Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, March 16, 2014

CHUYỆN NHỮNG CON TÀU BÁM BIỂN LẠI RA KHƠI - thơ Phan Minh Châu

 (Viết tặng nhân dân và cán bộ thị xã Sông Cầu) 



Một xóm nghèo rải rác ở triền sông
Một làng chài tháng năm năm ôm biển
Cứ mỗi sớm mai
Khi mặt trời hóa vầng trăng kỷ niệm
Chập chờn trôi trên sóng nước quê hương
Những thân tàu bám biển lại ra khơi
Các anh đi
Người vợ trẻ đêm nằm ôm con ngủ
Nghe ngoài xa sóng biển vỗ về
Lời gió biển ân cần
Như lời mẹ ru con
Đi qua những rặng dừa
Đi qua những hàng phi lao đêm nằm soải tóc
Đi qua trảng cát mềm còn đọng dấu chân chim
Hạnh phúc nào hơn
Sớm mai này không nghe đài báo bão
Không nghe những bản tin cuối ngày báo cướp biển somalia
Không nghe sóng gầm thác dữ xé Trường Sa
Không nghe tiếng trẻ thơ nữa đêm hờn vú mẹ
Không còn thấy những vầng khăn tang chít trên đầu những người vợ trẻ
Không còn thấy những căn nhà lặng lẽ mồ côi
Biển của ta
Biển của bốn nghìn năm lịch sử
Nơi chôn dấu bao hồn thiêng bất tử
Nơi mặt trời mổi sớm gọi ngày lên
Nơi các anh nằm những bia mộ không tên
Nơi tổ quốc hố sâu hằn lên mắt
Chúng tôi đây
Những người con  tháng năm dài bám đất
Bám biển dài, biển cạn.nông sâu ?
Và chúng tôi đã thấy những niềm dau
Những mất mát từ những người bám biển
Biển Việt Nam
Những vết hằn chạy dài theo cuộc chiến
Những Rạch Gầm Xoài  Mút,Trường Sa
Những Bạch đằng Giang còn loang máu ông cha
Những khuôn măt nhợt nhòa trắng đêm chờ biễn đông
Biển Việt Nam
Nơi ngọn gió lành chảy vào ngôi nhà trống
Nơi mổi sớm mai về nghe tiếng gọi yêu thương
Nơi cồn đảo xa người lính trẻ lên đường
Nơi Tổ Quốc sáng lên màu cờ đỏ
Các anh đi
Những thân tàu mang theo người thợ mõ
Xẻ mặt trời cứ mổi sớm mai lên
Theo những tượng đài những bia mộ không tên
Theo cột mốc chỉ đường nơi nào là Tổ Quốc
Các anh đi
Bóng người lính Trường Sa ngày đêm ôm đất nước
Bóng những quặng ngầm neo đáy đại dương
Bóng thềm lục địa chạy dài theo vỉa đất quê hương
Bóng người mẹ làm cánh chim báo bảo
Các anh đi
Những trái tim bốn nghìn năm chưa một lần chao đảo
Trước họng súng vô hình đang nhắm tự phương xa


PHAN MINH CHÂU
3b Âu Cơ Nha Trang khánh Hòa

Đ.T 0922992662
READ MORE - CHUYỆN NHỮNG CON TÀU BÁM BIỂN LẠI RA KHƠI - thơ Phan Minh Châu

CHÂN DUNG MẸ - thơ Trần Hữu Khả





CHÂN DUNG MẸ 

Viết cho Mẹ, cho Bà, cho Chị...
những phận đời nghèo khó mỏng manh
nhưng không cam chịu.

