Về ngang con đường, một thuở dung dăng
Phố chớp đèn hoa, ngập ngừng, lần lựa
Dẫu đã biết không còn như xưa nữa
Đâu mất rồi, năm cũ, mộng hồn trăng
*
Anh nhớ em, còn đó những cây cầu
Rón rén, gập gềnh, đưa nhau từng bước
Sợ gỗ rớt, thời gian không níu được
Lạc mất em rồi, trong cuộc bể dâu
*
Đâu rồi, đâu rồi? bến cũ ngày xưa
Líu ríu, cứ vòng quanh bên Tháp nước
Ngẩn ngơ rơi, những trâm cài, gương lược
Vừa mua xong, trời bổng đổ cơn mưa ...
*
Nắm chặt bàn tay, nhặt lấy vội vàng
Ai lo sợ, chuyện tình rơi vương vãi
Tay trắng nhợt, một điều gì đọng lại
Sau cơn mưa chiều, chảy nắng mênh mang
*
Anh lang thang trong choáng ngợp ồn ào
Đường ngắn, đường dài, quanh co phố mới
Sao tìm không được, tháng ngày mong đợi
Chỉ có sông đùa sóng vỗ lao xao ...
VIII/17
Lê Thanh Hùng
Đêm xóm trọ
Vệt loằn ngoằn, ngọn đèn cuối phố
Võ vàng rơi, xóm trọ quạnh hiu
Đêm mờ tỏ sắc màu cám dỗ
Phố bên kia nhập nhoạng đảo chiều ...
*
Bữa cơm muộn, lẻ loi trống vắng
Nhỏ nhoi bên dòng chảy cuộc đời
Nếp sống giằng co, trong khoảng lặng
Sao vô tình như giọt sương rơi ...
*
Biết niềm vui mỗi người, mỗi khác
Nhưng chuyện buồn, tất cả như nhau
Em tránh trớ, nỗi niềm hoan lạc
Quặn thắt lòng, chìm nổi, khát khao ...
*
Chầm chậm trôi đêm, điều quẩn rối
Góc khuất mờ xa, đổ bóng dài
Cuộc sống vẫn muôn vàn cơ hội
Cơ hội nào ấm một bờ vai?
*
Thôi góc cạnh cuộc đời xoay chuyển
Vững lòng tin bến hẹn, bờ vui
Long lanh buốt trời khua sương quyện
Trôi phôi pha cay đắng, ngậm ngùi ...
IV/17
Lê Thanh Hùng
Mưa trên bến vắng
“Mưa tránh trắng, nắng tránh đen”
Đêm nhưng nhức
Ưởm ờ
Bến vắng
Tiếng chèo khua
Gãy
Sợi mưa rơi
Em dọ dẫm
Trong “mưa tránh trắng” ...
Giấu tình chung
Lấp lửng
Vết đời
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận