Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, July 6, 2013

NHẠC LÒNG - thơ Văn Kế Thế



Chiều hôm nay một mình qua phố
Em nhớ anh, ơi cát bụi tình xa

Vẫn hàng cây vẫn đường xưa lối cũ
Hai đứa từng ôm mộng dưới hoa


Đã mười năm như con thuyền không bến
Cô lái đò mơ mộng mãi bến xưa
Kiếp nhân sinh em làm thuyền viễn xứ
Khóc nhớ về thủa hoàng thị ngày xưa


Bao nhiêu năm là bao mùa thu chết
Bao nhiêu năm chỉ một cõi đi về
Vẫn buồn khi đường trần chưa hết
Nhưng không còn hối hả kiếp đam mê


Mỗi sớm mai nghe lời buồn thánh

Cung bậc nào? khi đàn đã bỏ quên
Anh ơi anh trong lòng em biển động
Nỗi lòng này mỗi tối ngậm ngùi thêm


Đã bao đêm em ôm sầu lẻ bóng
Nhớ về anh đã riêng một góc trời
Thương hoài ngàn năm mây trời mãi trắng
Chiều não lòng nghe tiếng sáo thiên thai


Có những lúc nửa đêm ngoài phố

Lòng chợt như lá đổ muôn chiều
Ghế đá công viên tình yêu bão tố
Em làm sao??? khi quá nhớ người yêu


Chung quanh em là muôn ngàn ảo ảnh
Tìm ở đâu chút hạnh phúc lang thang
Đêm hạ trắng nhưng nghe lòng tuyết lạnh
Giữa mùa xuân em cứ ngỡ thu vàng


Em vẫn đợ
i bên cầu biên giới
Một lần rồi cũng có chuyến bay đêm
Tàu cũ năm xưa anh về quá vội
Một mai em, theo giọt nắng bên thềm



Anh có biết bao mùa thu quyến rũ?
Mắt lệ này là những giọt mưa thu
Buồn héo hắt như đồi thông hai mộ
Lạnh lùng như Dalat sương mù


Nổi lạc lỏng giữa lòng thành phố lạ
Em nhạt nhòa như chiếc lá thu phai
Những vầng thơ em khắc thành lệ đá
Viết cho Người: nhật ký đời tôi

Văn Kế Thế
(tặng T & ut H)


READ MORE - NHẠC LÒNG - thơ Văn Kế Thế

ĐI - VỀ - thơ Trương Thúc




ĐI

Em đi ngày ấy trời chưa nắng
Tháng sáu tình sâu cuộn tơ nằm
Thênh thang một cõi buồn chi lạ
Mưa xóa bên sông nẻo xa xăm

Ngày đi, hết Hạ, Thu chưa đến
Lá rơi mùa sớm, muộn duyên tằm
Cầu ngang bịn rịn lòng quay gót
Ai để trong Ai lạnh buốt căm?
           
       



VỀ

Sao em không ở lại chiều mưa
Thả lá trôi sông, chút duyên thừa
Cầu ngang gãy nhịp chia ngày ấy
Lạc bước em về mỗi sớm trưa

Sao em không về lại chốn xưa
Bến cũ rêu phong đã bao mùa
Mãnh trăng lạc lối ngang qua ngõ
Ngỡ bóng ai về ướt đẫm mưa

Hạ 2013 
READ MORE - ĐI - VỀ - thơ Trương Thúc

CÒN ĐÂU - thay lời con dâu - thơ Thế Lộc




Anh ở cõi âm em cõi dương
Ngỡ anh về lại ngủ trên giường
Phòng không hiu hắt buồn đêm vắng
Gió bấc tràn về lạnh chiếu chăn

Là thôi…chắc hẳn anh đi mãi
Bến đợi thuyền neo sóng đập bờ 
Chiếc lá cuối ngày trôi lãng đãng
Về đâu cánh Nhạn lạc trời mơ

Anh ở cõi âm em cõi dương
Có nhìn thấy nắng xế qua vườn
Có nghe giun dế  rên ngoài nội
Đợi bóng anh về, ôi nhớ thương

Anh đã đi rồi em vấn vương
Đêm nằm nhung nhớ với ngàn thương
Anh ơi, sao sớm lìa dương thế
Để kiếp má hồng tắt lửa hương.

