Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, April 1, 2019

LỜI THÁNG TƯ..., THUYỀN KHÔNG - Thơ Quang Tuyết



                               Tác giả Quang Tuyết



LỜI THÁNG TƯ...

Đầu tháng tư anh dối
Mãi mãi mình bên nhau
Giữa đêm mờ sao tỏ
Ta nghe lòng xôn xao

Ai biết rằng tháng tư
Cá theo người trong thơ
Lòng say lời ai ngỏ
Ngỡ chạm vào duyên tơ

Rồi một ngày ngẩn ngơ
Người bỏ người bơ vơ
Tháng tư nào ngọt mật
Tháng tư nào thẩn thờ

Trong bóng đêm tan vỡ
Ta đắng cay nguyện cầu
Tháng tư nồng hương lửa
Người và ai bên nhau




THUYỀN KHÔNG

Người đi để lại thuyền không
Một mình ta với muôn trùng sóng xô
Biết rằng duyên nợ héo khô
Sao lòng cứ mãi ngẩn ngơ giữa đời
Bên đây nắng đã tắt rồi
Bên kia dệt mộng kết đôi nguyện thề
Một mình ôm khối u mê
Khóc cười cay đắng ê chề với thơ
Ừ anh
Tình ấy dại khờ


                           Quang Tuyết

READ MORE - LỜI THÁNG TƯ..., THUYỀN KHÔNG - Thơ Quang Tuyết

“HÉ MỞ MỘT GÓC NHỎ TRÁI TIM MÌNH” - Tạp văn Võ Văn Cẩm; “KHÓC BẠN NGUYỄN KHỎE” - Thơ Châu Thạch



