đường khen: “Em đẹp quá em ơi”. Cô cháu mình quay lại đanh đá: “Đẹp cái ông nội mi chớ đẹp”. Trời đất! Người ta khen mình phải vui chứ cháu, ai lại rứa. Con bé giải thích, phải vậy cho chúng nó chừa cái thói chọc gái ngoài đường.
Có lần hai vợ chồng mình đi ăn cháo bột. Quán đông, nghe mùi ném đã ứa nước miếng. Vợ chồng mình chọn bàn trong góc để ngồi cho dễ…quan sát. Ngồi chờ gần mười  phút chẳng có ai hỏi ăn chi. Mình thấy người ta tự động lấy tô xuống bếp đưa cho chị ngồi vừa xắt bột vừa múc cháo. Thấy vậy mình làm theo. Được hai tô. Cháo ngon quá, hai vợ chồng quyết định “mần” thêm “chuyến nữa”. Vậy là mình lại lấy 2 tô mới khác xuống cho chị bán cháo múc thêm, để 2 tô đã ăn xong lại cho người ta biết mà tính tiền. Mình đang hý hửng bảo với cô bán cháo, một chị cũng gần 40, múp míp, da trắng, ngực phì nhiêu, rằng: “Em ơi cháo bột em ngon nhất Việt Nam đó. Mấy mươi năm rồi tụi anh mới ăn được ngon thế này, mà cô bán cháo lại đẹp nữa”. Cô ả quắc mắt nhìn lên phán : “Vô duyên”!. Rồi chăm chăm nhìn 2 cái tô trong tay mình phán tiếp: “Ăn uống khiểu ni ông nội ai rửa đọi (tô) cho nổi”. Mình chợt hiểu ra rằng phải lấy hai tô cũ xuống cho chị ta múc lại, đỡ phải rửa nhiều lần, mất công mà cũng vệ sinh. Người đông thế mà không có ai tính tiền, kiểm tra. Ai ăn xong cứ tự nguyện xuống bếp trả tiền, tự kiếm nước uống và…về.
Tôi có người bạn ở nước ngoài lâu ngày về Việt Nam cùng  đi Hà Nội chơi cho biết. Phong cảnh và con người Hà Nội thật lịch thiệp, bạn tôi thích lắm. Ngày xưa đọc Tự Lực Văn đoàn chúng tôi thường mơ một lần đến Hà Nội, Hải Phòng để gặp Cô Mai trong Nửa Chừng Xuân, Cô Loan trong Đoạn Tuyệt.
Anh bạn mê ngồi cà phê vỉa hè để ngắm người Hà Nội. Vừa ngồi xuống tôi đã gọi hai ly đen đá. Bạn tôi lại đứng lên bảo qua bên kia đường ngồi hay hơn. Tôi và bạn đứng lên xin lỗi chủ quán. Cô chủ quán điềm nhiên, “Hai anh cho tiền hai ly đen đá”. Tôi cãi: “Cô chưa pha mà”. Giọng cô đanh hẳn ra: “Gọi là phải tính tiền”. Tôi móc tiền trả. Lòng nao buồn. Bạn tôi bảo, “Kệ, trả tiền đi, bao nhiêu đâu”. Không phải là bao nhiêu, đấy là cái tình giữa người mua kẻ bán.
Trở về Sài Gòn lại đi cà phê vỉa hè. Cũng lại cảnh cũ diễn ra nhưng tình huống khác hơn. Khi cô hàng cà phê đang pha bốn ly cho cả nhóm thì bạn tôi lại trở chứng. Lại bảo bên kia đường hay hơn. Tôi lại đứng lên móc túi và xin lỗi . Cô nàng đon đã cười rất tươi, bảo: “ Các anh chưa uống mà. Lần này không vui lần sau sẽ vui vì các anh vui quá. Mời các anh hôm nào có dịp ghé quán em nhé”. Vậy là bạn tôi ngồi xuống tán chuyện cùng cô cà phê đến 24 giờ mới chịu rời quán. Hôm sau lại đến quán Cô - nàng – Zui Zẻ.
Có người hay phê phán mà không chịu tìm hiểu ngọn ngành. Người Sài Gòn mua bán giỏi là tất nhiên. Từ thời Nam Kỳ Thuộc Pháp họ đã sống với  “kinh tế thị trường”. Làm ra cái gì, bán cho ai, bán thế nào để giữ khách là bài học thuộc lòng của họ. Còn miền Trung của tôi, cuộc sống tự cung tự cấp, lấy gia đình làm nền tảng nên ít giao thiệp, mua bán một cách bài bản. Trồng được giàn bầu giàn bí chỉ hái nấu canh, thừa thì mang biếu hàng xóm. Tôi còn nhớ mạ tôi có khi cắt nửa trái bầu nấu canh, nửa con lại còn treo trên giàn, ruột ứa nước như khóc. Ngày hôm sau màu trắng ruột bầu ngà đi, teo lại tội nghiệp. Trong lúc người Nam bộ họ trồng bầu cả mẫu, bán hàng chục xe tải cho một vụ mùa. Họ còn bán chục mười hai mười bốn để lấy lòng khách. Còn miền Bắc thì qua mấy thế hệ có biết mua bán đâu, chỉ đến cửa hàng thương nghiệp mua theo tem phiếu. Khi vào kinh tế thị trường thì “phở quát”, “bia chờ’ phải tồn tại một thời gian nhất định thôi. Nhanh hay chậm còn tùy vào sự hòa nhập của từng con người, ngành nghề nữa.
Năm 1972 tôi vào Sài Gòn có quen một em nữ sinh Gia Long. Mỗi thứ bảy chúng tôi thường hẹn nhau. Thứ bảy lần đó nhằm ngày tết Đoan Ngọ. Tôi đứng chờ em trước cổng trường. Em dắt xe ra, bảo: “Hôm nay chợ đắt lắm, em phải về chợ Đa Kao phụ má bán hàng. Hay là anh đi theo em  về chợ. Xong tụi mình đi chơi, nghen”. Tôi hơi bực mình nhưng thấy em cười hớn hở cũng nguôi. Em lại bảo “ Anh chưa thấy em bán hàng phải không, có duyên lắm đó”. Em cho tôi địa chỉ cửa hàng thịt trong chợ Đa Kao rồi lên xe biến mất. Tôi ngoắc một chiếc Taxi chạy theo. Tôi lòng vòng một chặp thì đúng là em đang mang tạp đề đứng chặt thịt thoăn thoắt, vừa nói cười với khách  vừa làm việc. Thấy tôi em lại cười reo lên, “mời anh mua thịt”. Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi không hề lộ chút lúng túng, rất hồn nhiên. Em xem việc bán thịt cũng như đi học. Áo dài trắng với phù hiệu nữ sinh Gia Long có thêu lớp 12C trên đó và cái tạp dề phía dưới  trông đáng yêu làm sao. Lại nhớ những bạn “tiểu thư đài các” ngoài mình, sao mà ai cũng “sĩ” thế.