05.09.2012

THẾ LỘC
READ MORE - CÒN ĐÂU - thay lời con dâu - thơ Thế Lộc

HIỆN THỂ - thơ mừng Vu Lan - Hạnh Phương




Đóa hoa trên áo em
Chở chuyên vô lượng nghĩa
Bàng bạc ánh trăng lên
Mẹ  cha đương hiện thế

Đóa hoa ngực áo nầy
Hồng thơm trang diệu sử
Mẹ cha bảy đời đây
Thơm hương sen hương sứ

Phật từ  vô lượng kiếp
Cúi lạy nắm xương tàn
Nguyện truyền trao thông điệp
Ơn cha mẹ muôn vàn

Vô  minh những phận người
Chẳng hoa hồng hoa trắng
Dãi dầu bao mưa nắng
Trăm ngàn kiếp mồ côi

Ai về  nơi ngõ nhỏ
Trông thấy mẹ cha mình
Hiếu tâm luôn ngời tỏ
Bốn  ơn nặng…trùng sinh

Phật lạy đống xương đen
Niệm  ân sâu ngàn vạn
Phật lạy nấm đất hoen
Đưa ta về bỉ ngạn.

Hãy cứ  lắng lòng mình
Vào bảy đời ba cõi
Ai là chẳng sinh linh
Ơn mẹ cha vòi või.

Hiếu là Phật đang thành
Ngay giữa mỗi chúng sanh
Hiếu chính là Phật  đó
Ánh mặt trời long lanh.

Chín phẩm ngát hương sen
Con nguyện về ở đó
Dẫu bụi hồng lấm lem
Hiếu tâm luôn ngời tỏ

Hãy tự cài hoa trắng
Hãy tự  điểm hoa hồng
Giữa hư vô tĩnh lặng
Ân nghĩa nào hư không.

Diễm phúc gắn hoa hồng
Tủi thân cài hoa trắng
Mất còn đều thù thắng
Hiếu tâm, nghĩa đại đồng.

Trong em hoài có mẹ
Trong chị mãi còn cha
Hiếu tâm là diệu thể
Hoa hồng luôn nờ hoa.           
 
Vu lan, Phật lịch 2557
HẠNH PHƯƠNG
hkbhanhphuong47@yahoo.com.vn

READ MORE - HIỆN THỂ - thơ mừng Vu Lan - Hạnh Phương

CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ - thơ Nguyễn An Bình



Có một thời học hoài không thuộc
Lại thuộc lòng thơ Nguyễn Tất Nhiên
Khúc tình buồn*  theo chân dạo ấy
Lỡ duyên đầu ai đó tên Duyên.

*

Có một thời say mê nhạc Trịnh
Hát nghêu ngao Tình nhớ, Diễm xưa
Làm sao biết ngày sau sỏi đá
Sóng về đâu chìm khuất trong mưa.

*

Có một thời lòng đầy yêu thích
Đọc chuyện tình Thụy Vũ, Nhã Ca
Lại theo dấu Thiên Long Bát Bộ
Áo Kiều Phong ải nhạn lìa xa.

*

Có một thời bạn bè lập nhóm
Viết thơ tình đăng báo khắp nơi
Lũ con gái đọc cười khúc khích
Thơ ai mà… thơ thẩn quá trời!

*

Có một thời con tim rộn rã
Cây điệp già ôm mối tình si
Em tóc ngắn nhuộm vàng hoa nắng
Cánh phượng hồng mang tuổi thơ đi.

*

Người yêu ơi ngày xưa xa quá
Có một thời áo trắng tinh khôi
Mang nỗi buồn len sâu tóc rối
Bước thiên thu tình đã qua đời.



*Bài thơ được Phạm Duy phổ nhạc tựa Thà như giọt mưa
READ MORE - CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ - thơ Nguyễn An Bình

MẮT XỨ THANH - thơ Phan Luận - nhạc Nguyễn Văn Tính




Phan Luận














READ MORE - MẮT XỨ THANH - thơ Phan Luận - nhạc Nguyễn Văn Tính

DẤU TÌNH TRÊN GIÒNG SÔNG THỜI GIAN - Võ Văn Luyến đọc tập thơ DẤU THỜI GIAN của Đậu Trung Thành

 Mỗi người giải bày tình yêu theo cách của riêng mình. Nhưng có lẽ đóng dấu lên thời gian bằng ngôn ngữ trái tim thì thơ là ấn chỉ khóphai mờ nhất. Trên dặm dài nắng mưa mở lối, người thơ nhận ra cõi nhân gian lạ lẫm mà thao thiết, xa xôi mà nồng mặn. Hồ như những vui buồn, ngọt đắng đem chưng cất thành men để tìm tới sự ấm áp. Đấy là thứ men tình ngấm sâu trong cốt cách sinh hạ nên một Đậu Trung Thành thi sĩ.

