Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, December 2, 2014

ĐỌC BÀI THƠ "KHI VỀ QUẢNG TRỊ" - Hồ Ngọc Thanh

             
                              Thầy Hồ Ngọc Thanh (mặc áo vest)

                 ĐỌC BÀI THƠ "KHI VỀ QUẢNG TRỊ" 

                                                                 Hồ Ngọc Thanh

Tôi đã từng đọc thơ của anh Phan Phụng Thạch – người bạn đồng nghiệp cùng trường Nguyễn Hoàng từ năm 1966 cho đến khi anh qua đời (1973). Thơ của Thạch hiền hòa, bay bổng và đầy tình người. Đồng nghiệp và học sinh của anh đã yêu mến những vần thơ ấy như đã yêu mến con người của anh – một thầy giáo độc thân, trẻ tuổi có phong thái điềm đạm. Sự yêu mến đó không chỉ có lúc anh còn sinh thời mà còn tồn tại nhiều năm qua, sau khi anh từ trần vào năm 1973.
Hôm nay, nhân đọc lại bài thơ “Khi về Quảng Trị” tôi thật sự xúc động, tưởng như cảnh mấy mươi năm trước tái hiện, cái khoảng thời gian Quảng Trị bị bom đạn tơi bời, người chết không kịp chôn và người sống tan tác khắp bốn phương trời tìm đất sống. Bài thơ ấy không phải là sự hoài cổ, ca ngợi và tán tụng vẻ đẹp của quê hương hay tình cảm anh dành cho quê hương nhiều hơn người khác mà vì nó chứa một tình yêu Quảng Trị thiết tha – một tình yêu trong tận cùng của nỗi đau:

Rồi mai đây giã từ từng nỗi chết
Ta trở về đứng giữa tang thương

Anh là một người trong số những người may mắn trở về từ cõi chết đang đứng lặng, hoài niệm chiếc cầu; hoài niệm đường xưa lối cũ:

Quê hương đó những chiếc cầu đã gãy
Còn mong chi nối lại những con đường

Cảnh tang thương trước mắt đã khiến lòng anh buốt giá và anh đã không nén được tiếng kêu:

Còn ai đó những người thân yêu cũ
Thắp dùm ta một chút nắng trong hồn

Hoài niệm hình bóng người thân; hoài niệm người em gái một thời mơ  mộng với câu hỏi mà chẳng có câu trả lời:

Em còn đó hay muôn đời đã ngủ

Để rồi cất tiếng than:

Ôi một thời hoa bướm Hạnh Hoa thôn.

Tôi nghĩ phải chăng khi đó anh đang nhớ đến người xưa (có thể là  người đẹp Thiếu Hoa ở thôn Hạnh Hoa ngày ấy).
Và cái tang thương của Quảng Trị sau cuộc chiến mùa hè năm 1972 được anh vẽ lên bằng những nét vẽ mà tôi nghĩ đó là nét vẽ bằng máu khi nhìn quê hương não lòng đến dòng sông cũng “u uẩn”:

Màu đào ai đã chảy về Cửa Việt?
Mà xương khô còn gởi núi Ba Lòng?

Ôi! Không có cái nhức nhối nào bằng cái nhức nhối này. Người ra đi biền biệt và người đã chết như thế đấy! Vậy thì hỏi quê hương còn lại gì ngoài tang tóc, đớn đau. Những cảnh thanh bình ngày nào đâu rồi? Đâu rồi khói lam chiều từ mái tranh trong ánh chiều buông? Đâu rồi mục đồng với đàn trâu trên đồng ruộng? Bức tranh đồng nội nên thơ của một vùng quê hiền lành ấy bây giờ đã bị khai quang, bạch hóa đến nỗi khi nghe bản nhạc Bà Mẹ Gio Linh anh đã phải thốt lên:

Phạm Duy ơi! Giọng hát Thái Thanh buồn.