Từ những ngay mới biết đi chập chững
ngày còn cuộn tròn trong vòng tay Mẹ ôm chặt bầu vú
ngày còn nằm ngữa chân gác vành nôi nhìn Mẹ gò lưng đều đều đưa nhịp
tôi đã thấy
đôi tay Mẹ gầy yếu thô ráp quá
ruộng sâu nương cạn mưa nắng hai mùa dầm dề rát bỏng
phiên chợ xác xơ ngô khoai hiu hắt lầm lủi gánh gồng
tôi đã thấy
tuổi ba mươi của Mẹ
gánh nặng áo cơm trăm phương dồn đuổi
vành nón rách bươm khuất lâp phận đời gian nan bé mọn...
Những ngày xuân đì đẹt đầu hè tiếng pháo
những phút hân hoan hội hè một ngày hiếm hoi lễ chạp
chiếc áo lành lặn đẹp nhất
khoác lên người Mẹ
mùi long nảo nao nao bẽn lẽn
còn hằn nguyên những nếp gấp lâu rồi không mặc
tất cả
phớt lên môi Mẹ tôi
một thoáng cười mong manh dè xẻn
như chưa thể tin
niềm vui nhỏ nhoi nầy là có thực...
Tôi đã nghe
lời Mẹ ru qua từng đêm
ngậm buồn và ray rứt quá
tôi làm sao hiểu được
đó không phải là lời kêu than oán thán
mà đó là lời ru
lời ru cho vạn nỗi nhọc nhằn miếng cơm manh áo
lời ru cho những khốn nạn trái ngang thản nhiên tàn phá
lơi ru cho lũy tre làng bao đời vây hảm ao tù nước đọng
lời ru cho cả bầy con về một ngày mai chân đất đường dài
lời ru
mỗi đêm
để Mẹ trút đi tiếng thở dài cứ đau ngang lồng ngực
để Mẹ nuốt đi giọt nước mắt về đọng trên bờ môi lâu rồi khô nứt...
Giữa những cơn sóng dài lạnh lùng vùi dập
giữa bao la móng vuốt tai ương
đã bao lần
tôi thấy
Mẹ khóc!
giọt nước mắt rưng rưng day dứt
giọt nước mắt chan hòa vật vả
giọt nước mắt quay đi tuyệt vọng
giọt nước mắt uất hờn máu đỏ
nước mắt ấy
vắt ra từ vật lộn mưu sinh còm cỏi
từ chân yếu tay mềm từ lạnh bạc lòng người
như con giun trườn đi dưới chân đời giẫm đạp
ai cứu Mẹ tôi!- ai cứu Mẹ tôi!
tiếng kêu thất thanh rơi lạc giữa ngút ngàn vô cảm
tiếng kêu hòa tan giữa muôn ngàn tiếng than thân phận
nước mắt ấy
đã nhiều năm
vẫn còn mặn chát nhói đau
giữa đời tôi lạt lòng nhìn Mẹ xót xa bất lực...
Trong cái bóng hình nhỏ bé ngày đêm ngược xuôi tất tả ấy
tôi đã thấy
biết bao lần Mẹ trắng tay gục ngã
biết bao lần Mẹ vật vả với vết thương
tôi lại thấy
Mẹ đứng lên !
liêu xiêu vượt lên thác nguồn phía trước
Mẹ không đành lòng thả trôi số phận
dù phận đời mỏng như chiếc lá
Mẹ không bằng lòng với lời ru truyền kiếp
khi định mệnh chưa cho Mẹ chọn lựa một lần...
Đã nhiều năm
Mẹ không còn đi bên cạnh tôi nữa
khốn khó giữa đời cứ trùng trùng theo năm tháng
biết bao lần tuyệt vọng
ngồi khóc !
thân rã rời tôi muốn nằm yên mãi mãi
thả trôi tất cả  -  thả trôi tất cả...
Trong cơn mê
tôi lại thấy
bên đường
một bóng ai tất tả thân quen
nhỏ bé khó nghèo như Mẹ tôi một đời nụ cười dè xẻn
nắm tay tôi
như mọi lần
cùng tôi liêu xiêu
vượt lên thác ghềnh phía trước.. 


Tác giả: Trần Hữu Khả
Sinh năm: 1961
Địa chỉ: K95/10 Bà Huyện Thanh Quan- Đà Nẵng
Số ĐT: 0903507075
READ MORE - CHÂN DUNG MẸ - thơ Trần Hữu Khả

THƠ TRÚC THANH TÂM



1. ĐỜI MÌNH

Gọi chiều, chiều đã phôi pha
Trăng huyền ảo, gió la đà, mây rơi
Gọi người, người vẫy tay tôi
Mênh mông tôi giữa dòng trôi đời mình

Gọi em, em hé môi tình
Gọi đời, đời đã bình minh nãy giờ
Thơ tôi gói cả ước mơ
Tình tôi còn hẹn bến bờ mai sau !

2. VÍ DỤ

Cứ là ví dụ, thơm nhau
Nhỏ có nghe trái nhiệm mầu đang rơi
Sầu riêng, sợ lắm nhỏ ơi
Hãy sầu chung để mắt soi nỗi lòng

Cứ là ví dụ, vợ chồng
Đừng nghe thiên hạ dối lòng, bán mua
Nhỏ cười chúm chím, mây mưa
Mấy ông thi sĩ cù cưa, vẽ bùa !