“Tôi sinh ra ở một làng quê thuần nông ven biển như bao làng quê xứ Nghệ - Miền Trung, miền đất ngập tràn ánh nắng và lộng gió đại dương, ngực đất ưỡn ra biển Đông che chắn bao mùa bão tố”. Chỉ chừng mấy dòng tự bạch ấy thôi đủ thấy cái “chất Nghệ” can trường trong giòng sống cuộc đời của một con người. Và dễ hiểu vì sao chàng trai trẻ thuở nào không ngại ngần tạm biệt khung trời in “dấu thời gian”:

Tạm biệt nhé, mái nhà tranh bé nhỏ
Dưới chân đồi nham nhở hố bom
Tạm biệt nhé, con đường đất đỏ
Dấu chân ta năm tháng in mòn.
(Lên đường)

Năm tháng ở bộ đội đã tôi rèn thêm nghị lực, bồi thêm bản lĩnh vừa mạnh mẽ vừa dí dỏm, hài hước (humour) trong anh. Điều dường như trở thành lợi thế của công việc cần đến sự quyết đoán trong hài hòa, cân bằng trong xô lệch của nhà quản lý sau này.

*

Nếu trong đời sôi nổi, dào dạt sóng trùng bao nhiêu thì trong thơ anh lại thấm đẫm nỗi niềm bấy nhiêu. Đọc “Dấu thời gian”, ta thấy ảnh hình Mẹ, Quê nhà trầm sâu, ám ảnh trong thế giới thơ Đậu Trung Thành.

Trình làng 53 bài thơ, 1/3 trong số ấy anh viết về mẹ hoặc thấp thoáng bóng hình mẹ.

Nắng tròn rọi mắt rổ thưa
Muối loang lưng áo nắng trưa. Mẹ về
(Mẹ II)

Hình ảnh miêu tả kiệm chi tiết nhưng chất chứa một nỗi niềm, một thương yêu, một dâng trào khôn tả đối với mẹ và vì thế, lay đọng tình cảm người đọc.

Mưa nắng cõi người lặn vào trong, làm nên thân phận, bổn phận và đức hy sinh của mẹ đủ để chung đúc thành nguồn sữa nuôi dưỡng tâm hồn thơ dại thuở nào:

Bao yêu thương trìu mến
Đọng giữa từng lời ru
Có đàn cò đập cánh
Gánh nắng vào mùa thu
(Xuân về nhớ mẹ)

Như lẽ tự nhiên, không ít cây thơ nẩy mầm bắt rễ vào mảnh đất cuộc sống được vun đắp từ thuở tao nôi theo nhịp ầu ơ của mẹ. Nguyễn Duy cũng đã từng cảm nhiệm hồng ân từ bậc sinh thành:

Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết những lời mẹ ru
(Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa)

Lời ru như ngọn gió mát lành đưa con vào giấc ngủ, cho những giấc mơ bay về phía ban mai, dựng dậy khát vọng.

Hay kỷ niệm tuổi thơ nằm lòng mà với bất kỳ ai cũng tìm thấy hình bóng mình, nhưng ít người tìm thấy niềm vui thuở hồn nhiên lẫn trong tê tái mất còn mỗi khi nhớ lại:

Thẩn thờ đợi mẹ chợ tan
Một vuông bánh đúc cắt ngang trưa hè
(Tuổi thơ ơi!)

Mẹ gian lao vất vả như đất nước trong cơn bĩ cực, như nỗi thao thức mòn vẹt chân trời:

Mẹ gánh cả mưa, cả gió
Gánh cả mặt trời mặt trăng
(Dòng sông ký ức)

Hai câu thơ đẹp như một biểu tượng khắc vào vĩnh cửu chân dung mẹ vĩ đại!

