NGÀY VÀO TRƯỜNG - Nguyễn Thị Huyền
Mưa
! Những cơn mưa tầm tả, rả rích suốt cả ngày một
chặng đường
dài. Ngày
hôm nay, là ngày đầu tiên tôi bứơc vào nghề. Bao nhiêu
nỗi lo lắng, sự
bỡ ngỡ
cứ nối tiếp theo nhau đến trong tâm trạng tôi. Dường
như những cơn mưa
đầu mùa đông cũng
hiểu được tâm trạng ấy nên đã bớt nặng hạt hơn.
Trên đường
vào
trường là những sự
suy tư, những điều tưởng tượng cứ xen lẫn trong
đầu của
tôi.
Thế là, 4 năm học
đại học đầy vất vả bây giờ tôi đã được đền
đáp xứng
đáng. Quả
thật, đây là niềm
vui ngoài sự mong đợi của tôi nhưng xen lẫn vào đó là
một tâm
trạng khó mà diễn
tả được. Tôi bây giờ đã trở thành một giáo viên
thực sự,
sẽ đứng
trên bục giảng, trước những người học trò thân yêu.
Rồi ! không biết
tôi sẽ như
thế nào nhĩ ? câu hỏi đó cứ theo tôi suốt cả chặng
đường dài gần 70
km.
Và
cuối cùng, tôi đã đến nơi ngôi trường nơi tôi nhận
công tác cũng đã
hiện ra
trước mắt mình. Tôi
nhìn ngắm ngôi trường với cái tên thật trìu mến
“trường
THPT
Nam Hải Lăng “mà
trong tôi không khỏi bâng khuâng trong đầu tôi lại vang
lên bài
thơ mà tôi không nhớ
mình đã đọc được ở đâu đó.
Một
đời người-một dòng sông...
Mấy
ai làm kẻ đứng trong bến bờ
“Muốn
ai qua sông phải luỵ đò “
Đường
đời muôn bước cậy nhờ người đưa...
Tháng
năm dầu dãi nắng mưa
Con
đò trí thức thầy đưa bao người
Qua
sông gửi lại nụ cười
Tình
yêu xin tặng người thầy kính thương
Con
đò mộc-mái đầu sương
Mãi
theo ta khắp muôn phương vạn ngày
Khúc
sông ấy vẫn còn đây
Thầy
đưa tiếp những đò đầy qua sông...
Bỗng
! tiếng trống trường làm tôi giật mình. Ừ nhỉ, sáng
nay tôi phải lên lớp
tiết 1.
(Nguyễn Thị Huyền)
THẦY
- Nguyễn Tiến Dũng
Thầy
không phải dòng suối vậy mà
Ngọt
hương thơm như cả trái hoa bốn mùa
Thầy
không là ngọn gió lùa
Thổi
qua cửa lớp về xuôi nắng vàng
Cũng
không là đất mở màng
Mà
sao ươm lớn bên hàng cây xanh
Với
viên phấn trắng bảng đen
Thầy
gieo bao hạt góp thêm cho đời
(Nguyễn Tiến Dũng)
NƠI TÔI Ở - Võ Đình Hiệp
Nơi
tôi ở, có bao trò nhỉ
Với
ánh mắt, hồn nhiên vô tư
Ngày
từng ngày, lật từng trang vở
Viết
tiếp vào, những trang vỡ tương lai...
Nơi
tôi ở có bao đồng nhiệp
Đoàn
kết, chung tay xây dựng mái trường
Cùng
nghĩ suy, từng trang giáo án
Để
tháng ngày, tiếng bài giảng ngân xa...
Nơi
tôi ở, Nam Hải Lăng yêu dấu
Bên
dòng Ô lâu, nặng nghĩa tình
Cùng
tiến sĩ đầu tiên, xứ đàng trong
Bùi
Dục Tài, tấm gương mãi sáng ngời
Nơi
tôi ở, có bao kỷ niệm
Những
buồn vui mỗi khi lũ về
Nơi
tôi ở có nhiều điều để nhớ
Có
mái trường ấm áp tình thân.
