Nguyệt Cầm - Tranh của họa sĩ Ái Lan |
Tiếng đàn xưa—tâm trúc—hồn cầm, nguyệt,
Tơ Tây Thi, dây nức nở lụa là,
Đây tơ, đây trúc,
nhạc Đào Nguyên, thơ Diễm tuyệt,
Tiếng xôn xao, cung mời mọc, hòa âm.
Có phải Thúy Kiều mượn hồn thương Kim Trọng?
Hay Thúy Vân khóc tình chị duyên em?
Hay tiếng vó ngựa chinh phu
dong ruỗi ngàn dâu,
Phi cho mau, cho quên người chinh phụ,
Phi cho mau, hồn tử sĩ, gió ù.
Hay tiếng chàng Trương bên nấm mồ oan khuất,
Thương cho em—trăm tội đổ đầu anh.
Con thơ đây—tình đôi ta—giọt máu!
Là oán, là ghen, là chua xót thương
đau.
Đàn Thúy Kiều quyện giọng sáo Trương Chi
Nước mắt rơi, vỡ tan tành chén ngọc.
Có tiếng ca dao mẹ ru nôi con khóc,
Ánh trăng vàng ai múc đổ bờ ao.
Có phải người con gái hái
sen
thanh bình thuở năm nao
Trót dại qua cầu áo bay theo gió.
Tiếng đàn xưa, tiếng sông Hồng sông Hậu!
Tê dại rồi, chết điếng, biết về đâu.
Hồn quê hương, diệc ngàn, sáo sậu,
Bông cỏ may
níu chặt áo em rồi.
Tiếng đàn xưa—tiếng quê hương—diệu vợi!
Nhớ khôn nguôi, và nhớ thực khôn
nguôi!
Trần Hữu Thuần
jbtranthuan@hotmail.com