Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, July 6, 2025

TA VỀ LÀM DÂN - Thơ Đoàn Trung Phong

 

Nhà thơ Đoàn Trung Phong

TA VỀ LÀM DÂN

 

Chiến tranh khép nửa phận đời

Ta về với ruộng với đồi làm dân

Gió sương tóc bạc mấy phần

Vẫn không nao núng tinh thần hăng say

Ta về cuốc đất trồng cây

Lội bùn nghiêng vén đường cày vụ sau

Nghe con chim hót trên đầu

Bình yên làng xóm nặng sâu quê mình

 

Nhớ ngày vai súng nhà binh

Hành quân chiến dịch đến Bình Trị Thiên

Mưa rừng vắt muỗi Trường Sơn

Đêm ngày thổn thức nước non thái hoà

 

Ta về trời thắm sắc hoa

Mà vui sống giữa quê nhà làm dân.

 

                                Đoàn Trung Phong

                           Nghệ An


—————————————————-


 doantrungphong1973@icloud.com

READ MORE - TA VỀ LÀM DÂN - Thơ Đoàn Trung Phong

TRANG THƠ LÊ THANH HÙNG - Lời nào cho nhau? / Vấn vương gì ảo vọng / Đợi chiều / Ta tin tưởng những điều mình mong muốn / Bầy chim quành quạch, dưới tàn cây ỏm tỏi

 

Nhà thơ Lê Thanh Hùng


Lời nào cho nhau?


Gặp nhau trong cuộc đời này ngắn lắm

Sao còn nói lời cay đắng chi em?

Ngày nắng gối ngày mưa, buồn thấm đẫm

Cuồng vọng và hoài nghi, trôi theo đêm

                        *

Lắt léo chi em, dẫu tình phai nhạt

Đọng lại quanh đây vết cỏ phiêu bồng

Còn nguyên đó một sắc màu xước xác

Tháng ngày nào che đậy dấu long đong ...

                        *

Bóng nắng treo bóng ngày nhập nhoạng

Phải chi bây giờ ta vẫn có nhau

Vẫn biết đó, chỉ là điều giả đoán

Chập chờn run, trên nỗi nhớ cũ nhàu

                         *

Thôi giữ lấy những điều gì tốt đẹp

Đã chìm trôi trong ký ức vời xa

Bên cửa ngõ, một ngày xưa khép nép

Góc tình nào, cứ bẽn lẽn trượt qua

                          *

Gặp nhau trong cuộc đời này ngắn lắm

Vướng bận gì mà còm cõi đắn đo

Không duyên nợ với nhau, đường xa thẳm

Sao cứ mơ hồ, lấp lững quanh co ...



Vấn vương gì ảo vọng


Mắt môi nào cười nói không thôi

Trong nắng thu vàng rơi, gọi gió

Vẫn trinh nguyên, lời yêu để ngỏ

Rối lòng ai, đổ nhịp liên hồi

                    *

Vẫn sắc màu của một ngày xưa

Cuốn quýt, ngập ngừng trong mắt biếc

Như năm tháng chưa hề cách biệt

Mặc thời gian gõ nhịp, đẩy đưa ...

                   *

Vẫn ngượng ngùng quẩn bước ... chần chừ

Tóc mai rối, xòa không kịp vén

Dẫu đã biết, đời không trọn vẹn

Gió cứ miệt mài, ru vô tư

                  *

Chểnh mảng tiếng cười rơi ngập ngừng

Bước sánh bước, đường quanh lối hẹp

Điều gì đó như là gượng ép

Để chiều rơi thảng thốt, bỗng dưng ...

                   *

Bên nhau cùng đứng lại, nhường đường

Không ai muốn là người khác trước

Ơi ảo vọng vô tình có được

Một sợi tình, như khói, như sương ...



Đợi chiều


Chờ nhau đã mõi mòn chưa

Dặm xa vọng tưởng nhặt thưa điều gì?