(
Võ Đình Hiệp )
CON SÓNG NHỎ - Nguyễn Thị Thanh Uyên
Này
con sóng nhỏ
Có
tỏ lòng em
Dạt
dào bao phen
Cho
trò em nghĩ
Sóng
dâng tràn bờ
Làm
em trăn trở
Trắng
xoá ngày đông
Bài
học dang dở
Rồi
mai nắng lên
Sóng
hãy dịu êm
Vỡ
bờ mãi miết
Em
thôi da diết
GIÓ
Gió
nhẹ lay tà áo
Cho
lòng anh ngẩn ngơ
Gió
lại mang vần thơ
Vương
vào trong suối tóc
Gió
cho anh gặp em
Vòm
cây xao động lạ
Nắng
rải trên màu lá
Tình
ta thuở ban sơ
Gió
buồn qua mắt biếc
Tha
thiết với trời xanh
Gió
lại đến bên anh
Kể
về em rất khẽ
Về
cuộc sống tình yêu
Những
điều anh chưa biết
Con
đường ta sẽ đi
Trong
những ngày lộng gió.
(
Nguyễn Thị Thanh Uyên )
KHÔNG ĐỀ - Nguyễn Điền
Tôi
lại về Nam Hải Lăng
Giữa
mùa hoa sen nỡ
Cũng
cái nắng suốt đời căng mình trăn trở
Nhưng
mà sao rất lạ trưa này
Nắng
bây giờ như có cánh bay
Rất
có thể dưới cây phượng già thầm lặng
Chổ
tôi ngồi có dấu chân em ...
Con
bướm vàng bất giác chao nhanh
Thả
giọt nắng ngoài kia núp vào bóng lá
Tôi
chợt hiểu trưa này
Nắng
sao bổng lạ...
Nữa
vỗ từ trời- nữa ngã từ em.
VỀ VỚI HẢI LĂNG – Nguyễn Điền
Nắng
rủ nhau về ươm cỏ cây
Gió
reo lồng lộng, bóng cây gầy
Đất
trời thanh thản xanh không tưởng
Ngờ
chỉ mình riêng một cõi này
Lá
đàn, gió hát, tâm hồn say
Lời
thơ ấp ủ, bấy nhiêu ngày
Bâng
khuâng bướm lẽ, chiều thơ thẩn
Tiïm
trời hoang - nhớ thoáng vơi đầy
Hải
Lăng!Hải Lăng ! gió với mây
Hàng
cây xanh lặng chút nghe này
Lời
thơ xin nối ngày gặp lại
Riêng
gửi về đây một thoáng say
(
Nguyễn Điền )
THĂM TRƯỜNG XƯA - Hoàng Văn Dựng
Em
về thăm lại trường xưa
Phượng
hồng thắm giữa nắng trưa em đến
Bâng
khuâng rạo rực nỗi niềm
Nhớ
thầy cũ, nhớ bạn hiền ngày xưa
Nhớ
ngày đến lớp trong mưa
Nhớ
mùa thi đến mà chưa thuộc bài
Nhớ
sân trường bước chân ai
Với
đôi guốc nhỏ, áo dài thướt tha
Ngày
mai chắp cánh vươn xa
Thầy
cô vẫn mãi như là quê hương
Dù
mai đi khắp muôn phương
Xin
đừng quên nhé mái trường dấu yêu.
(
Hoàng Văn Dựng )
ÂN TÌNH QUÊ HƯƠNG - Lê Văn Niệm
Cho
con trở lại với tháng năm
Nơi
ấy ngày xưa một thời con khôn lớn
Với
dáng mẹ tảo tần hôm sớm
Mái
đầu cha nặng trĩu những gió sương
Cho
con trở về với quê hương
Với
những giọt mồ hôi mẹ cha mang hình giọt nắng
Với
“gió lào cát trắng” phủ lên bao mảnh đời mặn đắng
Nhưng
vẫn hát câu ân tình “ muối mặn gừng cay”
Cho
con trở về với lời giảng của thầy một thời con mê
say
Có
cô Kiều với tiếng đàn nức nở
Phận
má hồng truân chuyên, duyên tình giang dở
Nhưng
vẫn nặng “ Hiếu -Tình “ với thiên lương
Có
chị Dậu, Chí Phèo, anh Pha, Lão Hạc...