Nhờ biết xoay chuyển điểm nhìn theo cảm thức, nhà thơ giúp ta ngộ ra tầm vóc vũ trụ của mẹ khó nói đủ đầy. Có khi anh mượn “Cối xay lúa”để tri ân công đức:

Tôi là hạt lúa đời
Mẹ xay thành hạt gạo
(Cối xay lúa)

Biết đâu đấy, ở cõi vô cùng, cụ bà đang nở nụ cười mãn nguyện khi biết người con chí hiếu của mình đang đem thơ khắc dấu thời gian, thắp sáng vọng niệm!

*

Gắn với Mẹ là Quê nhà, là tuổi thơ thầm thỉ tiếc nuối một đi không trở lại:

Bến xưa nay đã bắc cầu
Bạn xưa nay vẫn dãi dầu tìm nhau
Hoàng hôn bóng đổ xuống cầu
Tuổi thơ ơi! Đã bạc đầu tuổi thơ
(Tuổi thơ ơi!)

Một tuổi thơ đổ bóng xuống thời gian, một tuổi thơ “bạc đầu” đồng hiện trong thực tại, mất còn, và khó tìm lại thiên đường quê nhà trong con mắt thơ dại ngày nào. Cho nên, dễ hiểu vì sao trở về giữa lòng đất mẹ anh lại thấy thiếu vắng một quê nhà:

Xa quê biền biệt bao năm
Giờ về quê lạilặng thầm nhớ quê
(Quê tôi)

Bù lại, anh có một quê hương thứ hai để ru vỗ, để hát tình ca mỗi khi lòng nuối về xa xăm với muôn trùng thao thức. Đấy là một bờ vai ấm áp, một đôi mắt sáng trong xanh biếc tâm tư, một sẻ chia dưới mái tình trăm năm tạc dạ.

Về làm dâu nhà chồng, em nhận phía bão giông
(Một chặng đường qua)

Chỉ một câu thơ, với em, đủ để nhà thơ thấu được đức hy sinh vô bờ bến của một nửa đời mình và bộc lộ ân cảm mà có nói ra bao nhiêu cũng không đủ.

Không phải ngẫu nhiên, người ta xem thi sĩ là “nòi tình”, bởi sự đắm đuối với thơ như nhan sắc, như hơi thở của tình yêu cuộc sống. Nhưng thốt ra thành lời bằng sự ví von như thế này thì hiếm gặp:

Không thơ như thể không em
Mình anh đơn chiếc trên miền quạnh hiu
(Cuộc sống với thơ)

Hay khi nhà thơ nhập đồng vào cõi huyền hồ huyền hoặc, lung linh bay bổng:

Ta cùng trăng, trăng cùng thơ chơi vơi
(trăng và thơ)

Chính say thơ như say tình, phẩm chất thi sĩ trong anh thăng hoa và đọng lại nhiều vần thơ đẹp mang đậm dấu ấn nghệ thuật và ý nghĩa cuộc sống. Ví như, cái rét buốt vốn vô hình được hiện thể qua hình ảnh run rẩy của “bờ ruộng”, của “nón cời”

Tháng chạp rét run bờ ruộng
Gió đông thổi buốt nón cời
(Quê ngoại)

Có không ít những phương thức diễn đạt giàu ý nghĩa biểu cảm như thế. Đấy là cách thức của nhà sáng tạo. Và ta thấy, trong “Dấu thời gian”,  nhiều  bài thơ dạt dào cảm xúc, ý tứ sâu xa, ngôn ngữ giàu âm thanh, màu sắc, nhạc điệu…có sức tỏa phát năng lượng chữ nghĩa và lay động tâm cảm người đọc.

Dấu thời gian, còn cho thấy sự phong phú đa dạng trong đề tài, chủ đề và cách thể hiện. Và cũng tất yếu, tác phẩm còn nhiều điều cần tìm tới sự cảm nhận, chia sẻ thêm trên tinh thần cởi mở theo hướng tích cực. Nhưng một điều thì không thể không ghi nhận ngay từ phút này: Trên dòng sông thời gian, những ai từng qua và sẽ qua, chắc chắn đã và sẽ thấy những dấu tình của thi sĩ Đậu Trung Thành để lại, nồng nàn và mê dụ như con sóng lan mãi.