Chiều giăng, gạ gẫm cuồng si

Lắng ru tuổi mộng, xuân thì bước qua



Ta tin tưởng những điều mình mong muốn


Sự thật vốn giản đơn như vậy

Cứ suy nghĩ lạc quan rồi sẽ thấy


Hạnh phúc này, sẽ đến trong tay

Khi chấp nhận thực tế cũng là một khả năng thực tế

Cuộc trăm năm cứ từng lớp tỏ bày…



Bầy chim quành quạch, dưới tàn cây ỏm tỏi


Tiếng gọi tình, nhao nhác cả thinh không

Đôi bồ câu gật gù như muốn nói


Có gì đâu mà chộn rộn mớ bòng bong

Tiếng ồn ào chợt lặng im ngơ ngác

Mỗi cảnh, mỗi đời, sao nghe mà rối cả lòng…


Lê Thanh Hùng

    Bắc Bình, Lâm Đồng

    



READ MORE - TRANG THƠ LÊ THANH HÙNG - Lời nào cho nhau? / Vấn vương gì ảo vọng / Đợi chiều / Ta tin tưởng những điều mình mong muốn / Bầy chim quành quạch, dưới tàn cây ỏm tỏi

GIÁ CỦA SỰ THÁI QUÁ - Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến

 


Đặng Xuân Xuyến                        

GIÁ CỦA SỰ THÁI QUÁ

 

 Chị vỗ đét cái vào mông anh rồi trề môi, cong cớn: - Eo ơi, già rồi mà còn trẻ con lắm! Gần năm chục tuổi đầu rồi mà nhí nhảnh con cá cảnh lắm cơ.... Đời thủa nhà ai, tóc đã bạc trắng mái đầu rồi mà bày đặt níc nêm là em còn bé lắm... Ơ, mà chồng xưng em với ai thế... Chẳng lẽ chồng xưng em với vợ? 

Anh đỏ mặt, ấp úng: 

- Thì đặt thế cho nó lạ,... chứ em với ai đâu? 

Chị sầm mặt: 

- Thế là không được! Thế là chồng không trung thực, chồng gian dối với vợ! Chẳng ai đặt níc nêm lại không có nghĩa cả? Thôi chết! Hay chồng phải lòng mụ bán xôi đầu ngõ mới xưng em ngọt ngào như thế? Chả trách, chồng toàn khen xôi nhà mụ ý vừa ngon vừa rẻ. Tháng trước, vợ đánh dấu 5 lần chồng ăn xôi nhà mụ ý đấy. 

Anh gãi gãi đầu, giọng có chiều “nể vợ”: 

- Thì xôi nhà bác ấy ngon và rẻ thật nên chồng mới ăn. Mà... năm ngoái vợ chả khen xôi nhà bác ấy nấu ngon, sạch lại bán rẻ còn gì? Vợ chả nhắc đi nhắc lại chồng phải thường xuyên ăn xôi ủng hộ nhà bác ấy đấy thôi... 

Chị tròn mắt nhìn anh rất lâu, rồi thẽ thọt: 

- Thật không? Có đúng là vợ nhắc chồng như thế không? Mà... Vợ chả tin đâu! Vợ chả dại xúi chồng như thế đâu! Nhìn mụ ý cứ hơn hớn hơn hớn như thế, nỡ mụ ý có ý gì với chồng thì chết à? Chồng có nhớ cái vụ năm kia không? Nhớ không?... Ối dào... Chắc chồng lại cãi đấy là tai nạn chứ gì? Vợ biết tỏng chồng mà... Thế nào chồng cũng nói là tai nạn... Thôi, chồng đừng có định cãi vợ nữa... Như thế là không trung thực, là gian dối. Mà chồng biết đấy, vợ rất ghét ai có tính không trung thực, rất ghét ai có tính gian dối. Chồng nhìn chồng bác Nga mà học, cả đời chẳng biết cãi vợ câu nào… Ngoan ơi là ngoan. Đâu giống chồng, vợ chưa nói xong câu mà chồng đã cãi năm cãi bảy. Vợ nói rồi, vốn kiệm lời nên vợ đâu thích nói nhiều... Mà... vợ đang nhắc chồng chuyện gì nhỉ? 

