Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, October 16, 2017

NÍU DẢI YẾM VỀ CÕI YÊU - Hạt Cát Diệu Sinh



                      Tác giả Hạt Cát Diệu Sinh


NÍU DẢI YẾM VỀ  CÕI YÊU

Tôi mới biết và còn chưa kịp quen nhà thơ có lối viết rất riêng này...
Tôi với nhà thơ cách nhau khá xa về tuổi tác, nên đọc "Cưỡng Xuân" và một số tác phẩm khác của anh, tôi cứ phải né né... nín nhịn từ xa mà vẫn chưa sao "thấu cảm" được với anh.
Rồi hôm nay tôi lục được bài này trong blog của anh. Tôi thích nó.
Tôi thích cái lối tưng tửng này. Cái già dặn hơi buông tuồng, nửa "đồ nho" nửa "Tây bồi" như gói, như mở, như kín, như hở ... rất lạ, khiến người đọc vừa đỏ mặt tý, vừa tò mò tý, vừa lại như bừng bực, vừa khó chịu để rồi bị cuốn thụt lút trong mê đắm của mênh mang tâm tưởng và men nồng như say như tỉnh của một loại rượu chả cần phải nhắp môi cũng tự lâng lâng.
Tưng tửng "hắt" thiên hạ sang một bên ngay từ câu đầu.
"Hương cốm nhà bên duyềnh sang nhà hàng xóm". Giọng điệu gì mà dửng dưng, vênh vênh, ngạo mạn một cách khó chịu của một kẻ trai tự biết mình cao giá. Cái kiểu "Các người cứ làm hàng cho các người tự ngắm đi, còn trai đây thì”... thì ba hồn bảy vía còn để ở "cái dải yếm vắt ngang" của "cô bé thậm thò..." kia. Rõ là đa tình đến độ và tinh ranh đến độ... đến độ ngoa dụ cho nàng "níu bờ sông" bằng cái dải yếm... rồi trầm trồ "Ơi ời “ra ngõ mà trông" ...
Trông cái gì đây? chắc không phải chỉ trông cái dải yếm, dù cái “dải yếm" đang phất phơ "vi vút gió đồng" ... Không cần giầu tưởng tượng lắm ta cũng thấy một tấm lưng thon thon nuột nà con gái của dải yếm đã buông lơi, thấy thấp thoáng cặp tuyết lê kín hở khi cái yếm bung dây bị gió đồng ren rén bồng lên phập phồng đùa giỡn…
Cái yếm thắm bung dải ngang phơ phất mặt sông, cái lưng mịn nâu màu mật, cái cổ ngấn ba, cườm tay săn nhỏ như giữ, như cởi, như thắt, như buông, như tung, như hứng theo nhịp dập dềnh phóng khoáng của gió lộng chiều quê thanh vắng nên thơ... trên bên sông xanh nước in mây, trên bãi cỏ non cạnh cánh đồng lúa ngô mướt mắt màu nõn biếc.
Một nét chấm phá cho một bức tranh. Một cuộc đòng đưa cho cuộc tình mơ nồng nàn như mâm cỗ đầy có ngọn thịnh soạn, thơm tho... hình như ai đó đã cất công và tỉ mẩn chuẩn bị, bày đặt... và ai đó cũng chỉ chờ có thế.
Họ chờ, cùng chờ...

"Chuốt tóc mềm làm gối chăn êm, 
Áo tứ thân trải lá lót nằm..."