28/6/2013

Võ Văn Luyến


Võ Văn Hoa gởi đăng

READ MORE - DẤU TÌNH TRÊN GIÒNG SÔNG THỜI GIAN - Võ Văn Luyến đọc tập thơ DẤU THỜI GIAN của Đậu Trung Thành

THÔN DÃ MÀ NÊN - Linh Đàn phụng dịch thơ Hiệp Biện Đại Học Sĩ Trần Đình Túc


Hiệp Biện Đại Học Sĩ TRẦN ĐÌNH TÚC
(1816 - 1899)
Hà Trung - Gio Linh - Quảng Trị
Tổng Đốc Hà Ninh
(Ảnh từ bài "Lời sấm truyền kỳ lạ về dòng họ 13 năm làm quan" đăng trên Zing News)


村居偶成
THÔN CƯ NGẪU THÀNH

屆年衰病故辭官  Giới niên suy bịnh cố từ quan
宅卜蟠門便養閑  Trạch bốc Bàn Môn tiện dưỡng  nhàn
客遜楚邱心獨壯  Khách tốn sở khâu tâm độc tráng
歸同杜衍鬂雙斑  Quy đồng đỗ diễn tấn song ban
囬思成說收功易  Hồi tư thành thuyết thâu công dị
却悟浮名屏跡難  Khước ngộ phù danh tịnh tích nan
恰似畫龍憑妙裏  Kháp tự họa long bằng diệu lý
崢嵘頭嶺竦人看  Tranh vanh đầu lãnh tủng nhân khan

                                                                Trần Đình Túc





Linh Đàn và phu nhân
Dịch thơ
THÔN DÃ MÀ NÊN 

Lâu năm yếu đuối muốn từ quan
Nhà chốn Bàn Môn tiện dưỡng nhàn
Trốn khách  gò hoang lòng khỏe lại
Về nơi cây rậm tóc dài lan
Nói niềm ký ức công đâu dễ
Gặp kiếp phù danh dấu khó bàn
Như vẽ rồng bay điều diệu lý
Chênh vênh đầu núi ngó mênh mang

                        Linh Đàn




READ MORE - THÔN DÃ MÀ NÊN - Linh Đàn phụng dịch thơ Hiệp Biện Đại Học Sĩ Trần Đình Túc

SẮC KHÔNG - thơ xướng họa của Lê Ngọc Kha và thi hữu



BÀI XƯỚNG:

SẮC KHÔNG
Lê Ngọc Kha 
(USA)

Bao năm lăn lộn ở trường đời
Nay bảy mươi về phải nghỉ ngơi
Sự nghiệp tiêu tan ngày loạn lạc
Công danh ngừng trệ buổi di dời
Ơn cha tạo dựng như non thẳm
Nghĩa mẹ vun bồi tựa biển khơi
Tất cả rồi ra thành cát bụi
Chỉ còn tình nghĩa ngất cao trời.


CÁC BÀI HỌA:

SẮC KHÔNG
Lê Ngọc Phái
(TPHCM)

Ai trót sinh ra ở cõi đời
Cũng mong tạo dựng được cơ ngơi
Công danh sự nghiệp luôn mơ ước
Của cải tiền nong mãi chuyển dời
Cuộc thế trăm năm như mộng ảo
Đường trần vạn nẻo tựa ngàn khơi
Hữu hình hữu hoại muôn nghìn kiếp
Có có không không giữa đất trời.


SỰ TRỜI
Trần Văn Dật
(VĨNH LONG)

Tỉnh giấc quay sang hỏi bạn đời
Thế tình lận đận vẫn chưa ngơi
Đêm nằm trằn trọc, tâm không ổn
Sáng dậy băn khoăn, dạ chẳng dời…
Những tưởng thời gian vơi sóng gió
Nào ngờ xuân hạ ngập trùng khơi…
Suy đi nghĩ lại đâu qua số
Vinh nhục duyên do cũng sự trời!


SẮC KHÔNG
Điền Đăng
(TPHCM)

Chán cảnh bon chen giữa chợ đời
Tuổi già xin được nghỉ cùng ngơi
Bông sương phú quí, màu tan hợp
Bọt nước công danh, cuộc đổi dời
Nghĩ đến quê hương xa tít dặm
Trông về đất tổ biệt mù khơi
Công ơn cha mẹ luôn ghi nhớ
Tình nghĩa thiêng liêng rộng biển trời.


