TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Tuesday, February 27, 2024
DỊU DÀNG HƠN CẢ GIẤC MƠ TRƯA - Chùm thơ văn của Thùy Vy
1. DỊU DÀNG HƠN CẢ GIẤC MƠ TRƯA
Tuổi chưa cao nhưng số ngày ở viện
lại nhiều. Không là bệnh nhân thì cũng chăm bệnh. Những câu đùa của y bác sĩ,
nhân viên phục vụ dành cho là (lên trưởng phòng chưa, làm điều dưỡng được rồi
he, mua luôn miếng đất gần đây nhé). Qua nhiều bệnh viện từ cấp huyện đến trung
ương (không kể nhiều lần ở cấp xã).
Mỗi nơi, sự lo lắng quan tâm chăm
sóc động viên bệnh nhân mỗi khác. Bản thân lần đầu đến điều trị tại bệnh viện
Thái Bình Dương, trực tiếp là khoa Nội. Thời gian đủ để cảm nhận sự chu đáo ân
cần, nhẹ nhàng từ tất cả. Tôi thường cảm phục những ai làm nghề y nói chung
& khoa Nội bệnh viện Thái Bình Dương nói riêng, vì đối tượng giao tiếp trực
tiếp của họ là bệnh, là sự đau đớn mệt mỏi rối ren. Nhưng thái độ phục vụ ân cần
nhẹ nhàng chia sẻ, họ luôn tạo điều kiện tốt nhất có thể cho người bệnh, cho dù
bệnh nhân & người nhà có nóng vội thế nào họ vẫn mềm mỏng, đôi lúc trêu đùa
khích lệ. Thật sự, nhiều lúc người nhà chăm không được thế. Có đêm đau không ngủ
được, tầm 2 giờ sáng, có bà cụ bị tràn dịch khó thở, người nhà gõ cửa phòng trực,
điều dưỡng Phúc rất lo lắng chạy lại đỡ cụ dậy, kê gối chân cho bà ngồi dựa, đấm nhẹ vai, xoa bóp cho cụ rồi hướng dẫn dặn
dò người nhà... thật cảm động lắm.
Xã hội bây giờ đâu đó còn những thị
phi trái tai, góc nhìn thiếu thiện cảm, hãy đặt vị trí mình là người để nhìn nhận
sự việc một cách khách quan nhất. Hãy dành cho nhau những ấm áp chân thành. Những
ngày giáp tết ai ai cũng tất bật lo toan & đội ngũ y bác sĩ nhân viên cũng
không ngoại lệ, nhưng vẫn dành góc nhỏ hành lang trang trí xuân, để những bệnh
nhân ấm lòng an yên dưỡng bệnh.
Nếu nói gì đó để cảm ơn, thì tôi
mong muốn tất cả được "An lành đón xuân vui vẻ 💓❤️💓".
2. NỤ CƯỜI SAU ĐÁY MẮT
Là khi
những rối ren trổi dậy
leng keng leng keng
đếm đo nhịp thở
mắt môi nhạt màu
nụ cười vô cảm
thưa rồi nhặt
hơi thở vội vàng
từng giọt
từng giọt.
Là khi
thế giới cuộn tròn
em trao nụ hôn trên bàn phím
dìu từng mũi kim qua.
Là khi
những bước chân bên ngoài song cửa
đợi chờ
thất thần
bất lực
van lơn.
Sự sống vo tròn
thảo thơm từng thìa cháo loãng
thế giới là nụ cười sau đáy mắt
dịu dàng hơn cả giấc mơ trưa.
3. THÁP NOEl THIỆN LÀNH
Giáng sinh nơi bệnh viện
thắp sáng hương tình yêu
nguyện thiện tâm cứu rỗi
tay bàn tay dịu hiền.
Đêm giáng sinh lạnh giá
tháp noel thiện lành
niềm tin yêu chiếu rọi
xoa tan màn sương đêm.
(Viết tại hành lang Khoa Nội - Bệnh
viện Thái Bình Dương, Tiên Phước)
Thùy Vy
ĐÔI LỜI CÙNG BẠN - Chùm thơ Vũ Hùng
ĐÔI LỜI CÙNG BẠN
(Gửi bạn Hữu Trung)
Thơ bạn đã chín lắm rồi
Zalo, Facebook vui thời cứ đăng
Cũng đừng nghĩ ngợi lăn tăn
Comment lắm
lúc lời quàng ý xiên
Comment cần lắm ý riêng
Để ta xem lại chớ phiền phức chi?