Những
mãnh đời tận khổ giữa nhân gian
Nhưng
chính họ dạy cho con cách sống
Giữ
lấy chữ “ Người “ trong nhân phẩm, lương tâm
Có
“ hai đứa trẻ“ nghèo vẫn luôn nuôi khát vọng
Qua
những chuyến tàu chở quá khứ xa xăm...
Những
lời giảng của thầy cho con bao trăn trở
Bao
khó khăn khi viết một chữ “Người”
Ôi!
Quê hương đã nuôi tôi khôn lớn
Con
sẽ trở về góp phù sa đắp những bãi bờ quê...
(Lê
Văn Niệm)
HẠNH PHÚC LÀM CÔ GIÁO - Thanh Hà
Làm
cô giáo...giấc mơ thời vụng dại.
Lén
theo tôi từng bước đến trường
Lớp
học thân thương thành miền cổ tích
Cô
giáo là tôi, lũ bạn- học trò
Quá
khứ ngọt ngào nuôi lớn khôn tôi.
Hạnh
phúc vỡ oà...lần đầu tiên bục giảng
Những
nghĩ suy, những đam mê một thuở
Tôi
góp nhặt trong những vần thơ.
Chở
những ước mơ, lay động tâm hồn
Giáo
án hay _ đọc ngàn trang sách
Cháy
hết mình , thổi bùng ngọn lửa
Tình
thương cho đi...thấy mình nhận rất nhiều!
(Thanh
Hà)
BIỂN CHIỀU NHỚ - Quốc Hùng
Biển
dạt dào ru bờ cát ngủ
Biển
ồn ào dữ dội mỗi lúc sóng bờ ghen
Chiều
nay một mình tôi trước biển
Biển
vô tình xoá hết dấu chân tôi
Vẫn
biết rằng trời xanh là muôn thuở
Nhưng
người xưa không thấy bóng đi về
Dẫu
biết rằng không có gì toàn vẹn
Sao
lòng tôi lại trĩu nặng gánh thời gian
NHẬT KÝ - Quốc Hùng
Em
lên ba
Bố
mẹ tập i tờ
Em
lên sáu
Bước
chân vào lớp một
Tuổi
thần tiên với trang sách đầu tiên
Từng
nét chữ vòng theo cô giáo chỉ
Viết
vào đời những con chữ trẻ thơ
Tuổi
mười lăm em trở thành thiếu nữ
Aïo
thiên thanh che đậy tấm thân ngà
Để
anh đến gieo vào em nỗi nhớ
Lần
đầu tiên em tập nói tiếng yêu
Ba
mươi tuổi em lại thành goá phụ
Anh
lại về xây lại tình xưa
Gửi
vào em chút hi vọng vào đời
Rồi
anh đi lại không hẹn ngày về
Để
em lại bên đời ghẻ lạnh
Nước
mắt buồn khô lạnh vướng vành mi
Năm
mươi tuổi anh lại về chốn cũ
Tìm
người xưa mang trả lại nợ tình
Nhưng
anh ơi em đã vào xứ lạnh
Phía
bên kia với một nỗi đau đời..