              Anh Nguyễn Khỏe và anh Châu Thạch



HÉ MỞ MỘT GÓC NHỎ TRÁI TIM MÌNH
                                                      Võ Văn Cẩm

Tôi nén nỗi đau khi mất một người bạn thân: Nguyễn Đạo Khỏe (1945)
Khỏe là người không còn trên dương thế, nhưng vĩnh viễn được nhiều người thương nhớ và nhắc nhở.
Tình thương bay xa nhưng tình yêu còn mãi trong trái tim người ở lại. Nỗi đau mất bạn đã nhiều năm, nhưng nó vẫn còn hiện hữu trong trái tim tôi. Mỗi lần ngang qua nhà, tôi thường ghé lại đốt cho bạn một nén hương. Thăm chị Khỏe và các cháu.
Ngày giỗ hằng năm chưa một lần vắng Tôi, Hoàng Phùng, Lê Văn Thiêm, Lê ngọc Phái, Bs Nguyễn Đạo Thuấn, Thiếu Tướng Việt Hùng và vài người quen.
Hơn 10 năm rồi, Khỏe vẫn nở nụ cười khi tôi đến, tôi vẫn tìm thấy một cái gì đó thân quen, và vẫn tìm được ở Khỏe một tình thương bao dung rộng lớn, gần gũi, thân thương. Như còn đâu đây, vừa mới gặp hôm qua.
Có người chết đi là mất, nhưng Khỏe thì lại khác, vẫn còn hiện hữu. Cứ mỗi lần ngang qua Thủ Đức, nơi Khỏe yên nghỉ, tôi đến đó để thay bạn bè thăm Khỏe, để thắp cho bạn nén hương rồi vẫy tay chào bạn, tôi vẫn thấy bạn cười và đưa tiễn.
Tôi không nhớ mình quen Khỏe vào dịp nào? Có lẽ vào thời điểm xa quê và lâu lắm, thân đến mức nào mình không đo đếm được, chỉ nhớ có lúc hai đứa uống một ly cà phê bên vệ đường góc Đinh Tiên Hoàng, Võ Thị Sáu và đường về chợ Tân Định, hay một ổ bánh mì bẻ đôi.
Thời gian quân ngũ, Khỏe từng là chỉ huy đơn vị Quân Khuyễn ở ngã Năm Chuồng chó Gò Vấp, còn tôi mãi tít miền Giới tuyến.
Khi đất nước không còn chiến tranh, cả đất nước nghèo đói, Khỏe và tôi không vượt ra ngoài quy luật ấy. Tuy nhiên mỗi người vượt qua nó như một định mệnh. Thời gian nghiệt ngã qua đi, mỗi người vào đời bằng những ngõ ngách khác nhau.
Cuộc sống có thay đổi nhiều nhưng tình bạn, tình người chỉ là một. Khỏe không phải hạng người “Giàu bỏ bạn, sang bỏ vợ”. Vẫn thủy thủy chung chung, vẫn là người bạn đời tri kỷ, không riêng tôi mà mọi người.
Có lần chạy dưới cơn nắng rát mặt về quận 9. Có bữa ngồi trong nhà hàng sang trọng để được thưởng thức những món cao lương.
Những bữa ăn đông bạn bè ở xưởng làm ghế bàn quận 9. Rồi tăng 2, tăng 3 ở nơi thiên đàng, “Mua vui một vài trống canh”.
Có những lần giỗ ba Khỏe, hai đứa lăn ra ngủ ở khách sạn Bình Minh, hay những lần nằm nghe bạn hiền tâm sự: Khi ông già qua đời để lại cho Khỏe vài ba chỉ vàng và căn dặn:
Con hãy cố gắng báo đáp công lao Tiên Tổ, hãy làm rạng danh dòng họ Nguyễn Đạo nghe con.
Những công trình Khỏe thực hiện đều cho tôi xem và góp ý, để thực hiện ý nguyện cha mình. Lúc thực hiện công trình là lúc Khỏe trúng những món hàng béo bổ và Khỏe cho đây là ân huệ, tài lộc mà tổ tiên ban tặng.
Tôi nhớ, khi xây xong Họ tộc và tham gia xây dựng đình làng Cổ Lũy, Khỏe xây luôn khách sạn Bình Minh, khi khánh thành vợ mới biết. Việc làm như thế chỉ có Nguyễn Đạo Khỏe mới làm được, một con người quyết đoán và tình nghĩa nhưng thủy chung.
Khỏe là con người đại lượng tha thứ, ân nghĩa ân tình, hết lòng với bạn và vì mọi người.  Khỏe đã hết lòng chăm lo người thầy, đã từng cưu mang, đùm bọc Khỏe, như phụng dưỡng người cha khi thầy ở Pháp về.
Khỏe nói : Khi cơ hàn gia đình Khỏe có mối ơn sâu với gia đình HHLy. Khi HHL triển khai dự án mà Khỏe thấy khả thi, Khỏe đầu tư một số tiền khá lớn dưới dạng cho mượn. Khi dự án không thành. Chỉ cần lời khai của Khỏe là đủ chứng cứ để quy tội HHL. Khỏe đã từ chối yêu cầu của một cán bộ cấp cao cần chứng cứ cho vụ án. Khỏe trả lời: Đây là số tiền tôi đầu tư, mà đầu tư có thể được có thể mất. Khi được thì hưởng khi mất thì chịu, mặt mũi nào mà tôi trở mặt, hại bạn, lương tâm không cho phép tôi làm điều đó. HHL đã thoát nạn.
Con người Khỏe là tình, nhân nghĩa, đạo lý, không phải vì tiền.
Tôi gần gũi với khỏe nhiều năm, mọi việc khỏe làm, Khỏe hành xử hầu như tôi biết, tôi tham gia, chính điều ấy làm chúng tôi thân nhau và quý nhau. Chuyện vui buồn nào mà chúng tôi không trao đổi !
Đời tôi không thể tìm được một người bạn tri âm, tri kỹ như thế.
Viết về những mối thâm tình của tôi và Khỏe chắc không đủ ngôn từ, bút mực, thời gian để nói hết. Nhân có người bạn đồng cảm Trương Văn Trạn nhắc lại Nguyễn Đạo Khoẻ. Tôi cố dấu nối đau, tình thương yêu của riêng chúng tôi vào một góc trái tim minh, hôm nay tự nhiên hé mở.

                                                           Khuya 2/4/2019.
                                                             Võ Văn Cẩm

*
KHÓC BẠN NGUYỄN KHỎE

Tin bạn lâm chung đến giữa trưa
Ta sầu, Đà nẵng đổ cơn mưa
Khỏe ơi, qua bến xin tha thứ
Có một người thân không tiễn đưa.

