Huy Uyên
Ký-ức Đà-Nẵng
Hạnh-phúc tôi và chôn đi đau khổ
bên sông Hàn cô-đơn
chiều cuối năm
em một
đời cú đêm vàng võ
tình yêu trong tôi buồn.
Ngồi một mình trong quán cà-phê
những
bài thơ ngày xưa đầy nhớ
con sông sóng hoảng hốt bạc
màu
cạnh
sân nhà thờ quạnh hiu
những
hàng đá đỏ.
Bỗng nhớ
người quá đỗi
mộ phần đám táng bao năm
khói-nhang-lạc-sầu quanh gió núi
vô tình gọi
tên ai giữa nghĩa-trang
buồn.
Bông sầu
đông tím trắng mấy chiều
lên Hòa-khương
những chuyến xe chậm bò đầu
dốc
tiếng
còi tàu ngang ga đìu hiu
người
đợi ai, chiều tuồng như
muốn khóc.
Dặm
sầu theo từng nỗi nhớ
những
ngọn đèn khuya trên đồi 65
thôi không kịp
qua sông
chuyến
phà đành bỏ lỡ
bên cầu
mắt quán xa xăm.
Cây đàn cũ và người
ăn xin mù
gõ những
phím đau thương cùng tận
trận mạc đã qua rồi ngày xưa
mà bên tai vẫn
vọng về tiếng súng.
Có phải
lệ tràn trên khuôn mặt H.
giọng
cười năm cũ cũng rưng rưng
tưởng
những chiếc cầu và dòng kênh Venice
chiều
xám màu bên kia sông Seine.
Thôi còn chi những
lời trối trăn
vây quanh người
tình nhỏ
bên ngoài mưa
đổ từng cơn
căn nhà trắng
hiu hắt màu phố cũ.
Em còn đong chân ru bến
nước
mưa nắng Thu-Bồn biệt chuyến
đò
vàng lá rơi
trong vườn ngày trước
Đại-Bình
ơi ngày ấy tôi về
níu lại
hai bờ Giao-Thủy.
Màu áo trận
xưa đã phai
quanh đồi
đậm đen mùa thổ tả
trắng
chùm hoa lý nhà ai
ký-ức
đi về tan bay theo lá.
Những
cọng cỏ trái mùa khô cháy
quanh quất
đêm hồ Phú-Ninh
em xưa
cầm tim chèo thuyền qua vội
chôn mãi đời
tôi một mối tình .
Điệu
blue jazz đêm cuối năm
những
khuya Thái-Phiên rượu
chan đèn đỏ
mưa
tan trên má em hồng
ngoài đường
chất đầy nhung nhớ.
Đã hết
rồi ly rượu cạn
khuya vội
vã đi dỗ mãi tấc lòng
lang thang khắp
phố chờ sương lạnh
bên hiên ai buồn
hát khúc tình nhân.
Phố chợ nằm quạnh
vắng chờ xuân
ký-ức
hoang trôi cùng Đà-Nẵng
cuối
năm về ngồi lại bên sông
(đêm nay bầu trời không sao)
người
cũng từ đây một đời xa vắng
H.U
No comments:
Post a Comment