Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, February 26, 2024

TÌNH YÊU KHÔNG CHE KHÔNG GIẤU - Thơ Trần Vấn Lệ

 




TÌNH YÊU KHÔNG CHE KHÔNG GIẤU

 

Rừng thưa...rừng thưa...

Rừng mỗi ngày một thưa!

Người ta phá rừng, người ta băm đất,

trồng cà phê lên, uống, quên, quên đi quá khứ!

 

Bốn ngàn năm Sử - một hơi thuốc lào!

rồi thở cái phào, đồng bào... quên tuốt.

Thế Kỷ Hăm Mốt mới một phần tư,

Thời gian còn dư để người ta chết!

 

Con chim hoành hoạch hót mấy tiếng buồn

bay đi trong sương, rừng yêu thương trống

Gió chiều lồng lộng thổi bay hoàng hôn...

Gió chiều lồng lộng thổi bay rừng thưa!

 

*

Em về chiều mưa, em che nón lá

nước mắt lả chả mưa mà trời mưa...

Mắt em không khô không hề khô nữa!

Không ai bên cửa chờ em chải đầu...

 

Khung cửa gỗ dầu hình như đã khóc?

Mưa chảy hàng dọc, mưa chảy hàng ngang...

Không chiếc lá vàng nào rơi trên gạch!

Sân nhà ai sạch?  Lòng người ai dơ?

 

Rừng thưa rừng thưa rừng thưa dần.

Câu thơ nối vần, vần thơ lỗi nhịp

Dân ta tiền kiếp tội gì Phật ơi...

Cái nón em tơi, áo tơi em tả!

 

Quê Hương thương quá những cánh rừng thưa...

cho mưa cho mưa hết ngang rồi dọc

cho em ngồi khóc nhớ cái bóng trưa...

nhớ anh trong thơ, những bài thơ cũ!

 

Ai Xa Quê Hương

Không Ai Che Giấu

Nỗi Buồn Quê Hương

Những Cánh Rừng Thương!  

 

Trần Vấn Lệ

<letran4820@gmail.com>

 










READ MORE - TÌNH YÊU KHÔNG CHE KHÔNG GIẤU - Thơ Trần Vấn Lệ

KHÓI NẮNG THÁNG GIÊNG, EM VÀ THÁNG GIÊNG – Thơ Tịnh Bình




KHÓI NẮNG THÁNG GIÊNG
 
Mơ màng khói nắng tháng giêng
La đà chái bếp thương miền xuân xưa
Vàng tia nắng rót lưa thưa
Lao xao ngõ vắng hàng dừa tóc xanh
 
Tiếng chim ríu rít chuyền cành
Xuân khoe lộc biếc trên nhành nắng mai
Gió vờn áo mới tung bay
Lả lơi ong bướm vờ say giêng nồng
 
Tiếng gà trưa vắng bên sông
Nhặt hương cổ tích bềnh bồng ca dao
Mẹ ngồi gội nắng cầu ao
Chợt mềm khúc gió khẽ chao cánh bèo
 
Giêng hai hương bưởi về theo
Dáng mưa khói mỏng quê nghèo mái tranh
Đong đưa hoa trái ngọt lành
Chắt chiu nắng gió mà thành vị quê...
 
 
EM VÀ THÁNG GIÊNG
 
Tháng Giêng bừng nở
Tròn đóa xuân thì
Em - Mùa thiếu nữ
Xanh một miền yêu
 
Thơm hương gió biếc
Suối tóc dịu dàng
Bướm vương từ độ
Sắc xuân rỡ ràng
 
Trong veo búp nắng
Tay thuôn nuột nà
Khoảng trời hoa mộng
Tim người hát ca
 
Muôn trùng sóng nhỏ
Tan vào bao la
Nằm nghe lời cỏ
Tiếng yêu thật thà
 
Gửi đôi mắt ngọc
Chút tình long lanh
Giêng đi vồi vội
Còn xuân dỗ dành...
 
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)

READ MORE - KHÓI NẮNG THÁNG GIÊNG, EM VÀ THÁNG GIÊNG – Thơ Tịnh Bình

BỐN MƯƠI CHÍN NĂM TÔI XA ĐÀ LẠT - Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ

Bốn mươi chín năm, từng đêm, giấc ngủ, tôi chiêm bao, Đà Lạt tôi về... Hơn nửa đời người mãi mãi một quê, tôi còn sống để nói còn yêu quý!
 
Tôi gặp bạn bè biết bao điều thủ thỉ:  Đà Lạt dễ thương nhờ con dốc Nhà Làng!  Con đường lát đá thôi, người xưa mở đi ngang / cái lưng núi và leo lên ngọn núi... lên khu Hòa Bình nhìn sương mù trôi nổi / từ Lang Bian về tới Cam Ly...
 
Đà Lạt ít chỗ bằng để đậu cái xe... nên xe đậu cứ gối đầu sườn núi, yên tâm nằm ngàn năm không có bụi / chỉ phấn thông vàng thơm ngát bay bay...
 
Đà Lạt có vườn Bích Câu, có rừng Bồng Lai, có thác Goughga, có thác Pongour, có thác Ankroet... có Suối Vàng... có Lạc Dương... dễ thương từng tên gọi, cái nghĩa của từng địa danh không trong sách vở!
 
Thí dụ Suối Vàng... bạn đi tới đó, bạn đãi được vàng chớ chẳng phải chết nha!  Rồi bạn lên Lạc Dương đứng lại ngà ngà, bạn hít thở khí trời thơm ngát...
 
Nhiều người nói Đà Lạt xưa là Xã Lát / điểm khởi đầu của một bản Tình Ca... có một người đàn ông từ bé đến già yêu chỉ một người Tiên trong giấc mộng...
 
Người con gái đó, nàng Tiên, còn sống trong thơ tôi mỗi tối hiện thành hoa... Cẩm Tú Cầu người ta trồng ở Ga / cùng hoa huệ mượt mà ấp Hồng Lạc!
 
Mình đi xuống Datanla ngồi bên bờ thác, bạn với tôi, mình thắp nhé lò hương, gọi tên ông Nguyễn Du bày tỏ nhớ thương, vầy lửa cũ và tôi nghe bạn hát...
 
Bài Tình Xa...bạn tiễn tôi đi!  Bốn mươi chín năm tôi vẫn nhớ về / tóc của bạn tóc thề tóc nguyện / sóng lòng tôi đầy biển bọc năm Châu...
 
Trần Vấn Lệ
 
(*) Thơ Nguyễn Du: “Mai sau dẫu có bao giờ, đốt lò hương ấy so tơ phím này.”

READ MORE - BỐN MƯƠI CHÍN NĂM TÔI XA ĐÀ LẠT - Trần Vấn Lệ