(Quốc
Hùng)
KỶ NIỆM TRƯỜNG XƯA - Phạm Thị Thu Thảo
Thấm
thoát 4 năm đại học trôi qua, tôi ra trường với bao hi
vọng sẽ được trở
về công
tác nơi tôi đã từng một thời gắn bó. Nhưng dường
như số phận không
mấy khi
theo ý muốn của con người, tôi đã được nhận công
tác tại trường Nam
Hải Lăng-
ngôi trường nằm gần con sông Mỹ chánh. Những ngày đầu
tiên đến trường,
khi nghe học trò xì
xào với nhau rằng : “ Có cô Anh văn trẻ mới về bọn
bay ơi”,
trong tôi bổng dưng
cảm thấy vừa vui sướng vừa lo sợ. Nhìn những
nhóm học
sinh
cười đùa dưới
bóng cây xà cừ tôi lại bâng khuâng nhớ về tuổi học
trò của
mình, nhớ
về mái trường Hải Lăng thân yêu ngày nào tôi cùng bạn
bè tụm năm tụm
bảy chuyện
trò. Hồi đó tôi có biệt danh là “ Oliverboy” vì tôi
sở hữu một thân
hình “ cây
sậy” giống như
một nhân vật trong phim hoạt hình Pôpai. Không hiểu sao
lúc đó
tôi thường nổi cáu
và đáp lại bằng những câu chua chát mỗi khi nghe
mấy đứa
bạn gọi tôi với
cái tên hoạt hình đó. Bây giờ dù tôi có muốn nghe cũng
không có ai
thèm gọi nữa. Những
ngày mùa đông trời mưa như trút nước, ngắm nhìn
các em học
sinh lóp ngóp bước
vào lớp với cái quần lận lên tận đầu gối, tôi ngậm
ngùi nhớ
lại
các bạn tôi hồi đó.
Có những đứa nhà ở tận xã Hải An, Hải Dương phải
đạp xe 15
cây số đi học; khi
đến được trường thì áo quần đã bị ướt đẫm vì
nước mưa lẫn
mồ hôi. Chúng tôi
thường trêu Tân- người ở xa trường nhất “ Bọn bay
ơi, thằng
Tân đái
dầm ướt cả ghế rồi nè “. Nói xong chúng tôi cười
toáng lên sung sướng
còn tân
thì đỏ mặt, giận
lắm nhưng vì biết bạn mình muốn đùa cho vui nên Tân
chỉ ngồi
lặng thinh. Thời gian
cứ thế trôi đi, chúng tôi gắn bó với nhau biêt bao kỹ
niệm
buồn vui và ngày thi
tốt nghiệp đang đến gần. Lúc đó trong tôi một nổi
buồn tiếc
nuối khó tả vây kín
tâm hồn. Tiếc nuối vì sắp phải chia tay với tuổi học
trò hồn
nhiên, ngây thơ, tiếc
nuối vì phải xa thầy cô. Những khuôn mặt thân quen
của
bạn
bè, ánh mắt dịu
dàng đầy tình thương của thầy cô như được chôn chặt
vào trong
tim tôi. Ước gì cho
thời gian quay trở lại để mỗi ngày tôi được cắp
sách đến
trường, cùng đùa
vui với bạn bè và được nghe bài giảng của thầy cô.
(
Phạm Thị Thu Thảo )
BA CÁI DUYÊN - Nguyễn Duy Triệu
Có
bao giờ bạn tự hỏi rằng: Tại sao mình lại học ở
lớp này mà không học lớp khác?
Tại
sao mình làm chỗ này mà không làm chỗ khác?
Tại
sao mình quen người này mà không quen người khác?
Tại
sao mình yêu người này mà không yêu người khác?
Tại
sao...?
Đó
là do duyên! Tôi không mê tín, không tin số phận, nhưng
không giải thích được số phận, tôi chỉ viết ra đây
để trải lòng mình như một lời cám ơn số phận mà ở
đó tôi gọi là duyên!
