Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, May 20, 2021

LÀM SAO KHÔNG NHỚ? – Thơ Nguyên Lạc

 
 

 
LÀM SAO KHÔNG NHỚ?
 
1.
Sáng nay tiếng thu khẽ
chạm thăm thẳm nỗi sầu
làm sao mà có thể
không nhớ thời yêu nhau
 
Em bây giờ chắc đã
không còn tuổi dại khờ
ta bây giờ vẫn thế
yêu như tuổi ngây thơ
 
Ta bây giờ vẫn thế
vẫn là tên ngu ngơ
ta muôn đời vẫn thế
vẫn là người đợi chờ
 
Em bây giờ chắc đã
riêng vui đời phù hoa
ta một mình thua thiệt
vừa lòng em hay chưa?
 
2.
Em bây giờ có lẽ
đâu nhớ nhung cái thời
tung tăng dài lụa trắng
tóc huyền huyết phượng rơi
 
có một người đứng đợi
tay run run thư hồng
giấu vào trong quyển vở
ngại ngần trao... nhớ không?
 
3.
Ta bây giờ không thể
làm sao có phép màu
kéo lại thời quá khứ
tìm lại thuở yêu nhau
 
Em bây giờ có lẽ
đã quên ta mất rồi
ta bây giờ vẫn thế
vẫn nhớ người khôn nguôi!
 
Ta bây giờ vẫn thế
Làm sao không nhớ đây?
 
                  Nguyên Lạc
 
READ MORE - LÀM SAO KHÔNG NHỚ? – Thơ Nguyên Lạc

ĐÂY NÈ! TẤM VÉ..., CHÊNH CHAO – Thơ Văn Thiên Tùng


 


ĐÂY NÈ! TẤM VÉ...
 
Những chiếc vé nằm nhoài trong ký ức
Mãi ngủ say - mãi đợi thức dậy đây
Từng Đông qua - xuân hạ - lẫn thu gầy
Vẫn hong hóng nhưng hoài rong rêu phủ...
 
Những chiếc vé tuổi thơ từng ấp ủ
Đến bây chừ trong mộng tưởng đấy thôi
Nhiều lúc ngồi nhớ lại thấy bồi hồi
Đâu rồi nhỉ ? Chặng đời ta ngày ấy...
 
Những trò chơi... chơi hoài không chán ngấy
Ánh trăng "hùa" quét rực rạng nẻo quê
Tiếng hò reo quanh từng đống rơm "xề"
Trò tắm cạn... rơm tung... Ôi! vui ngất
 
Những kỷ niệm êm đềm... Ồ... tuyệt thật
Mùi rạ rơm ngây ngấy chẳng nguôi phai
Bài đồng dao nào học thuộc dài dài
Và thích lắm! tận đến chừ nhớ mãi...
 
Những bài học... lúc sân trường khép lại
Bấy trời quê... ta thỏa thích đùa chơi
Dẫu nắng thiêu da khen khét… mặn mòi
Áo tơi tả - chân trần chai nào ngán!.
 
Cũng lắm nhỏ từ đây thành chúng bạn
Rồi thành danh rồi nên nghĩa vợ chồng
Tấm vé nầy ta biếu bạn "không đồng"
Về thôi nhé! ta ráng về một chuyến!!!...
 
.... ... ...
Ai từng tắm ... tắm rơm thời ấy ấy ???
Hãy cùng dành dăm phút tắm chung nè!!!
 