PHÓ MẶC
Hoàng Duyên
(TPHCM)

Anh đã bao năm ở cõi đời
Bây giờ bảy chục mặc tình ngơi
Duyên xưa một khắc tâm không đổi
Nghĩa cũ ngàn năm dạ chẳng dời
Thân đã đó đây trên vạn chốn
Xác qua đây đó suốt trăm khơi
Dẫu ai ham lợi tranh vương bá
Anh vẫn là anh giữa đất trời.


NGẪM CUỘC ĐỜI
Mạnh Hồ
(TPHCM)

Đếm bước thời gian ngẫm cuộc đời
Hồn quê canh cánh nhớ đầy vơi
Tình say bến gió tình khôn cạn
Mộng đắm sân trăng mộng chẳng dời
Vọng tưởng hương quan ngàn dặm thẳm
Vời trông cố quận khuất trùng khơi
Bảy mươi rồi nhỉ nào ai đó!
Hãy trở về đây ngắm biển trời.
  

SẮC KHÔNG
Trần Lệ Khánh
(CẦN THƠ)

Chèo lái đưa thuyền vượt sóng đời
Cập bờ xây dựng vững cơ ngơi
Bao lần trầm bổng trong tao loạn
Mấy bận biển dâu cuộc đổi dời
Luôn nhớ công cha non Thái vút
Thầm mong nghĩa mẹ nước nguồn khơi
Trong vòng vinh nhục vòng danh lợi
Không thẹn nam nhi giữa đất trời.


SẮC KHÔNG
Trà Kim Long
(TPHCM)

Mang thân sống tạm ở trên đời
Biến chuyển vần xoay chẳng thấy ngơi
Sự nghiệp công danh tuy có đổi
Ơn cha nghĩa mẹ cũng không dời
Bại thành như thể làn sương sớm
Được mất nào hơn ngọn gió khơi
Vật chất tan hòa theo cát bụi
Tình miên viễn sống tạ ơn trời.


SẮC KHÔNG
Từ Phong
(USA)

Duyên hợp sinh ra ở cõi đời
Tuổi già cũng muốn nghỉ cùng ngơi
Công danh tựa mộng qua đêm đổi
Phú quý như sương rạng sáng dời
Núi nghiệp hừng cao dường hỏa diệm
Sông mê sâu rộng giống trùng khơi
Giả thân mãn kiếp thành tro bụi
Tu khéo rồi theo Phật hoặc Trời.


CHÚC MỪNG
Tam Thanh
(BR-VT)

Thất thập “lai hy” vẹn vẻ đời
Chúc mừng anh chị thỏa lòng ngơi
Sông kia có lúc còn khô cạn
Núi nọ đôi khi cũng đổi dời
Trung hiếu công cha cao núi Thái
Đức ân nghĩa mẹ tựa trùng khơi
Tiền tài danh vọng “không rồi có”
Bách tuế - Kỳ di thuận mệnh trời.


CHO TRÒN GIẤC MỘNG
Hương Thu
(TPHCM)

Vẫn đó sắc hương của cuộc đời
Như  tằm nhả sợi mãi chưa ngơi
Vòng quay nhân thế còn luân chuyển
Giấc mộng tương lai đã đổi dời
Dẫu biết chưa tròn tình viễn xứ 
Cứ  vui cho thỏa bước trùng khơi
Mai đây dù có  màu sương tuyết
Thì  cứ là ta hẹn với trời.


TRỞ VỀ
Hoàng Vân
(TPHCM)

Bảy chục năm qua giữa cuộc đời
Vẫn còn tay trắng chẳng cơ ngơi
Công danh vứt lại thời tan hợp
Sự nghiệp quăng đi buổi đổi dời
Sanh dưỡng thiết tha nguồn đại hải
Vun bồi quặn thắt thủy trùng khơi
Về đây tóc  đã pha đầu bạc
Chạnh nghĩ niềm  đau chất ngất trời.


Lê Ngọc Phái biên tập và gởi đăng

READ MORE - SẮC KHÔNG - thơ xướng họa của Lê Ngọc Kha và thi hữu