Thời
học cấp III, tôi chẳng nghĩ gì đến cái nghề trong
tương lai mà tôi chỉ nghĩ mình học làm sao cho thật tốt
để thoát khỏi cái nghề tay lấm chân bùn mà bao đời
người dân quê tôi đã lam lủ. Không ai định hướng vẽ
vời mà chỉ biết học và học, thấm thoát 3 năm gần
trôi qua, đến ngày làm hồ sơ đăng ký thi ĐH tôi mua 01
bộ hồ sơ ghi các mục đầy đủ và đã chọn khối A
mà chẳng biết chọn ngành nào nên vẫn bỏ trống, đến
hôm nộp hồ sơ thầy phụ trách văn phòng nói sao chưa
chọn ngành thi? Lúc đó tôi nhờ thầy tư vấn, thầy chỉ
ra một số ngành và thầy nói: “Thôi chọn sư phạm củng
được! ngành này sau ra trường dễ xin việc mà nên chọn
sư phạm toán còn tính đến chuyện dạy thêm nửa”, thế
là tôi nhờ thầy ghi vào. Đó là cái duyên với sư
phạm.
Vào
học ĐH, năm đó tôi phải học ĐH đại cương, giảng
đường ĐH mở ra cho tôi một vùng trời mới lạ, tràn
đầy bao cảm xúc lẫn lộn: Tự tin, lo lắng, buồn,
vui…Và điều tôi hứng khởi nhất là được học ngoại
ngữ (ở cấp 3 tôi không được học nó mà thủa nhỏ
tôi thấy những người nói được tiếng nước ngoài
thật là oai là giỏi), lo lắng nhất là môn tin học. Nghe
nói đến vi tính thì nghĩ ngay đến sự hiện đại, cao
siêu và phải có tiền. (Tôi nhớ lại lúc học lớp 11 có
người hỏi vì sao trường chưa có máy vi tính, tôi nghe
thầy Hiệu trưởng nói trường chúng ta chưa có phòng đạt
chuẩn, không có máy điều hoà ...để đặt máy vi tính
và vi rút từ môi trường bên ngoài rất dễ lây vào máy
vi tính, nghĩ lại thì thời đó chắc nhiều người củng
nghĩ vậy thôi). Nhưng thật khác lạ, cái tôi hứng khởi
đầu tư thì gặp rất nhiều trân chuyên và có lẻ do bản
tính mọc mạc chất phát nói giọng quê Triệu Trạch đặc
sệt hay sao mà học ngoại ngữ quá khó. Còn môn tin học,
thật tuyệt vời và sau đó thi chuyển giai đoạn tôi đã
chọn ngành sư phạm tin học - Đó là cái duyên thứ 2.
Sau
khi tốt nghiệp ĐH, lúc đó môn tin học chưa được chú
trọng nên giáo viên dạy tin tuyển dụng rất ít thế là
phải dạy hợp đồng toán tại một trường vùng biển,
vào TP Hồ Chí Minh làm ngành du lịch... Nhưng dù làm gì,
đi đâu tôi củng khao khát được là một giáo viên đứng
trên bục giảng mang những kiến thức tin học cho thế hệ
trẻ và điều đó đã trở thành hiện thực khi tôi nhận
quyết định về Nam Hải Lăng.
Nam
Hải Lăng, ngôi trường tôi chưa hình dung ra nó như thế
nào cả, tôi chỉ biết nó gần ngã 3 Mỹ Chánh – nơi
thời SV tôi thường đi xe đò qua đó và dừng lại nghe
những tiếng rao “Lọc, lọc”, “ nước”,
“nước”…Nhưng hôm nay nó đã hiển hiện trước mắt,
cảm giác đầu tiên là nhỏ, khiêm nhường, không ồn ào
và thân thiện nằm cạnh dòng Ô Lâu hiền hòa, một miền
quê chiêm trủng, rặng tre xanh …Một cảm giác gần gủi
đến đổi lạ kỳ như chính quê tôi. Nơi đây đã cho
tôi những chuỗi ngày trưởng thành, cho tôi biết những
gì cần thiết để trở thành một người thầy, những
kiến thức học ở ĐH chỉ là một phần của người
thầy, cái quan trọng nhất là học ở học sinh để làm
thầy.