Mai Vân Văn Thiên Tùng
12/5/2021




 

CHÊNH CHAO
 
“Em ru giấc ngủ ngọt ngào
Để anh nỗi nhớ chênh chao nửa vời”
 
 
EM chiếc bóng bến bờ duyên nợ
RU hồn anh vàng võ canh chầy
GIẤC nồng tưởng mãi mãi vầy
MỘNG lòng chất ngất tình ơi diễm... cùng
 
NGỌT nụ ái mềm cung tình sử
NGÀO ngạt hương ấp ủ xuân thì
ĐỂ rồi chuốc khúc từ ly
ANH ôm gối chiếc nén ghì ngần đau
 
NỔI buồn lắng nát nhàu tâm sự
NHỚ cùng thương sao cứ chơi vơi
CHÊNH từng góc khuất cuộc đời
CHAO xao cánh nhạn đêm vời... vời xa
 
NỬA mảnh ghép mãi là dư ảnh
VỜI vợi trôi... Trôi tận phương nào?
EM RU GIẤC NGỦ NGỌT NGÀO
ĐỂ ANH NỖI NHỚ CHÊNH CHAO NỬA VỜI
 

Mai Vân Văn Thiên Tùng  

READ MORE - ĐÂY NÈ! TẤM VÉ..., CHÊNH CHAO – Thơ Văn Thiên Tùng

MẮT LƯỚI TÌNH YÊU - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

 

Nhà thơ] Lê Thanh Hùng

Mắt lưới tình yêu


Chiều mắc cạn bên em ngồi đan lưới

Hàng dừa ken, nắng trãi lụa mênh mông

Em chờ ai, mà cả chiều cũng đợi

Khói bếp nhà ai, bối rối cay nồng

 

Những con sóng chạy theo chiều ngược sáng

Lấp lóa trôi nghiêng nỗi nhớ dịu êm

Nghe chao chác, bầy Sảnh trời gọi bạn

Trong tiếng sóng xa vọng đổ bên thềm

 

Hàng dừa chợt buông rơi tàu già cũ

Ngọn gió mồ côi, tao tác quanh chiều

Bao nỗi khát khao một đời sương phụ

Thưa nhặt mặc lòng, mắt lưới tình yêu

 

Thấp thoáng phía cù lao, thuyền về bến

Buông ghim, cài mái tóc lại làm duyên

Dõi mắt theo áng mây trôi lơ đễnh

Suy nghĩ vẩn vơ một nỗi muộn phiền

 

Điều gì đó xem chừng còn lướng vướng

Quạnh quẽ chiều rơi, sấp ngữa bến tàu

Tình lận đận có niềm vui gắng gượng

Cũng trôi qua năm tháng cũ rũ nhàu


 

Ngày mới một góc nhìn



Đã đổi rồi mà chưa thấy cái cần phải mới


Vẫn cứ đang tìm, cái tìm xong thì chưa thật sự cần


Trong cuộc sống bốn bề vây đợi


Ngổn ngang chiều xa nắng chảy châng lâng


                           *

Ngồi thao lao, những chuyện gì xưa cũ


Khê đọng quẩn quanh đâu đó một góc nhìn


Sao không bứt phá, để bước qua điều ẩn dụ


Tự làm mới mình trước đi, rồi cố kết lại một niềm tin


                            *

Để bình thản tự tin, đối diện với nỗi niềm rạn vỡ


Chộn rộn chiều hôm, bên chiếc bóng đổ dài


Loay hoay những vui buồn, chuyện vay công mượn nợ


Trong suốt một đời, vẫn đau đáu tương lai


                            *

Mỗi ngày trôi qua, cái mới đến ùa tràn choáng ngợp


Không theo kịp, thì đứng qua một bên, 

                                         đừng bẳn hẳn hoài nghi


Thế sự thăng trầm, thất bại, thành công hằn lên từng lớp


Như nắng chiếu vô tư trên cỏ đương thì


                            *

Vẫn biêng biếc sắc mùa đi vương vãi


Góc cạnh gì cũng phai tàn, trong cuống gió thời gian


Khi mình đã bước qua thời non tơ vụng dại


Thì cần tỉnh táo hơn, trước những chuyện sang đàng ...