Anh lụng bụng: 

- Chuyện xôi nhà bác đầu ngõ. 

Chị quệt tay vào mép rồi lấy khăn lau tay, lau đi lau lại, kỹ càng lắm. Chán chê, chị lại dài môi, thẽ thọt: 

- Có đúng là vợ nói chuyện xôi nhà bác đầu ngõ không? Ồ đúng rồi, xôi nhà bác ấy ngon, sạch sẽ mà rẻ lắm cơ... nhưng mà vợ không ưng cái thái độ nhà mụ ấy, vợ chúa ghét cái thái độ của mụ ấy... Đàn bà có chồng có con rồi, lại cứ đon đon đả đả với đàn ông là làm sao! Vợ thấy như thế là vô duyên, là lố bịch…. Vợ thấy chướng mắt! Vợ không ưng! 

- Nhưng bác ấy bán hàng, phải thế. 

Chị dài giọng, trề môi: 

- Bác ấy bán hàng, phải thế... Biết ngay mà. Vợ biết tỏng chồng sẽ bênh mụ ấy như thế mà.... Sao không để chồng mụ ấy ra đon đả với chồng mà lại là mụ ấy. Eo ơi. Rõ là có tình ý với nhau nên bênh nhau cứ chằm chặp, chằm chặp ý... Đàn ông ra đon đả với đàn ông, sao lại để đàn bà? 

Anh ái ngại nhìn mọi người, rồi khẽ khàng với chị: - Bác ấy vừa ngồi bán hàng vừa mời chào khách chứ có đon đả kiểu như vợ nghĩ đâu...

Chi lại trề môi, chừng muốn dỗi: 

- Đấy! Lại cãi! Sao chồng toàn bênh mụ ấy thế? Chồng sợ miệng mọc da non sao mà cứ nhem nhẻm nhem nhẻm cãi vợ? Như thế là không trung thực! Như thế là giả dối! Mà chồng biết rồi đấy, vợ rất ghét ai không trung thực, vợ rất ghét ai sống giả dối... Mà... Mà có chuyện gì không trung thực ở đây nhỉ? (Chị vỗ vỗ đầu một lát rồi hí hửng)... Đúng rồi! Là chuyện tình cảm giữa chồng với mụ bán xôi đầu ngõ... Như thế là chồng không trung thực. Như thế là chồng giả dối. Mà chồng biết rồi đấy… 

Anh gắt: - Là đủ rồi! Người ta bán hàng phải tươi cười mời chào khách lại bảo người ta lố bịch? Hàng xóm láng giềng, một tháng mua ủng hộ có 5 bữa sáng mà kêu nhiều là sao? Lại nữa! Người ta là người đàng hoàng sao cứ một điều mụ ấy, hai điều mụ ấy là thế nào? Hở? 

Chị co chân lên ghế, nghiêng người, lấy khủy tay che che mặt, ấm ức: - Eo ơi... Sao chồng lại quát tháo vợ như thế? Chồng không nhớ là vợ bị yếu tim à? Hay chồng không coi vợ ra thể thống gì nên mới thế? Vợ biết tỏng chồng mà... Giờ vợ già rồi, vợ xấu rồi nên chồng không chiều chuộng, không nâng niu vợ nữa... Thế này thì vợ chết quách đi cho rồi! Vợ chán sống rồi! Vợ... Vợ… Vợ sẽ đi chết đây! 

Chị nhìn anh. Nhìn mọi người. Rồi lại nhìn anh. 

Thấy mọi người ngoảnh mặt đi, không nhìn chị, còn anh vẫn “đằng đằng sát khí”, chị sụt sùi: 

- Vợ biết mà. Chồng không còn yêu vợ nữa nên chồng kiếm cớ để chê vợ, bỏ vợ. Số vợ khổ, khổ lắm nên mới lấy phải chồng... Chồng quên rồi à? Ngày chồng còn đang cưa cẩm vợ ấy, chồng hứa những gì? Chồng thề thốt những gì mà bây giờ chồng phũ phàng với vợ như thế... Ối giời cao đất dày ơi... Ới hàng xóm láng giềng ơi… Ới bạn ới bè ơi… Mà này, chồng đi đâu đấy? 