Thơ chả nói đến ai, chả nhắc đến ai... mà ai cũng rõ là AI "Gom gió lại để chiều bớt rộng " ... 
Mà rồi chiều chẳng có rộng đi nữa thì họ vẫn gom gió lại. Họ cần gì rộng hay chật vì bão giông đã nổi lên cuốn tình chìm nghỉm ... chỉ còn dập dềnh dải yếm “nối đôi bờ".
Đôi bờ nào? Cần gì phải nói. Dải yếm đâu? Cần gì phải hỏi? ...
Cứ thả ra mà suy, cứ nhắm mắt lại mà tưởng...
Tình bồng bềnh, gió bồng bềnh, dải yếm bồng bềnh... trong "Ngẩn ngơ giấc mơ..."...
Cái dải yếm thắt cho tình hai bờ khít lại, cái dải yếm cởi cho "tòa thiên nhiên" (chữ trong Truyện Kiều) lồ lộ, cho hương ai quyện vào gió ngát, và vị cỏ dịu ngọt, và ướt át sông nước mịn dòng quấy đạp tùy nghi...
Một cuộc tình nên thơ với những câu từ trong cuộc nghe như vô nghĩa, cứ nói để mà nói, nói không để nghe.
..."Người ơi
Người ơi..."
ngôn từ được tác giả gọi bằng "tiếng mơ thầm thĩ". Rõ là chả có lời yêu, rõ là chả có lời mê đắm mà chỉ có một cuộc tình như nó vốn đã là như thế, không cần lời, không cần xoa xuýt âu yếm... mà chỉ với vô nghĩa từ, câm lặng bốc ngùn ngụt như hỏa diệm sơn... mà lại vẫn có cái gì vụng trộm dấu diếm khi ta đọc đến "Dan díu lời thề / Ngõ quê líu quíu" thì mới thấy tình yêu này bất chấp ước lệ của xã hội, của phong tục làng quê.
Cuộc tình đó chất phác như hạt lúa củ khoai. Cuộc tình đó là vô ngôn tình lại  có cái gì đó như vội vàng dấu diếm, như trao gửi vụng về, lại trong trẻo chân thành... vì từ ngữ là thừa, là tạp âm, là xáo trộn nguồn yêu.
Nhưng trong những đắm say, những “thẩn thơ” với tình yêu "tiếng mơ thầm thĩ" vẫn còn thốt ra những: "Dan díu lời thề" khiến "Ngõ quê líu quíu"... thì mới thấy tình yêu này bất chấp ước lệ của xã hội, của phong tục làng quê. Tình yêu ấy bản năng trong trẻo và mộc mạc, không tính toán, không ngoa ngôn kiểu cách, tự nhiên chân chất như con sông, như bờ cỏ.
Một bài thơ ngắn, khá ngắn với từ ngữ mộc mạc, nói về cái dải yếm, neo sông, cách tả hình không có hình, cách tả tình không có tình.
"Hương Quê" là bài thơ nói về yêu mà không dùng một chữ yêu.
Một bài thơ tả tình lồ lộ mà không có một ngôn từ nào chỉ tình ấy, mà khi gặp nó, người đọc vẫn thấy ngồn ngộn cảnh, ngồn ngộn tình, ngồn ngộn bão giông mây mưa ào ạt, thấy lớp lang của dâng hiến, trao gửi cuộn trào. 
Đó là cái tài tình và già dặn của một cây bút, mà khi ra đời đã không còn nhìn thấy yếm áo lỏng lẻo gợi cảm của thiếu nữ nông thôn hay thành thị lững lờ sau vuông yếm mỏng manh nửa kín nửa hở... mà viết như vậy thì:
Nếu không có vốn kiến thức về xưa cũ, khó có thể viết ra điều ấy.
Nếu không hòa mình trong mê đắm cuộc tình cũng không thể nào viết gợi thế được.
Với tôi, đây là bài thơ gợi tình thật đáng đọc. Đọc để thấy Đặng Xuân Xuyến đang níu dải yếm đi về cõi yêu theo kiểu độc đáo riêng mình.

                                               Hà Nội, 14 tháng 10.2017
                                                   BÙI CỬU TRƯỜNG
                                                    (Hạt Cát Diệu Sinh)

Địa chỉ: phố Trần Quang Diệu, phường Ô Chợ Dừa, quận Đống Đa, thành phố Hà Nội.
Email: dieusinh@gmail.com



HƯƠNG QUÊ

Hương cốm nhà bên duyềnh sang nhà hàng xóm
Cô bé thậm thò vắt ngang dải yếm
Níu bờ sông
Ơi ời “ra ngõ mà trông”
Vi vút gió đồng...

Ngẩn ngơ 
giấc mơ
Níu đôi bờ bằng dải yếm
Chuốt tóc mềm làm gối chăn êm
Áo tứ thân trải lá lót nằm
Gom gió lại để chiều bớt rộng...

Thẩn thơ
Tiếng mơ thầm thĩ
“Người ơi...
Người ơi...”
Dan díu lời thề
Ngõ quê líu quíu.

Hà Nội, chiều 31.08.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - NÍU DẢI YẾM VỀ CÕI YÊU - Hạt Cát Diệu Sinh

ĐÔI KHI..., NHƯ... - Thơ Tịnh Đàm


  
              Tịnh Đàm



ĐÔI KHI...

Đôi khi,
Cần lắm nụ cười
Để trên môi đẹp những lời chào nhau
Để buồn
Chưa đủ làm đau
Những đêm trở giấc
Trước, sau...
Vẫn mình !
Đôi khi,
Cần lắm chân tình
Về nhen nhóm lại
Niềm tin sau này.
Chợt thèm...
Nắm một bàn tay
Là không còn thấy
Tháng, ngày
Mênh mông.


NHƯ...

Như ngày đêm quá mênh mông
Để quên, anh vẫn về không một mình !
Như thời gian vốn vô tình
Bỗng dưng xóa hết những hình bóng qua !
Như người chưa đủ xót xa
Còn đem số phận bày ra chợ đời !
Như tôi chừng dở cuộc chơi
Trả yêu thương lại nhờ người hát ru...
Như trăm năm mãi mộng du
Tìm nhau chỉ thấy nẻo mù sương thôi !