Nam
Hải Lăng là cái duyên thứ 3 và củng tại đây cho tôi
nhiều cái duyên khác. Tôi có nghe câu nói “trong cuộc
đời có 3 cái quan trọng nhất: đó là có việc để làm,
có người để yêu và có điều để suy nghĩ” thì chính
nơi đây Nam Hải Lăng đã cho tôi tất cả.
Xin
cám ơn đời, cám ơn tất cả cho tôi gặp cái duyên Nam
Hải Lăng!
(Nguyễn Duy Triệu)
YÊU
CÔ GIÁO - Hồng Minh
Đã
từ bao giờ, cô giáo ơi
Thầy
đã yêu cô hết thật rồi
Ánh mắt cô cười sao xinh thế
Đánh
cắp trái tim bỏ giữa đời
Nhiều
năm lên lớp chăm trò học
Cô
giáo về trường tiếng trống vui
Các
thầy náo nức mong đồng nghiệp
Để
được cùng nhau nói mấy lời
Cô
giáo đang còn tuổi xuân xanh
Chưa
muốn sánh duyên cùng các anh
Ra
sức xây dựng trường thân thiện
Thành
công cô giáo sẽ yêu anh.
(Hồng
Minh)
HẠ
TÀN - Lộc
Em
đi rồi chùm phượng cuối mùa thi
Đỏ
hoe mắt một buổi chiều chớm nắng
Nhấm
chùm hoa không chua mà chát đắng
Bước
chân tôi khập khiểng trước sân trường
Trước
mắt tôi là hoàng hôn
Sau
lưng là cánh cửa phòng thi khoá vội
Những
bàn ghế, những bảng đen ngập bụi.
Tờ
giấy vo tròn ném cuối giờ thi.
Chỗ
em ngồi còn kia
Vệt
nắng dài hằng in lên ghế
Buổi
sáng nào lần đầu đi trễ
Vai
run run tay lấm vệt dầu
Em
đi rồi! Chùm phượng ở trên cao
Cứ
cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng
chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa thôi đừng nhắc! Hạ tàn.
(Lộc)
ĐƯA
ĐÒ - Minh Hương
Thuở
nào làm khách sang sông
Tôi
đâu có hiểu nỗi lòng người đưa
Giữa
dòng không chút ưu tư
Mãi
mê tìm bến, thẩn thờ đợi trông.
Nay
tôi mái tóc hoa râm
Vững
vàng tay lái với tầm nhìn xa
Tuổi
thơ nào có biết đâu
Sóng
lòng động khẽ nao nao lòng người
Gìờ
đây cầm lái đêm ngày
Nhìn
khách hớn hở lên đầy thuyền mơ
Chạnh
lòng-Tôi những suy tư
Sang
sông- còn nhớ bến xưa tìm về
(Minh Hương)
TRƯỜNG
TÔI - Như Băng
Có
ai về, đi ngang qua Mỹ Chánh
Xin
hãy dừng chân, ghé lại trường tôi
Nam
Hải Lăng- thân thương với bao người
Nơi
dìu dắt chăm lo bao thế hệ
Trường
tôi đó, bên dòng sông xanh ngắt
Nước
hiền hoà, tươi mát cánh đồng xa
Từng
lắng nghe tiếng hát, tiếng ca
Tiếng
giảng bài, nghe sao ấm lạ
Trường
tôi đó, với cây bàng, hàng phượng vĩ
Đứng
vững vàng trước gió nét mực soi
Che
chỗ em, vào những buổi trưa hè
Toả
bóng mát, hàng ngày em đến lớp.
Trường
tôi đó với người thầy thầm lặng
Đêm
miệt mài trên từng trang sách mở
Để
bài giảng mang tình yêu đất nước
Làm
hành trang em trên bước đi xa.
(Như
Băng)
KHOẢNG LẶNG – Hoàng Tấn Sanh
(
Nhân ngày 20.11 viết cho Em - người yêu nhất của đời
tôi)
Em
đi xa để lại trời thương nhớ
Khoảng
lặng trong tôi suốt cuộc đời
Cứ
mỗi lần đến thăm em, khoảng lặng trong tôi như thêm
chồi thêm lộc. Chiều
nay
cũng thế nơi em yên
nghỉ sao bình yên đến vậy. Khoảng lặng đến. ký ức
hiện
về.