Nén lệ nhưng ta vẫn khóc đây
Năm mươi năm tình bạn sâu dày
Bao lần đưa tiễn bên nhau có
Chuyến đi nầy không tay trao tay.

Nhớ xưa hai đứa tóc còn xanh
Kết bạn cùng nhau dưới Cổ Thành
Bạn như kình nhỏ dong trên biển
Ta tựa chim lồng nuôi cảnh thanh.

Kình vượt trùng dương đã hóa rồng
Chim bay về núi kíếp bông lông
Rồng, chim tuy ở trong dâu bể
Vẫn cứ tâm giao máu rất hồng.

Một thời trai trẻ sống long đong
Bạn chưa đủ ấm giữa mùa đông
Nhịn ăn may áo cho ta mặc
Nhắc đến, ta thương lệ ngấn tròng.

Rồi sông uốn khúc nước thay dòng
Bạn đạt bao điều như ước mong
Vẫn cứ như xưa tình bạn cũ
Vẫn con người ung dung, thanh trong.

Món nợ con tim bạn ước mong
Bao năm ấp ũ mãi trong lòng
Quê hương, gia tộc nay như nguyện
Đền mới, đường xinh bạn trả xong.

Bạn gởi yêu thương đến mọi người
Xa gần một nếp sống xanh tươi
Nuôi thầy trọn vẹn như cha mẹ
Giúp khó không hề tính thiệt thua.

Thủy chung, đức độ vợ cùng con
Tình biển, công dày như núi non
Yêu thương bè bạn như thân quyến
Bia đá không ghi tiếng vẫn còn.

Từ nay bạn lánh cõi trần gian
Đời mất đi một quả tim vàng
Quả tim tùng bách trong giông tố
Vẫn lớn cao lên đứng vững vàng.

Ta biết bạn đi rất thảnh thơi
Trọn tình trọn nghĩa ở trên đời
Nhưng ta vẫn thấy sao đau quá
Đau lắm trong lòng, ơi Khỏe ơi!

      Đà Nẵng, ngày 4-4-2014
 Châu Thạch Trương Văn Trạn

* Nguyễn Khỏe: Quê Cổ Lũy, Hải Ba, Hải Lăng, Quảng Trị. Doanh nhân thành đạt tại TP.HCM.


READ MORE - “HÉ MỞ MỘT GÓC NHỎ TRÁI TIM MÌNH” - Tạp văn Võ Văn Cẩm; “KHÓC BẠN NGUYỄN KHỎE” - Thơ Châu Thạch

Chùm ảnh LAN RỦ - Chu Vương Miện









READ MORE - Chùm ảnh LAN RỦ - Chu Vương Miện

ĐÊM THA HƯƠNG - Thơ Hoàng Yên Linh

Nhà thơ Hoàng Yên Linh

 Đêm Tha Hương
                          Hoàng Yên Linh

Đêm tha hương gối đầu lên nỗi nhớ
Người lại về nguyên vẹn cả ý thơ
Đêm tha hương ngỡ đời ta lính thú
Trăng đã già tàn úa những giấc mơ.

Đếm đời ta cả một đời chiến bại
Một lối về oằn nặng gánh đôi vai
Vầng trăng đã mỏi mòn trăng chờ đợi
Mà trăm năm không đợi ánh trăng đầy.

Đêm tha hương ngỡ ta là chiếc bóng
Không Kinh Kha cũng chẳng phải Trương Chi
Nên cứ mãi lang thang cùng ảo mộng
Dỗ đời ta rồi cứ hẹn với lòng.

Con chim cũng tàn hơi tròn một kiếp
Sông núi này thôi đành nợ thiên thu
Ta còn chăng chỉ nửa vầng trăng cũ
Nửa vầng trăng mòn mỏi ...có ai chờ.