                                 Tịnh Đàm
                      (Hóc Môn, TP. HCM)


READ MORE - ĐÔI KHI..., NHƯ... - Thơ Tịnh Đàm

Tôi không thích xem phim THE VIETNAM WAR - Thơ Nguyễn Văn Gia

Tác giả Nguyễn Văn Gia


Tôi không thích xem phim
THE VIETNAM WAR

Con sông
hiền hòa
không rộng lắm
Chỉ dăm bảy phút
bước sang cầu

Mà bao năm tháng
xa thăm thẳm
Tình người chết lặng
dưới sông sâu

Bao nhiêu trai trẻ
không về nữa
Gái trai cái tuổi
chớm yêu nhau

Mộng lớn mộng con
vùi trong lửa
Hồn oan vất vưởng
khắp nơi nơi

Còn bao nhiêu nữa
người vô tội
Chết vội vàng
chẳng hiểu tại sao

Có phải lời nguyền nào
thuở trước
Mà nay đành chịu
cảnh binh đao

Rõ ràng nước Mỹ
rồi nước Đức
Lịch sử
có lần cũng chia đôi

(Lòng không kiêu ngạo
khi chiến thắng
Nên chẳng nỡ nào
đày đọa nhau)

Tay nắm lấy tay
ngày thống nhất
Dâng trào nước mắt
buổi trùng lai

Cùng chung một mẹ
dân một nước
Kẻ thắng
rồi ra cũng như thua

Thắng thua
khi đã hiểu ra được
Mọi chuyện trên đời
cũng ... thường thôi

(Tội dân đứng giữa
hai lằn đạn
Trúng đạn bên nào
cũng chết thôi!)

Bao năm đất nước
im tiếng súng
Lòng người còn đó
mãi chia phôi

Chỉ thương
bao kẻ không về nữa
Mồ hoang
giờ vất vưởng
nơi đâu...

Nguyễn Văn Gia
READ MORE - Tôi không thích xem phim THE VIETNAM WAR - Thơ Nguyễn Văn Gia

MÙA & HƯƠNG (Trích) - Thơ Mặc Phương Tử





MÙA & HƯƠNG
(Trích)
Mặc Phương Tử

1. CÓ MÙA NÀO
Sắc hương ngàn dịu vợi
Xuân, Hạ, Thu, Đông... rồi!
Chỉ ngoài kia gió mới
Thinh lặng vầng mây trôi.

2.  CÓ XUÂN NÀO
Không mai vàng trước ngõ
Không câu đối giao mùa
Tỉnh thức...
Xuân từ đó,
Giọt sương trong - Phật Thừa. !

3. CÓ HẠ NÀO
Không ửng trời lựu đỏ
Không gió rát bên thềm
Nhặt chút tình hoa cỏ
Tan nỗi sầu cô miên.

4. CÓ THU NÀO
Không cánh chim vời vợi
Không mây trắng qua thềm
Tình sen thu khẻ gọi
Vầng trăng MẸ diệu huyền.

5. CÓ ĐÔNG NÀO
Khi đất trời trở dạ
Không giá buốt đêm thâu
Mắt đời rưng lệ đá
Giọt tinh sương nhiệm mầu.

6. CÓ HƯƠNG NÀO
Dù mãi ngàn năm nữa
Dâng đời bao ý thơm.
Từng giọt cam lồ, sữa
Tịnh hoá một tâm hồn.

7. KHÔNG GIAN NÀO
Cây trong vườn chim hót
Hoa bên trời đưa hương
Tiếng sáo diều thảnh thót
Rót vầng thơ mười phương.

8. HỘI TỤ
Đất trời hương muôn thuở
Xanh, mắt xanh núi rừng
Kẽ đá cành hoa nở
DIỆU PHÁP HOA thơm lừng.

9. TÌNH MƯỜI PHƯƠNG
Tiếng chim sâu buổi sáng
Lay động trời mù sương
Tinh khôi cơn gió thoảng
Hoa cỏ về dâng hương
Thanh âm đời một thoáng
Mây trắng tình mười phương.

10. BÌNH MINH
Trên nhánh cây đương lộc
Tiếng chim gọi bình minh
Lung linh hạt sương ngọc
Nghe lá thức quanh mình
Thoảng hương trà tĩnh lặng
Giữa trời đất nguyên lành.

11.  CỔ THỤ
Ngàn năm xanh bóng cổ
Hương trời đất một phen
Mười phương mây TỊNH ĐỘ
Cánh chim về bình yên.

12. NGÀY LÊN
Đêm vầng trăng Viên Giác
Hương đất trời Tâm Kinh
Ngày đại nhật Viên lạc
Giữa muôn trùng Tử - Sinh.

13. Ý MẦU
Hương trà thơm trong sương
Mây tụ thềm hoa cỏ
Ba ngàn thế giới hương
Tụ ý mầu KHÔNG-CÓ.
                                     