Th?m thoắt đã 10 năm,
10 năm, kể từ ngày 20 tháng 11 đầu tiên tôi có em,
ngày
đó tôi cùng em dạo
quanh thành Huế, tìm mua quà kỷ niệm cho nhau. Tôi
dành
phần thưởng có được
mua tặng em chiếc lọ hoa nhỏ bé bằng thuỷ tinh “chúng
mình đều là giáo
viên mà “ câu nói đầy cảm thông cũng như nụ cười
của em
hôm đó
tôi nhớ suốt cuộc đời. Bây giờ với tôi, có lẽ suốt
cuộc đời làm thầy
giáo của
mình, ngày 20 tháng 11
năm đó sẽ mãi là dấu ấn không thể nào quên.
Tình
yêu - Hạnh phúc. Tôi và Em có nhau từ đó.
Rồi
em xa Huế, về đây. Về với tôi, với ngôi trường làng
bé nhỏ yêu thương
này. Và
em đã có những ngày tháng đáng nhớ với trường, lớp,
với thầy cô, bạn
bè đồng nghiệp
thân thương. Những tháng ngày mà có lần em đã nói với
tôi rằng đó
là những
gì của khái niệm hạnh phúc-yêu thương của cuộc đời.
Trường-
Tôi và Em có nhau từ đó.
Những
năm tháng bình yên, hạnh phúc cùng trường, lớp, bạn
bè, học sinh
yêu thương
đang lớn dần cùng bao kỷ niệm. Quên sao được những
dịp 20 tháng
11. Tôi-
em - bạn bè cùng những khoá học sinh thân yêu đã có quá
nhiều chuyện
buồn vui để nhớ.
Thế
mà cuộc đời. Có ai nói hết cuộc đời - Em đi xa, xa
mãi. Xa trường,
xa lớp,
xa bạn bè - xa tôi. Một trời thương nhớ tôi ôm một
cuộc đời.
Trường
- Tôi mất em từ đây.
Đã
hai năm. Một 20 tháng 11 nữa không có Em. Cảm giác buồn
và đơn độc
lại quay
về. Biết không em, trường - tôi và bạn bè đang chuẩn
bị cho ngày 20 tháng
11 đáng nhớ đó. Tất
cả sẽ có một ngày vui vẻ như dạo nào còn có em.
Hoa cùng
những lời chúc tụng
sẽ đến.
Còn
em ? Em có về không, về với tôi, với trường, lớp với
bạn bè đồng nghiệp
yêu thương
không ?
Về
nghe em ! về để tôi và em có lại những gì mình đã có
- về với kỷ niệm,
với những
gì thân thương nhất của một người giáo viên trong ngày
này nghe em.
Trường
- Tôi sẽ mãi chờ em.
(Hoàng Tấn Sanh)
MAI XA HUẾ - Hoàng Tấn Sanh
Mai
xa Huê
Xa
trường
Xa
kỷ niệm
Xa
ai thương
Tóc
xoã chấn vai mềm
Mai
xa Huế
Còn
không
Ngày
gặp lại ?
Hương
tóc xưa
Mỡ
ngõ trái tim gầy
Mai
xa Huế
Tình
si
Sao
muộn quá !
Chưa
ngõ lời
Ve
đã hát chia xa
Mai
xa Huế
Người
ơi
Buồn
da diết !
Tim
đơn côi
Gởi
lại Huế - dáng gầy.
(Hoàng Tấn Sanh)
MỘT CHÚT TẢN MẠN VỀ NGHỀ DẠY HỌC – Thanh Hà
Tôi
đã gặp em một chiều mưa, ánh mắt nhìn tôi bối rối,
chiếc áo nâu sòng,
khuôn mặt
buồn rười rượi .... tôi nghẹn lời, thấy mình run run
....