 

 

Chiều nay trời trở lạnh


Vu vơ nhìn những ngón tay suông

Đã lâu lắm, sao vẫn còn ám ảnh

 

Một buổi chiều nào, trong sắc tối đã buông

Em day trở, khẽ khàng nhóng nhánh

Lời chênh vênh, từ giã nỗi buồn …

 

 

Mình đã già, nhưng chắc gì đã khôn hơn

 

Khi lấy cái lận đận của mình truyền cho tuổi trẻ

Một quá khứ đau thương như làn sương mỏng chập chờn

 

Dù rất cần được lưu giữ trong ký ức và trong thực tế

Nhưng mỗi thế hệ sẽ có một sứ mệnh cụ thể

Sẽ vụng về trong những nghịch lý cô đơn

 

          Lê Thanh Hùng

     Bắc Bình, Bình Thuận


READ MORE - MẮT LƯỚI TÌNH YÊU - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

BAO CÁNH DIỀU BAY - Đinh Hoa Lư

 


BAO CÁNH DIỀU BAY

Đinh Hoa Lư

 

Có những lần đi bộ, khi ngắm ánh chiều trên triền núi xa xa, tôi chạnh nhớ về những buổi chiều vàng chậm buông trên quê nhà.

 

Đối với tôi, hai tiếng QUÊ NHÀ giờ trở nên trừu tượng.  Quê nhà có thể là những ngày thơ dại nơi chôn nhau cắt rốn. Quê nhà cũng có thể là nơi quê hương mới phương nam mà người lưu hương Quảng Trị đã chọn sau ngày ly tán. Trong tôi, quê nhà còn là hình ảnh những buổi chiều vàng khi ánh nắng còn thoi thóp của một ngày tàn trên những mãng đồi sim. Chiều tàn như thôi thúc người tù mau chân vác cây về trại khi trời kịp tối.

                            

Có thật nhiều những buổi chiều vàng trong quá khứ, nhưng chúng tô đắp nhiều hoài niệm khác nhau. Thời gian cuồn cuộn trôi nhanh, xô đẩy dòng đời vào nhiều khúc rẽ.

 

***

 

Tôi nhớ làm sao những buổi chiều, một thời con nít, tuổi bé thơ hồn nhiên vui thú đó là những ngày rong chơi đá dế, thả diều.

 

Trời trở nồm vài ngọn gió từ mạn biển thổi lên, khi ánh nắng Nam Lào bớt gay gắt là lúc những cánh diều bọn tôi tha hồ bay bổng trên cánh đồng còn trơ gốc rạ. 

 

Từ Cửa Lao Xá, Thành Cổ theo con Đường Ngự ra cánh đồng Hạnh Hoa là nơi bọn trẻ trong xóm chúng tôi làm nơi thả diều thi tài cao thấp. Cánh đồng giáp giới con đường Lê Văn Duyệt, ba tháng mùa hè trống không nhìn thẳng về bờ tre Xóm Tiêu, An Tiêm hay Ba Bến Trí Bưu còn rõ nét. Ruộng này chờ cày đất, đập bằng vồ,  sau đó chờ nước từ sông Vĩnh Định lên  cho vụ lúa. Nhưng bấy giờ cánh đồng là lãnh thổ của trẻ con chúng tôi làm bãi thả diều.

 

Ngày xưa chỉ ngần ấy thú chơi, nhưng lứa chúng tôi sao thương yêu nó đến thế? Những cọng tre chuốt mỏng, công phu mềm mại. Những đồng bạc nhịn ăn hàng, tôi mua cho được giấy bóng màu hồng hay xanh cùng cuộn dây gai, lọ hồ, lên tận Chợ Tỉnh mới có. Con diều dán bằng giấy vở, hồ bằng cơm nguội thì thuộc loại thô sơ hay "hết thời" không ai chơi? Những con diều màu mè, bay cao hơn, chắc chắn, có dây gai. Chúng đã tiến hay khá hơn nhiều, là niềm kiêu hãnh cho ai làm chủ nó, trong đó có tôi.