3. PHƯỢNG ĐỎ

Thương sao màu nắng quê nhà
Sầu ta treo nhớ rừng già hắt hiu
Sông quê hát lý chiều chiều
Gió mê cút bắt, trăng trèo đọt cây 

Nhớ quê hồn thả hương bay
Về mùa phượng đỏ những ngày yêu em
Bao năm canh cánh nỗi niềm
Mới hay sót lại một miền trán nhăn !

TRÚC THANH TÂM

 ( Châu Đốc )
READ MORE - THƠ TRÚC THANH TÂM

GỞI EM Ở LẠI BÊN SÔNG - Huy Uyên

                 (Chiều qua Thạch-hãn)



1-
Từ ngày Nguyện còn ở lại
(bên sông chôn mối tình buồn)
trời cao mây bay bay mãi
nhạn chiều cánh lạc hơi sương.

Sẽ là chiều đi không hết
đợi người bên kia quá buồn
mõi mắt tìm đò qua vội
mùa hè đã chết trên sông.

Nguyện,ta gọi hoài gọi mãi
em còn nhớ chi đời ta
giữa tim ta ngàn dấu đạn
liêu xiêu bên gốc cây già.

Bóng em giờ quá tiêu điều
chiều quê đượm tình em gái
hẹn hò trôi đi nhạt phai
em đi và đi đi mãi.

Chiều mình ta buồn chậm bước
tiển ai qua cầu gió bay
chân đê bóng người buổi trước
quên đi những buổi hẹn hò.

2-
Tha thẩn bên kia chân đồi
rừng hát chiều lời ru gió
Nguyện có thấy lòng chơi vơi
nhớ ai những ngày tháng cũ.

Em cõng tim ai lên rẫy
nằm nghe từng khúc thầm thì
ngày xưa ôi ngày xưa ấy
nhuộm lòng bao rừng tái tê.

Đâu đây tiếng hát buôn làng
mơ ngày vui cùng đêm hội
nhịp kèn ai đưa theo sang
trao duyên cầm tay em nói.

Đầu năm em ra khe tắm
nước trong veo rêu mốc xì
sao hôm nay trời đầy nắng
nheo mắt cười (với) em điều chi !!!

3-
Ngày em về lại sông quê
chao lạnh bên cầu tre nhỏ
những con thuyền đến rồi đi
phận đời đắng cay duyên lỡ .


Em dịu thơm mùi hoa bưởi
bến sông chợt vắng giọng cười
hương buồn theo chiều vời vợi
điệp-lài-vàng sắc hoa rơi.

Em gánh nước xao tình tôi
ngoài kia chừng như nắng tắt
giọng ai hát mà đêm trôi
tháng ngày xa xưa đã mất.

4-
Thôi em nhắc chi ngày ấy
ta mang nỗi nhớ trong đời.

Huy Uyên
READ MORE - GỞI EM Ở LẠI BÊN SÔNG - Huy Uyên

Thơ đề ảnh: THIẾU NỮ SỨC XUÂN - Nguyễn Hồng Trân



Thiếu nữ che nón bài thơ,
Mắt nhìn say đắm, đợi chờ ai đây?
Nụ cười hiện nét thơ ngây,
Thướt tha áo tím tràn đầy sức xuân…
                 
Nguyễn Hồng Trân
READ MORE - Thơ đề ảnh: THIẾU NỮ SỨC XUÂN - Nguyễn Hồng Trân

ĐỜI TA CŨNG CHỈ VỚI RỪNG - thơ Hoàng Yên Lynh

Thác Dambri, Lâm Đồng


ĐỜI TA CŨNG CHỈ VỚI RỪNG 

Bạn cũng không tình cũng không
Ở đây gió núi bềnh bồng mây trôi
Dăm cô sơn nữ bên đồi
Chiều nghiêng vọng tiếng chim trời gọi nhau 
Cũng chẳng buồn - chẳng thương đau
Một mình rồi cũng qua mau tháng ngày
Trả cho đời những cơn say
Trả người ân oán - trả ai muộn phiền
Ở đây riêng nỗi niềm riêng
Ngày xưa còn lại nỗi niềm lắng sâu
Về đâu - ừ đời về đâu
Cả đời còn lại đôi câu thơ buồn
Bình minh rồi cũng hoàng hôn
Đến, đi là thế chữ KHÔNG với đời
Với rừng thao thức đầy vơi ...

HOÀNG YÊN LYNH


READ MORE - ĐỜI TA CŨNG CHỈ VỚI RỪNG - thơ Hoàng Yên Lynh