Cậu
học trò năm nào của tôi, bị đuổi học vì những lỗi
lầm không đáng có.
Những giọt
nước mắt của em theo tôi trong những giờ lên lớp, lớp
học còn đó, trống
một
chổ ngồi ...
Rồi
tôi cũng quên em, giữa bộn bề công việc và những lo
toan vặt vãnh đời
thường.
Tôi
đã gặp em ... vẫn ánh mắt ấy khi chia tay tôi trong sân
trường dạo nọ. Tôi
chẳng ngờ... em lại
cắt tóc quy y !
Em
đã trưởng thành hơn, thấy tiếc nuối những gì mình
đánh mất. Riêng tôi
cảm giác
như mình là người có lỗi, đã không gần em để chia sẽ
những tâm tình.
Gặp
em, để nhìn lại chính mình, thấy nghề giáo cần biết
bao một cái tâm
trong sáng.
Em
đã cho tôi một bài học quý giá, em biết không ?
(Thanh Hà)
TẶNG EM – Hoàng Hữu Quyền
Anh
cắm hoa tươi để trên bàn
Mong
rằng toán học bớt khô khan
Em
ơi ! Toán học nhiều công thức
Cũng
đẹp như hoa chẳng phải tàn
(Hoàng Hữu Quyền)
QUÊ TÔI – Nguyễn Hành
Quê
hương tôi giữa khúc ruột miền Trung
Gánh
trên vai dãi trường sơn hùng vĩ
Tháng
năm dài rát bỏng gió từng cơn
Bạc
trắng ruộng đồng những mùa nước lũ
Quê
hương tôi đi qua chiến tranh
Còn
in dấu bao chiến công lẫy lừng
Dòng
Thạch Hãn màu đỏ máu các anh
Dốc
miếu, Côn Tiên, Khe Sanh, Thành Cổ
Từng
một thời khói lửa và tang thương
Hôm
nay đây màu xanh của đổi mới
Màu
của ấm, màu của sự sống
Xin
chỉ một lần đặt chân ghé thăm
Quảng
Trị thân thương, sâu nặng ân tình
(Nguyến Hành)
KỶ NIỆM – Lê Chí Hùng
Mười
lăm năm đã qua
Vẫn
trên con đường ấy
Cùng
đàn em thơ ngây
Đến
trường lên lớp học
Cũng
mười lăm năm ấy
Miệt
mài trang giáo án
Và
những giờ thao giảng
Ươm
mầm xanh cho đời
Kỉ
niệm ngày về trường
Tôi
vẫn còn nhớ mãi
Lòng
sao xao xuyến quá
Ngày
đầu tiên về trường
Tần
ngần lên bục giảng
Với
thầy dạy đầu tiên
Sao
vẫn thấy hồn nhiên
Nhìn
đàn em hy vọng
Tự
hào một đời người
Gieo
mầm cho cuộc sống
Chăm
sóc những cây đời
Trên
chặng đường đi tới
(Lê Chí Hùng)
TRƯỜNG TÔI - Lê Văn Niệm
Mười
lăm năm một chặng đường
Phía
nam đất Hải ... mái trường thân yêu
Thầy
cô vất vả sớm chiều
Phù
sa kiến thức nâng niu ươm mầm
Học
sinh lặng lẽ âm thầm
Rèn
tài luyện đức lẫy lững quê hương
Chim
khôn cất cánh bốn phương
Lòng
còn hoài niệm mái trường, thầy cô
Mười
lăm năm những chuyến đò
Câu
Kiều thuở ấy bây giờ ai sang
Trường
tôi ngày một khang trang
Vươn
lên tầm mới vững vàng dựng xây
Hôm
nay tôi đã về đây
Cùng
thầy cô cũ chung tay đưa đò.
(Lê Văn Niệm)
Tập thơ văn này do thầy giáo Nguyễn Điền tuyển chọn
và gởi tặng.