Hoàng Yên Linh




READ MORE - ĐÊM THA HƯƠNG - Thơ Hoàng Yên Linh

ĐỌC THƠ VỀ QUẢNG TRỊ CỦA HUY UYÊN - Châu Thạch

Nhà thơ Huy Uyên

ĐỌC THƠ VỀ QUẢNG TRỊ CỦA HUY UYÊN
Châu Thạch


Nhà thơ Huy Uyên tên thật là Lê Sinh, sinh ra và lớn lên bên làng Trường Sanh, huyện Hải Lăng Tỉnh Quảng Trị, nơi có nhánh của dòng sông Ô Lâu  với chiếc cầu Bến Đá. Trước 1975 ông học trường Nguyễn Hoàng rồi vào đời làm một người lính miền Nam. Sau 1975 ông chọn nghề Hướng Dẫn Viên Du Lịch nên có nhiều cơ hội đi, chiêm nghiệm và sáng tác.
Nói về Huy Uyên nhà thơ Chu Vương Miện đã viết: “Từ những miền đất đia đầu quê hương đất nước cho đến những vùng cực nam, những vùng biển đảo, anh đều đi qua cả, đi tới đâu anh làm thơ tới đó. Thơ Huy Uyên làm rất nhiều và rất khỏe, toàn là những địa danh hữu tình và phong cảnh kỳ quan trên toàn quốc, và những kỷ niệm”. “Đọc thơ Huy Uyên  là cả một trời quê hương đất nước, từ đồng cỏ lá cây, từ dòng sông con suối, từ rừng đến rú, từ đồi tới núi, thoang thoảng nhạc Văn Cao”. “Sau 1975 nhà thơ Huy Uyên là một nhà thơ có đầy đủ tầm vóc chiều ngang chiều dầy và chiều cao xứng đáng với danh hiệu thi sĩ”
Trong khuôn khổ bài viết nầy tôi chỉ xin đề cập đến một số bài thơ về quê hương Quảng Trị mà Huy Uyên đã viết. Thơ viết về Quảng Trị của Huy Uyên cũng rất nhiều, bài nào cũng phong phú nên dài, khó có thề đem một vài vế thơ mà diễn giãi được hết ý của ông. Trong vườn hoa thơ rộng và nhiều đó, Châu Thạch chỉ xin ngắt một vài đóa hoa trổi hương sắc trong một vài luống hoa để giới thiệu cùng bạn đọc mà thôi.  
Ai cũng biết Quảng Trị là quê hương bom đạn. Mua hè đỏ lửa năm 1972 với Đại Lộ Kinh Hoàn sẽ còn để lại muôn đời trong sử sách những đau thương và mất mát của người dân Quảng Trị. Huy Uyên đã viết:

Dấu cũ người phai mờ trận địa
Dốc miếu đau in vạn dấu chân
Thây người hai phía tấp về bễ
Lệ căm hờn xa xót trăm năm

Chiến-trường qua theo gió, núi, mưa bay
Nghĩa địa cũ chìm quên còn đó
Quảng-Trị căm hờn đau nhớ từng ngày
Nửa đêm hồn ai vừa thức dậy.
           (Thư Viết Về Quảng Trị)

Trong hoàn cảnh đó, Huy Uyên cũng như bao người con Quảng Trị khác, như chiếc lá bị gió cuốn bay đi đến những phương trời xa lạ để rồi mang hồn viễn xứ thương nhớ quê hương:

Cầm bằng ngày đó tôi về
Đứng bên sông nhìn Nhan-Biều, Ái-Tử
Xao xuyến chi tình trải mấy khúc quê
lặng lẽ đổ chuông chùa Sắc-Tứ

Bao năm xa rồi Quảng TRị
Nghẹn lòng từng bước con xa
Nước mắt chan cơm
Vọng tình cố lý
Nơi xưa đâu còn đọng lại quê nhà.
          (Xa Rồi Quảng Trị)

Nhớ Quảng Trị, nhà thơ nhớ gì trước? Huy Uyên nhớ tình yêu của tuổi học trò:

Quảng Trị mãi hoài trông ngóng
Đường xa tháng năm theo học
Ai đón trước cổng lớp Nguyễn Hoàng
Để em về mỗi chiều hong tóc
Phơi sầu riêng thôi mình tôi mang
 (Theo Em Về Quảng Trị)