Và khi về lại Quảng Trị thì những người sống sót như thế nào. Đó là trại định cư với môi trường khắc nghiệt: bụi đường đất đỏ, giếng nước chua phèn. Và con người nơi đó đang dở sống dở chết với những cảnh đời:

Từng bữa cơm người ăn khoai cả vỏ

Cho nên:

Trẻ em gầy tuổi nhỏ cũng già nua

Hỏi có bức tranh nào đau thương bằng bức tranh của quê hương Quảng Trị? Một địa danh đã phải hứng chịu bao nhiêu tổn thất trong chiến tranh. Một vùng quê trù phú ngày nào giờ đã “mỏi mệt yên nằm” vì mưa bom lửa đạn. Nỗi lòng của anh trải dài theo nỗi đau của quê hương, “vọng về muôn ngã” qua từng địa danh: Đông Hà, Ngô Xá, Đạo Đầu, Bích La, Bồ Bản, … Và nỗi đau của người thầy giáo trong anh đọng lại với câu hỏi:

Trời mùa thu sao vắng trẻ đến trường?

Song, từ cái đau thương ấy, tự trong sâu thẳm tâm hồn anh vẫn còn chút ký ức hoa mộng một thời:

Ơi Đại Lộc một lần ta qua đó
Để muôn đời còn nhớ mãi Xuân Ba

Và rồi anh mơ :

Cho tôi ngủ bên dòng sông tuổi nhỏ
Thuở thanh bình vang vọng tiếng chim ca.

Vâng! Và bây giờ thì anh đã ngủ yên rồi và tôi tin rằng tiếng chim ca đã ru giấc ngàn thu cho anh như mơ ước.
Tôi là nhân chứng một thời tại quê hương Quảng Trị, nay đọc lại bài thơ Khi về Quảng Trị của Phan Phụng Thạch, một bài thơ gợi nhớ làm sao mà tôi không xúc động cho được? Đọc thơ anh, tôi tưởng chừng như chính mình là người trở về trong bài thơ vậy.
Có lẽ đây là một trong những vần thơ cuối cùng mà anh để lại cho đời, nó như là một lời báo trước sự ra đi của anh để trở về ngủ mãi bên dòng sông tuổi nhỏ.
Xin cảm ơn Phan Phụng Thạch – người đồng nghiệp quá cố. Tuy anh đã xa lìa cõi thế trên 40 năm rồi nhưng người thân, bạn hữu, học trò của anh và người Quảng Trị vẫn mãi nhớ đến anh với những vần thơ để đời.

                                                      Đà Nẵng, 01/12/2014
                                                         Hồ Ngọc Thanh
(Nguyên Tổng giám thị trường TH Nguyễn Hoàng Quảng Trị)

READ MORE - ĐỌC BÀI THƠ "KHI VỀ QUẢNG TRỊ" - Hồ Ngọc Thanh

ĐẦU CUỐI SÔNG - thơ Chu Vương Miện



đầu cuối sông
chu vương miện

xưa kẻ đầu sông kẻ cuối sông 
mà ngăn 3 Thục với Giang Đông
nay xa đến nửa vòng trái đất
mà người xích đạo kè nam nam
cụ Học nói "đường đi không khó
vì ngăn sông cách núi
mà khó vì lòng người ngại núi e sông "
thực ra cũng chả có gì là khó 
chẳng qua người có vợ kẻ chết chồng 
cơn lốc nhỏ gom thành bão dạt
đến với nhau trăm gió ngàn dông
xưa dẫn nhau chốn rừng xanh núi đỏ
giờ dẫn nhau tới non tận sông cùng 
bên kia Miên Lào bên này nước Vịệt
ở lưng chừng là vách đá Trường Sơn
tiếng khèn nứa của tây nguyên vẫn trổ
thác vòng vèo đổ mãi phía đầu buôn
ngồi lơ đãng mớ tuổi già xồng xộc
ờ bây giờ trời cũng đã hoàng hôn 


READ MORE - ĐẦU CUỐI SÔNG - thơ Chu Vương Miện

ĐƠN PHƯƠNG - thơ Hồng Tâm




Đơn Phương

Anh biết không
Có một kẻ chiều nay
Ngồi uống rượu một mình trên hè phố?
Anh đâu hay
Có một kẻ buồn khổ
Trải rộng lòng mình, làm bạn với rượu cay?

