MỸ THO
CHIỀU TÍM
Chiều
buồn thơ thẩn mình ta
Bước
theo con phố "vuờn hoa lạc hồng"
Xuồng
ghe xuôi ngược bến sông
Phù sa bồi
đắp Cửu Long dạt dào
Bướm vờn bên khóm trúc đào
Đong đưa
hồn lá, sóng xao vỗ bờ
Bên kia sông rợp
bóng dừa
Ai qua cồn
Phụng nhớ mưa tháng mười
Vườn
xanh mượt lá thu rơi
Chờ
hoa nở,trái non sai trĩu
cành
Công viên ghế
đá cây xanh
Hàng dương
liễu rũ mơ màng tóc thu
Mỹ Tho
chiều tím nhẹ ru
Phất
phơ áo mỏng, lòng ngu ngơ buồn
Tóc dài thả
ngọn mù sương
Nhớ
ai! Phố cũ con đường quen xưa
Dòng kênh Bảo
Định trời mưa
Nước
xuôi lờ lững, đong đưa lục bình
Dỗi hờn cho héo môi xinh
Cô đơn
bước mỏi, gập ghềnh
lối xưa.
NHỚ ANH "NGỰA NHỎ
Ngày xưa cột tóc chia hai
Phất phơ khăn lụa mối dây thả vòng
Cùng anh bắt bướm ven sông
Ép vào trang sách bướm xanh bướm vàng
Chuồn chuồn bay thấp bay ngang
Đòi anh bắt lấy một con, để rồi...
Cho chuồn chuồn cắn rún thôi
Sợ qua sông, nước cuốn trôi mất người
Cùng anh nhặt trái me rơi
Em cười khúc khích chia đôi cho đồng
Trò chơi cỡi ngựa lông nhông
Cõng em chạy hết đường vòng quanh co
Mười năm sau lỡ chuyến đò
Xa quê bỏ cả những trò chơi xưa
Theo chồng quên mất cuộc vui
Còn đâu! Thôi đã nửa đời hư hao
Giờ đây nhớ lại thưở nào
Nhớ anh "ngựa nhỏ "mà đau xé lòng!!
CÀ PHÊ THƯƠNG NHỚ
Cà phê mình uống
cùng nhau
Nhớ thương còn đọng chút nào môi hôn
Tháng năm cái nắng
trưa buồn
Chợt
trời mưa đổ, giọt
vương áo người
Bao giờ
mình bước chung đôi
Để
nghe trong gió tiếng cười lao xao
Ngày xưa
tóc xỏa vai nào
Yêu anh nên tóc thả
dài lưng ong
Bên anh mặc
áo lụa hồng
Bây giờ
áo ấy còn mong bước về
Ước gì
anh chẳng quên thề
Để ta
chung bước cận kề bên nhau
Cà phê thương
nhớ hôm nào
Bên bờ
hồ ấy dạt dào hương
yêu.
T4 (Mỹ Tho )