ĐI QUA NGÀY MÙA THU
Đi qua ngày bằng trái tim khan
Hương tháng Tám nồng nàn tan mất
Mùa kéo mùa ra đi tất bật
Người xa người... ngày bỗng lênh đênh!
Đi qua ngày bằng những mông mênh
Nghe rất rõ buồn tênh rơi xuống
Tiễn nhau vậy với tình yêu muộn
Để Thu về héo hắt trời xanh...
Đi qua ngày bằng những mong manh
Và đổ vỡ dĩ nhiên có thật
Đâu rồi những đêm từng trăng mật
Lá vàng thu rơi ở cuối trời...
Đi qua ngày bằng những im hơi
Và lặng tiếng là lời không nói
Đừng thảng thốt sao mùa quá vãng
Hay hững hờ một trái tim khan!
Trần Mai Ngân
DẤU VẠCH TÌNH
Em! Người đàn bà rất tệ
Chỉ biết mỗi làm thơ cho anh
Chỉ biết chập chùng loanh quanh nỗi nhớ
Muộn màng của tuổi vàng thu...
Em! Người đàn bà rất dại ngu
Giữa dấu vạch đời dừng lại để yêu
Dẫu biết rằng sẽ chẳng được bao nhiêu
Vẫn gìn giữ nâng niu như gia bảo
Em! Đàn bà của mùa hương cuối
Vẫn thơm nồng giữa những đám đông
Vẫn quyến rủ bởi nỗi buồn trên mắt
Đôi tay thon chia cắt dấu yêu rồi
Em! Đàn bà vương víu trên môi
Nụ hôn cũ cháy cả trời hạ đỏ
Để hôm nay đi về phố nhỏ
Thảng thốt mình... tình đã mãi xa
Em đàn bà... Em chỉ là đàn bà
Đứng dừng lại giữa dấu vạch tình ôm mặt khóc
Cây yêu thương nhánh cành trỗ rêu mốc
Còn gì đâu như tro bụi đốt hôm qua!
Trần Mai Ngân
Em! Người đàn bà rất tệ
Chỉ biết mỗi làm thơ cho anh
Chỉ biết chập chùng loanh quanh nỗi nhớ
Muộn màng của tuổi vàng thu...
Em! Người đàn bà rất dại ngu
Giữa dấu vạch đời dừng lại để yêu
Dẫu biết rằng sẽ chẳng được bao nhiêu
Vẫn gìn giữ nâng niu như gia bảo
Em! Đàn bà của mùa hương cuối
Vẫn thơm nồng giữa những đám đông
Vẫn quyến rủ bởi nỗi buồn trên mắt
Đôi tay thon chia cắt dấu yêu rồi
Em! Đàn bà vương víu trên môi
Nụ hôn cũ cháy cả trời hạ đỏ
Để hôm nay đi về phố nhỏ
Thảng thốt mình... tình đã mãi xa
Em đàn bà... Em chỉ là đàn bà
Đứng dừng lại giữa dấu vạch tình ôm mặt khóc
Cây yêu thương nhánh cành trỗ rêu mốc
Còn gì đâu như tro bụi đốt hôm qua!
Trần Mai Ngân