Em nhận ra trong sâu thẳm trái tim
Có một ngăn em dành cho người đó
Thêu dệt ước mơ mà không dám nói
Để lòng em chồng chất nỗi niềm

Anh có biết rằng
Sau những tiếng cười
Giọt nước mắt mang đầy cay đắng?
Em biết
Mình chọn con đường im lặng
Để đơn phương tự chết trong lòng

Tháng Mười hai
Trời trở gió sang đông
Có một kẻ nhâm nhi
Làm bạn với rượu
Đem nỗi buồn tung lên tận trời cao

 Hồng Tâm (Lý Thị Minh Tâm- Bến Cầu - Tây Ninh)
Điện thoại:01285990757

Email: lyminhly456@gmail.com
READ MORE - ĐƠN PHƯƠNG - thơ Hồng Tâm

TREO TÌNH EM GÁI SAPA - thơ Huy Uyên


Treo tình em gái Sapa

Đưa em qua ngã sông Nậm-Thì
biên trấn Lao-Cai đôi bờ thung-lủng
gió mùa đông se lạnh thổi về
núi cao tầng mây, giấc mơ 
trời cao đất rộng.

Ngày phố Lao-Cai cuối thu xao xác lá
em có về lại bản Cốc-Xan
sông Ngoi-Dum chiều Sa-pa-hạ
núi hồ,sương giăng bạt ngàn.

San sát chạy quanh nhà đồi
những con đường làng lát đá
vườn xanh um cửa sổ nhà ai
rừng thông viền xanh qua phố.

Phiên-chợ-tình em khoe váy mới
con gái Dao gùi nấm măng tươi
đào nhà em vàng mềm chín tới
má em ửng hồng tợ nắng trời mai.

Núi cao Song-tả-vạn cạnh Mường-Bồ
chợ đã chiều em vui ca hát
điệu khèn giọng "lượn" líu lo
hoàng hôn Sapa soi gương em đẹp nhất.

Thả tình em bơi qua Cầu-Mây
mưa trời đêm xao ngực bờ ấm lạnh
sương choàng khắp rừng núi cây
ngựa cỏng lên đèo,em hai má ửng.

Sáng mai theo anh lên nhà-thờ-đá
bàng bạc trời đất sương mù
hàng cây bên đường đang ngũ
mắt ai u hoài chợt nhớ xa xưa.

Quê nhà em mưa nắng Tà-Phìn
đẹp dáng ai khoe màu thổ-cẫm
mình bên nhau nhảy sạp
tim chất đầy tim
lớp nhũ đá sắc màu hang động.

Hoa nở Mường-Hoa quanh thung lủng
núi khuất mờ bãi đá Hầu-Thao
Thác-Bạc đổ rớt tình em theo xuống
Hang-Tiên trên trời đầy sao!

Khúc xa chia chưa đi hết đường
cầm tay người leo dốc phố chợ
Lao-Chải mắt ngó Tả-giàng-phình
Sapa mùa về đầy gió ...

                                 Huy Uyên
READ MORE - TREO TÌNH EM GÁI SAPA - thơ Huy Uyên

THIÊN THU KHÔNG ĐỦ ĐỂ TA MUA NGƯỜI - thơ Trần Hữu Khả



THIÊN THU KHÔNG ĐỦ
ĐỂ TA MUA NGƯỜI

Một trăm năm….
Một triệu năm….
Hồng nhan cầu tụng trần căn trượt dài
Chao ơi, chuông mõ thật thà
Bể tình vô lượng đầu thai si tình
Nhớ thương nương bóng u linh
Vong thân đào thoát đi tìm mỹ nhân
Luân hồi túng quẫn ái ân
Lòng chay tình mặn thanh tân van nài
Mắt mi chưa đắm đã say
Mòn tay tràng hạt tầm hoan kinh sầu
Sắc không ngã nón qua cầu
Dòng sông tục lụy bạc đầu sóng đau
Bán mình vay bóng tàn phai
Thiên thu không đủ để ta mua người
Chết tươi tia nắng giữa trời
Nghe rơi rét mướt giọt đời mù sương
Chim di cánh lạc vô phương
Nơi mênh mông ấy vui buồn có ai
Vuột tay một tiếng thở dài
Gánh theo cơn bão thả vào hư vô
Hồn nhiên dấu mặt tội đồ
Tình hờ chợ lỡ ngồi chờ đẩy đưa
Có ta mất một giọt mưa
Cháy thêm khô hạn giữa mùa nước lên
Má hồng.
            Công quả.
                        Nghiệp duyên…


Tác giả: Trần Hữu Khả
Sinh năm: 1961
Địa chỉ: K95/10 Bà Huyện Thanh Quan- Đà Nẵng
Nghề nghiệp: Tự do
Số ĐT: 0903507075

READ MORE - THIÊN THU KHÔNG ĐỦ ĐỂ TA MUA NGƯỜI - thơ Trần Hữu Khả