 

 


                                     CON DIỀU NGƯỜI LỚN

 

Tôi không thể nào quên được thứ diều của người lớn, nếu không muốn nói của các cậu tôi. Diều người lớn cũng được thả trên cánh đồng này. Cánh đồng rộng lớn từ xóm Tiêu trải dài tận Hạnh Hoa. Con diều người lớn phải có đồng rộng để làm bãi phóng nó lên. Diều còn  mang trên lưng tới ba ống sáo, bay cao 'tận mây'. Thật quá thích, mỗi lần tai tôi nghe được tiếng sáo  diều. Tiếng kêu o o  như từ  trên mây vọng xuống,

 

  Tiếng sáo diều sẽ kêu suốt buổi những khi trời no gió.  Ngắm con diều người lớn làm,  lòng tôi ước ao thán phục. Cuộn dây gai to lớn đã tuôn ra hết cỡ, sợi dây  cong cong  cao lên tận con diều đang căng gió phất phơ. Chỉ có các cậu tôi mới cẩm nỗi con diều này. Con nít chúng tôi chỉ có chạy theo, không đứa nào được cầm. Nếu có muốn , chẳng ai cho?

 

 Diều đã lên cao bình yên, thỉnh thoảng lại chao chạnh qua lại theo hướng gió. Yên tâm, cậu tôi kéo diều về nhà. Buộc một đầu dây vào cột hiên, mặc cho con diều đu đưa mãi trên cao với tiếng sáo văng vẳng vọng xuống. Có con diều này, các cậu tôi xem chừng hãnh diện. Có khi các cậu để vậy suốt đêm. Nếu muốn ngưng chơi, con diều sẽ từ từ bị thu ngắn dây lại. Sợi dây ngắn dần, con diều mỗi lúc một to. Tôi cảm thấy chút nào hồi hộp khi Diều trở xuống.  Diều đã về nhà, sau một buổi chiều bay bỗng trên đám mây cao. Đối với tôi, nó  y như trở về 'từ chốn thần tiên' vậy.

,

***

 

Theo lưu dân Quảng Trị xa lìa quê cũ. Từ Mùa Hè đó ra đi, người Quảng Trị trong đó có tôi vĩnh viễn chia tay những buổi chiều vàng quê hương.  Người đi không bao giờ còn có cơ hội thấy ánh tà dương được từ từ chìm hẳn dưới rặng Trường Sơn để lại những vệt sáng vàng vọt mờ dần trên nền trời phía tây.

 

Rồi một miền nam mưa nắng hai mùa. Người quê tôi sẽ dần dà yêu thương quê hương thứ hai này.

 

 Miền nam trở thành hai tiếng thân yêu không biết lúc nào? Quê hưong mới  chở che cho người dân mới ngụ cư. Nơi đây lại có những buổi chiều vàng. Người làm ruộng về nhà, để lại phía sau rơi rớt vài vạt nắng cuối ngày trên đồng lúa vừa cắt. Người tiều phu nhanh chân vác rìu ra khỏi rẫy. Rừng còn buông lơi bao làn khói xám, nhẹ bay trên cánh rẫy cuối ngày. Lũ mục đồng vội lùa bò về làng, trả lại cảnh rừng tối thẩm phía sau. Buôn bán tảo tần đường xa, có anh thương nhân đang gò lưng đạp nhanh xe mong sớm về nhà khi ánh chiều dần dà tắt hẳn trên dặm đường gió bụi...

 

***

 

 Thời gian mãi trôi với bao buổi chiều vàng như thế.  Bao kỷ niệm, bao mảnh đời cùng sánh vai nhau lùi lại phía sau. Có lúc nào ta dừng chân nhìn lại phía sau để đếm được cuộc đời đã qua mấy buổi chiều vàng? Từng vạt nắng 'thi ân' lên ngàn cây nội cỏ trước khi bóng tối phủ trở về rồi lại có ánh dương rực rỡ của bình minh.

 

 Riêng trong tôi vẫn thương mãi những buổi chiều vàng ngày xưa khi nhiều cánh diều bè bạn bay cao. Tuổi nhỏ mãi rong chơi cho đến khi có tiếng mạ gọi con vang vang trong xóm. Trên cao tiếng sáo của con diều  cậu tôi  vẫn mãi ngân nga  ./.