Anh không trả lời, khoác áo, bước nhanh ra cửa. Chị chạy theo, níu áo, gặng: - Chồng đi đâu đấy? 

Anh hất hàm: - Muốn biết thật à? Đi ra quán xôi làm chầu “tình cảm”. Ở nhà với vợ mệt đầu lắm. 

Chị luống cuống: - Chồng ra đấy thật à? Thế chồng định đi ra đấy một mình à? Không! Vợ sẽ đi cùng chồng. Vợ cũng đang muốn chầu “tình cảm” với xôi đây... 

Mồm nói, chân bước, chị khoác tay anh rất chặt. 

Bước chân vào quán, chị cố khoác tay anh thật tình tứ. Rồi vênh mặt lên như để cho mọi người biết anh và chị yêu nhau lắm, lắm. 

Ái ngại với mọi người, anh khẽ nhắc chị: 

- Vợ đừng khoác tay chồng nữa, mọi người nhìn vào, ngại chết. 

Chị phá lên cười, rồi bẹo má anh, nũng nịu: 

- Eo ơi... Chồng lại bày đặt làm bộ e thẹn, ngượng ngùng nữa chứ? Yêu chồng lắm cơ! 

Chị kéo ghế ngồi xuống. Một tay vuốt tóc, một tay gắp miếng xôi, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, rồi chậc chậc lưỡi, giống kiểu ở nhà chị vẫn nựng cu tí ăn bột: - Nào... Chồng há mồm ra,... há to tí nữa nào... Ừm… Ừm… Thế... Thế... Eo ơi nhìn chồng ừm yêu lắm cơ... Gớm, sao nước miếng của chồng tứa ra nhiều thế? Há to tí nữa nào... Thế… Thế... Chồng ừm cái nữa để vợ xem nào! Hoan hô chồng! Chồng ừm giỏi lắm!... 

Anh gạt tay chị, vẻ khó chịu, làu bàu: 

- Vợ đừng làm thế. Mọi người cười cho đấy. 

Chị trề môi rõ dài, rồi nguýt: - Gớm! Mọi người cười cho đấy... Mọi người nào ở đây? Chồng ngại chị chủ quán chứ gì? Vợ biết tỏng trong đầu chồng nghĩ gì rồi... Hôm nay, nhất định ... Vợ... Vợ... vợ phải làm cho ra ngô ra khoai mới được... 

Chị giậm chân. Chị chắp tay vào hông. Chị tiến lại chỗ chị chủ quán, chưa kịp la lối thế này thế kia thì anh giang tay tát bốp một cái, rõ đau, rồi lôi chị xềnh xệch về nhà. Vừa đi anh vừa gằn giọng: 

- Bà làm tôi xấu hổ với mọi người. Tôi sẽ khâu mồm bà lại để bà hết thói lắm điều! Tôi... Tôi xấu hổ vì bà. 

Chị tái mặt. 

Chị lắp bắp mãi không thành câu. 

Hình như chị chưa lường được tình huống này thì phải! 

*. 

Hà Nội, ngày 01 tháng 12 năm 2015

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - GIÁ CỦA SỰ THÁI QUÁ - Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến

NGHĨ VỀ ''THUYỀN" TÁC PHẨM CỦA NGUYỄN ĐỨC TÙNG - Lê Phước Sinh


    

Có một thời
số bạn thế hệ Tôi
không đi lên Rừng
thì trôi ra Biển
Rừng đánh bạt niềm tin
để kéo Biển sóng gào.
 
LÊ PHƯỚC SINH
 
READ MORE - NGHĨ VỀ ''THUYỀN" TÁC PHẨM CỦA NGUYỄN ĐỨC TÙNG - Lê Phước Sinh