Nghịch tai lời thẳng mấy khi
Người xưa đã nhắc khác gì thầy ta*
Cánh thơ bạn sẽ bay xa
Giữa mùa xuân rộ bao la nghĩa tình
Vũ Hùng
*"Người chê ta mà chê phải là thầy của ta, người khen
ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta
vậy" (TUÂN TỬ)
HOA VẠN THỌ
Một vườn vạn thọ nở vàng sân,
Giữa Chạp nắng lên đẹp bội phần.
Một chút se se cơn bấc thoảng,
Chén trà cha nhấp cứ lâng lâng,
Từ sớm tinh mơ theo bước chân ,
Gánh hoa vạn thọ cứ vơi dần.
Đồng tiền mẹ bán dành cho Tết,
Mà lòng chẳng gợn chút phân vân.
Chị Hai mẹ sắm chiếc áo hoa,
Mặc suốt cả năm sắc chẳng nhoà.
Con Út lên ba đôi dép rọ,
Xỏ chân lỏng bỏng khóc lu loa.
Gừng rim giống sẻ,rẻ đôi cân,
Bột nếp bánh in đắt mấy lần,
Thịt mỡ kho Tàu lưng lửng rổ,
Không quên tràng pháo đốt nghinh Xuân.
Vạn thọ giường thờ cắm sáng trưng,
Tổ tiên hương khói cũng non tuần.
Họ hàng, làng xóm thanh lời chúc,
Nhà cửa đông vui thích quá chừng.
Lớn lên chữ nghĩa phải rời quê,
Phố thị xa hoa vướng nghiệp nghề,
Vạn thọ bao mùa hoa tàn nở,
Nào đâu còn nhớ những đam mê?
Lên voi xuống chó tiếng khen chê,
Giấy rách còn chăng một chút lề.
Cơm áo gạo tiền lo sấp mặt,
Bực mình lắm lúc muốn tung hê!
Mây trời viễn xứ cứ trôi qua,
Bạc áo phong sương tuổi đã già.
Lối cũ đường xưa nay trở lại,
Xóm làng đổi mới khó nhìn ra?
Chẳng biết tìm đâu bóng mẹ cha,
Vườn hoa vạn thọ rực sân nhà,
Chị Hai, con Út đâu còn nữa,
Nước mắt tuôn tràn dạ xót xa!
Vũ Hùng
NỖI NHỚ MANG TÊN NHÀ CŨ, TỤNG CA GIÓ SỚM – Thơ Tịnh Bình
NỖI NHỚ MANG TÊN NHÀ CŨ
Hình dung nỗi nhớ mang tên nhà cũ
Nơi tôi sinh ra và lớn lên
Và rời đi khi đã tự gắn cho mình đôi cánh
Nhà cũ
Lũ chuồn kim ngơ ngác đậu trên dây phơi
Sót vụn rơm khô tổ chim ở trọ mái hiên mùa trước
Gian bếp ố vàng chăng đầy bồ hóng
Hấp háy mắt lửa reo cười
Nhà cũ
Mảnh trăng treo lấp ló đầu hồi
Đèn dầu leo lét bóng
Dáng cha in nghiêng
Chỉ lên vách mẹ đùa con trẻ
Ú... òa...
Trên mái nhà gió giật mình trượt chân cười nắc nẻ
Tiếng thạch sùng đòi bắt đền chắt lưỡi kêu vang
Nhà cũ
Mắt giếng khơi xanh màu phong rêu phẳng lặng nhìn trời
Bầy con nít ngây ngô nô đùa dưới làn mưa đầu hạ
Tranh nhau trái ổi chín hườm
Thơm lựng cả giấc mơ
Chẳng thể nào thôi hình dung nỗi nhớ mang tên nhà cũ
Bước chân rời đi
Rồi lại trở về
Quấn quýt lòng dây bầu dây bí
Rộn tiếng chim đầy sân tranh sợi nắng vàng
Lũ hoa bướm rực rỡ sắc màu nhảy múa không ngừng trước gió
Vấn vít sợi khói nồng không nỡ bay lên từ chái bếp
Chợt thấy mình lạc về nơi xa lắc
Tóc hoa râm ước làm đứa ngoan đồng...
TỤNG CA GIÓ SỚM
Trong khu vườn mường tượng
Những ô cửa treo cao hé mắt nhìn buổi sớm
Mở ra khoảng không gian ngập tràn hoa lá và tiếng chim
Chỉ để gọi về lời gió sớm
Hãy tắt nắng mai đi
Kẻo chói chang mắt gió
Bằng giai điệu rập rờn của lũ bướm
Gió mơn man
Gió vỗ về khoảng không ngút ngát
Từng vạt mềm dịu êm...
Những bông hoa nở lặng im
Tiếng chim mơ hồ không rõ buồn vui
Biết lấy gì tụng ca gió sớm ?
Viết lên hư không bài thơ vô hình...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)