Nhà thơ tả người em gái Quảng Trị thưở xưa đã làm xao xuyến tâm hồn ông như sau:

Gắn nụ hôn lên tóc em
Lung linh mắt sầu nổi nhớ
tháng năm biền biệt xa tìm
Sắc chín hồng lưu ly đỏ

Cầm mãi trong tay ngậm ngùi
Ngày xưa một đời mật đắng
Xa người đau đớn trong tôi
Quảng Trị đứng chờ
Đợi ai bên sông Thạch
 (Em Gái Quảng Trị)

Kỷ niệm tình yêu thường đi chung với cảnh vật ghi dấu cuộc tình ấy. Thị xã Quảng Trị thời xưa với cổ thành, với những con đường nên thơ còn mãi trong tâm khảm nhà thơ khó mà phai nhạt được:

Đường Gia Long ngủ lặng bên sông
Theo em dặm dài về Quảng Trị
Xa khuất người ơi muối xát trong lòng
Bao năm rồi gọi hoài nỗi nhớ
  (Theo Em Về Quảng Trị)

Nhà thơ còn nhớ kỷ niệm về  người con gái của một thôn đẹp bên cổ thành Quảng Trị;  

Hai mắt em hồ như đuôi lá răm
Sáng nay về đâu mà coi đìu hiu lắm
Về Tri-Bưu giáo đường đầy nắng
Hay Hạnh-Hoa-Thôn chuyến chợ phiền buồn.

Ai theo em để kịp cùng đường
Nơi triền quê và bầy nghé ọ
Bên sông em gái làng hồng đôi má
Và hàng tre còn đọng lại hơi sương
         ( Hạnh Hoa Thôn)

Quê hương Quảng Trị còn có biết bao kỷ niệm với một người đã sinh ra và lớn lên tại đó. Quê hương Quảng Trị còn làm cho nối nhớ thiết tha thêm bởi chiến tranh đã đẩy con người rời xa muôn dặm mà ngày quay về khó lắm thay. Nhà thơ Huy Uyên đã hẹn một ngày về nhưng chắc chi lời hẹn ông sẽ thành hiện thực vì biết bao ngăn trở của kiếp sống con người:

QUẢNG TRỊ, HẸN MỘT NGÀY VỀ

Không về đâu ơi người em Quảng-trị
biền biệt xa quê góc bể chân trời
ai bỏ đi giọt lệ tình cố-lý
để tháng ngày hoài mãi với chơi vơi.

Đã tới vụ mùa phải không em gái
nụ cười xưa còn lại chút ấm lòng
một người đi, đi hoài đi mãi
để rồi ai ở lại đợi chờ, trông.

Chiều về em có ngồi lại bên sông
nhớ ai xưa mà vọng-sầu-cố-xứ
mai độ vào xuân chín nụ
hỏi anh có về, có nhớ em không ?

Đường về Hải-lăng ngập ngừng mây kéo
phố Đông-hà nghiêng mấy quán chợ buồn
qua Cam-lộ tình mây trôi mấy nẽo
để ai đi mà hát khúc Triệu-phong thôn.

Không về đâu ơi người em Quảng-trị
mai xa người theo nỗi nhớ quê-hương
em có đứng bên đường
đợi anh về không nhỉ ?
từ lúc nắng lên cho tới chiều buông.

Ơi em gái quê có trái tim thật buồn
bao năm chờ người đi không trở lại.