NĐM
READ MORE - QUÊ MÌNH QUÊ NGƯỜI - tản văn của Nguyễn Đặng Mừng

TÔI THẤY BÌNH MINH TRONG HỒN NHỎ - thơ Trương Đình Phượng




TÔI THẤY BÌNH MINH 
TRONG HỒN NHỎ


Tôi thấy bông hoa nhỏ
mọc lên từ tảng đá
và trên nhánh cây khô
choàng trở mình sắc lá
tôi thấy trên vai rừng 
một vầng dương chói rạng
một ngôi sao rực sáng
cuối con đường xa lơ
tôi thấy trong tim mình
từ tro tàn một thưở
ai thổi bùng bếp lửa
xua đêm mù! 
bình minh 

Trương Đình Phượng
READ MORE - TÔI THẤY BÌNH MINH TRONG HỒN NHỎ - thơ Trương Đình Phượng

VỀ ĐI - thơ Huy Cận Đông Hà




VỀ ĐI

Về người nhé về cùng mùa Thu đến
Tiễn Hạ buồn cùng nỗi nhớ bay cao
Phiến tình sầu tan trong nắng hanh hao
Đem yêu dấu ta hong tình băng giá
Trong trống vắng ta hóa thành tượng đá
Đợi người về, đong đếm những đêm thâu
Suốt trăm năm ôm một dạ khúc sầu
Nên ta mãi ở hai đầu dang dỡ
Về người nhé cho đời thôi nức nở
Cho ái tình rưng rức những đam mê
Cho tim côi mềm mại lối đi về
Cho năm tháng ngọt ngào trong sâu lắng
Vai kề vai,môi tìm môi đêm trắng
Gom yêu thương cho tim vỡ hồn say
Gom nhớ nhung cho tình ái đong đầy
Địa đàng đó hai ta cùng sánh bước
Người về nhé tình thênh thang tha thướt
Hai phương trời giờ chỉ một hoàng hôn
Ký ức xưa, ta xóa hết nỗi buồn
Thuyền tình đó sẽ không còn phiêu lãng...

Huy Cận Đông Hà
READ MORE - VỀ ĐI - thơ Huy Cận Đông Hà

Dạ Quỳnh Hương - thơ: Hoàng Ngọc Quỳnh Giao - nhạc: Phạm Anh Dũng - giọng ca:Trần Thái Hòa

READ MORE - Dạ Quỳnh Hương - thơ: Hoàng Ngọc Quỳnh Giao - nhạc: Phạm Anh Dũng - giọng ca:Trần Thái Hòa