 MẶC PHƯƠNG TỬ.

READ MORE - MÙA & HƯƠNG (Trích) - Thơ Mặc Phương Tử

TAY NGƯỜI, TAM NGÔN, TẠP NHẠP THI - Thơ Chu Vương Miện



Nhà thơ Chu Vương Miện


TAY NGƯỜI

đưa tay mà ngắt ngọn ngò
thương em đứt ruột giả đò ngó ngơ
                                          (ca dao)
thì ra lại đón cơn mơ
tỉnh ra em đã qua bờ qua sông
đành thôi em phải lấy chồng
thì thôi khăn áo sà rông muộn rồi

nhìn lên trăng xế non đoài
chòm sao bánh lái chia hai ngả mình
thì thôi chim đậu đất lành
trầu cau xin khất để dành duyên sau

mơi này trời trở mưa ngâu
mơi này vẫn chuyện sông cầu rượu say
thì thôi chốn đó chốn này
không mưa mà ướt lòng tay lòng người

em về bên nớ nay mai
thuận buồm mát mái chèo xuôi thuận dòng
cải dưa giờ đã lên ngồng
gái ngoan đi cạnh tấm chồng đáng yêu

chiều nay trời đổ cơn chiều
đồi hoa vàng nở tiêu điều cánh bay
thì thôi rượu đẫm bàn tay
thì thôi mây đã vội bay bay rồi ?


TAM NGÔN

hôm nay nắng
ngày mai mưa
gió lất phất
trên cành dừa
nghe não nuột
lòng xác xơ

kẻ không chờ
người không đợi
thư vẫn đi 
nơi vẫn tới
chả hồi âm 
chả chờ đợi
nợ chi nhiều ?
trời đã tối

núi liền giải
sông cùng sông ?
đất liền đất
hai phiên cương
hai phòng tuyến
bắc tụt xuống
nam dồn lên
đánh nhau hoài ?
nghèo chết luôn ?

chén trà mạn 
chiếc điếu cày
chiều hây hây
gió nồm thổi
khói lam bay
cánh diều biếc
trên chốn này
hương dạ lý 
gần đâu đây ?


TẠP NHẠP THI

thầy nhiều tuổi già
giả vờ làm thằng điên
tớ ít tuổi hơn
giả vờ làm thằng tỉnh
trên vai thầy thường đeo
một sợi dây lủng lẳng
cột xâu toàn guốc dép đàn bà
thầy tớ gặp nhau ngay ngã ba
Trương Minh Giảng, Kỳ Đồng
tớ đưa cho thầy trái chuối già
thầy bóc vỏ ăn hết trơn
ruột quăng xuống đất

thân phận người quá nhỏ
thúc thủ ngồi im ru bà rù
lòng đất đang phẫn nộ
đẩy hoả sơn bay mịt mù
làm sóng thần điên loạn
cuốn phăng đảo dừa
cuốn mất tiêu phố cổ
chìm mất vào thiên thu
em còn sống đó
không tu cũng thành tu
chả nợ nhau câu hát câu hò
mà thù mãi tới giờ
kẹt bát cơm ly sữa
bỏ rơi thành phố ngày xưa
sóng nào gầm dữ dội
lung lay rừng lồ ô
em chết già nơi đó
chả cần viết thư ?

cây khô trôi trên sông
thuyền cũng trôi trên sông
người bơi trên sông
cùng chung một giòng
bèo lục bình trôi dọc
phà trôi bên kia qua bên này
bên này qua bên kia
trôi ngang

chim từng đàn bay về bắc
lại có đàn bay về nam
có khi lẻ tẻ vài con
có khi chỉ một con

CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - TAY NGƯỜI, TAM NGÔN, TẠP NHẠP THI - Thơ Chu Vương Miện

NGÀY THU MƯA BAY - Thơ Hoành Trần





NGÀY THU MƯA BAY

Nhớ mưa bay ngày thu,
Em về trời mây mù
Tiễn nhau trong lặng lẽ!
Nỗi đau nhè nhẹ ru.

Xác pháo úa tim tôi,
Rượu nồng liệm tình tôi
Đưa nhau dài mấy lối,
Nhìn theo để ngậm ngùi…

Rồi cứ mãi bồi hồi,
Nỗi niềm sẽ vơi nguôi!
Mỗi khi mùa thu tới,
Nghe mênh mang nỗi đời!

                   Hoành Trần
                    15/10/17

READ MORE - NGÀY THU MƯA BAY - Thơ Hoành Trần