Với một bài viết ngắn gọn đăng trên mạng không thể nói được nhiều về thơ Huy Uyên. Như đã nói ở trên, Huy Uyên là nhà thơ có đầy bút lực, thơ ông nhiều và dài, chất chứa đầy những kỷ niệm trong cuộc sống, những biến động của cuộc đời qua thời gian. Nhà thơ cũng thổ lộ tâm tư của mình bằng thơ qua những biến động đó. Tiếng thơ của Huy Uyên trầm và buồn, có âm điệu đôi khi như tiếng gió rì rào, có khi như dòng nước róc rách chảy.
Bến Đá Trường Sanh, nơi Huy Uyên sinh ra và lớn lên có phong cảnh rất đẹp. Nơi nầy Châu Thạch đã có nhiều mùa hè về chơi với bạn, tắm dưới dòng sông trăng mà Huy Uyên đã viết trong bài “Ký Ức Quảng Trị” của đời ông: Con sông Ô-lâu hiền hòa chia hai xóm,nước êm đềm chảy qua bốn mùa yên ả. Những bờ tre làng rợp bóng soi mình trên mặt nước trong xanh.” “Đêm treo lơ lửng ngọn trăng trên đầu, trăng bàng bạc khiến không gian càng tỉnh lặng. Trăng soi sáng vườn khoai đang bắt đầu xanh ngọn, vườn chè xanh biếc dưới ánh trăng dịu hiền.Những bờ tre trở mình rên kèn kẹt. Làm sao nói hết cái lâng lâng giữa đêm trăng qua làng quá mường tượng, kỳ ảo. Thoảng dưới ánh trăng tiếng hò giả gạo, khoan hụi dìu dặt rộn niềm vui ngày mùa”

  Có lẽ nhờ cảnh quê hương đẹp như thế nên Huy Uyên có tâm hồn thi sĩ từ thưở ấu thơ. Ông làm thơ như nói, nói thành âm điệu và từng dòng thơ như những con thuyền trôi êm ái dưới trăng.

Hình như tôi chỉ mới nói một phần quá nhỏ mà cũng chưa đầy đủ  về thơ Huy Uyên. Vậy thì, xin mời ai đó bước vào khung trời thơ ấy, để không những chỉ nghe tiếng quê Hương Quảng Trị của Huy Uyên, còn nghe thêm tiếng của rất nhiều quê hương trên mặt đất hình cong chữ S mà Huy Uyên đã đi qua, trong hơn nửa đời người làm nghề Hướng Dẩn Viên Du Lịch của ông!
                                 Châu Thạch






READ MORE - ĐỌC THƠ VỀ QUẢNG TRỊ CỦA HUY UYÊN - Châu Thạch

SÔNG CÀ TY !!! - Thơ Lý Hạ Liên



                       Nhà thơ Lý Hạ Liên



SÔNG CÀ TY !!!

Một ngày mùa hè
Em đạp xe qua sông
Ngang ngõ nhà anh
Không còn anh ở đó
Rưng rức buồn
Tê dại con tim

Một ngày mùa hè
Em đi qua Cà Ty
Nhớ thương ai
Nước ròng chảy xiết
Cà Ty buồn da diết
Tím trời hoàng hôn

Một ngày mùa hè
Em dừng chân bên Cà Ty
Chiếc cầu soi bóng
Tháp nước in nghiêng
Gió ngoài sông mát rượi
Mấy mùa xa xôi

Một ngày mùa hè
Em rời xa Cà Ty
Con sông ngày mưa nắng
Của một thời lâm ly
Anh và em xa vắng
Có hẹn về Cà Ty ???

              Lý Hạ Liên
               31/3/2019

READ MORE - SÔNG CÀ TY !!! - Thơ Lý Hạ Liên

MỘNG DƯỚI HOA - Thơ Trương Thị Thanh Tâm





MỘNG DƯỚI HOA

Tình rơi theo giọt cà phê
Tình chìm đáy cốc, tình mê muội đời
Hay tình còn nửa chơi vơi
Nửa kia đọng lại môi ai trên vành

Tình về một sáng nắng hanh
Tình trăn trở giấc...thôi đành tình xa
Cuộc tình mộng dưới trăng hoa
Dáng ai lạc lõng chiều tà vừa buông

Cách xa mấy nẽo dặm đường
Gío lay lá rụng, vấn vương muộn phiền
Ngại ngần chút chuyện tơ vương
Tình treo đỉnh nhớ, phận người thuyền quyên

Ai gieo giọt đắng trên môi
Để đêm thức trắng nhớ người năm canh
Yêu ai tóc thuở còn xanh
Bây giờ bóng xế ngọt lành còn đâu!

                 Trương Thị Thanh Tâm
                             (Mytho)

READ MORE - MỘNG DƯỚI HOA - Thơ Trương Thị Thanh Tâm