 

ĐHL  19/5/2021

READ MORE - BAO CÁNH DIỀU BAY - Đinh Hoa Lư

CHÙM THƠ ĐỘC VẬN 4 CÂU - 01 - Thơ Đặng Xuân Xuyến



CHÙM THƠ ĐỘC VẬN 4 CÂU - 01

Thơ Đặng Xuân Xuyến

CHIỀU HỒ TÂY

Ai phả vào chiều một dấu yêu
Để ai tẩn ngẩn một nét Kiều
Ồ kìa loáng thoáng ven rặng liễu
Một tiếng cười reo lảnh lót chiều!
*.
Hồ Tây, chiều 30 tháng 04-2021
ĐXX

THÁNG BA VỀ...
- với V yêu -

Ừ tháng Ba về! Ừ, tháng Ba...
Hoa xoan tim tím rụng hiên nhà
Lạnh chiều cong cớn cơn gió lạ 
Mưa bụi giăng dầy, ta nhớ ta.
*.
Làng Tám, chiều 01 tháng 03.2021
ĐXX

CHỢ XUÂN
- tặng V -

Náo nức chợ xuân. Náo nức em
Chợ xuân ngày Tết lắm kẻ xem
Tíu tít em cười. Em thật lém!
Bứng cả trời Xuân tới chợ Chèm.
*.
Chợ Chèm, 20 tháng 02 năm 2021
ĐXX

ĐÊM XUÂN

Một đêm. Một đêm. Lại một đêm
Mưa xuân rỉ rắc rớt đẫm thềm
Nỉ non tiếng dế hòa nhịp đệm
Khua lạnh gió dồn buốt cóng đêm!
*.
Hà Nội, 22G45 ngày 20.02.2021
ĐXX

THU MỚI
- tặng NTT -

Em đi gom lại mùa thu cũ
Trả lại vườn xưa tiếng Cu gù
Sớm nay nắng ấm về trú ngụ
Lảnh lót trong vườn hương sắc Thu. 
*.
Hà Nội, 10G25 ngày 20.02.2021
ĐXX

LỠ XUÂN 
- với NTT -

Lại tiếng em cười rộn nắng xuân
Lại ngẩn ngơ xuân mấy mươi tuần...
Ờ, ngày năm ấy, xuân chớm nhuận
Ta nỡ vụng về để lỡ xuân.
*.
Hà Nội, 19 tháng 02 năm 2021
ĐXX

HỎI

Sao cứ tìm ta trong giấc ngủ
Để ngày lãng đãng giọt mưa Thu
Đã bảo tim ta đừng trú ngụ
Mà còn gài bẫy tiếng cu gù.
*.
Hà Nội, 3G45, 29 tháng 12.2020
ĐXX

KHÔNG ĐỀ 1
- với NTT -

Rỏn rẻn em cười với gió mây
Thẩn thơ nỗi nhớ chợt ùa đầy
Nụ hôn em trộm từ đêm ấy
Tấp tểnh men nồng như mới đây.
*.
Hà Nội, trưa 21 tháng 11-2020
ĐXX

CHÚT YÊU ...

Có chút Thu về trong nắng say
Có mùi Sen dịu thoảng nhẹ bay
Có người trai ấy chiều hôm đấy
Vun một miền yêu nhẹ dâng đầy.
*.
Hà Nội, ngày 20 tháng 08.2018
ĐXX

CHIỀU QUÊ ...

Nắng đẩy mây dồn phía đằng tây
Mưa bụi lạnh thêm những gót giày
Ngõ nhỏ gió về luồn run rẩy
Nhao nhác lưng chiều cánh vạc bay.
*.
Làng Đá, chiều 19 tháng 08.2018
ĐXX
READ MORE - CHÙM THƠ ĐỘC VẬN 4 CÂU - 01 - Thơ Đặng Xuân Xuyến