Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, March 18, 2021

CHIỀU TRÊN BIỂN, MONG MANH, THÀNH PHỐ CỦA TÔI – Thơ Nguyên Lạc


 



CHIỀU TRÊN BIỂN
 
Em xa quá
trôi mỏi mòn mây trắng
lời tình tôi không với đến phương người!
Xa ngút mắt quê hương vời thăm thẳm!
Biển biếc chiều hụt hẫng tình tôi!
 
Níu mây trắng gởi vần thơ thương nhớ
Chở giùm tôi...  phương ấy tít mù xa
Chuyển về giùm nhung huyền tóc. đỏ cong môi
Áo trặ́ng lụa thướt tha
mắt liếc dao cau... thuở phượng hồng xưa đó!
 
Chiều bên biển... ngút vời kia cố lý
Cánh buồm trôi... trôi...
có đến tận phương đoài?
Mùa chuyển lạnh. đông đã về em biết?
Chắc hồn tôi bông tuyết lại phủ đầy!
 
Em còn thắp tim mình riêng ánh lửa
Ấm vòng tay chờ ngọt nụ hôn môi?
Tôi vẫn nhớ thiết tha đời cô lữ
Mùi trầm hương ngây ngất phiến môi ai
 
Chiều trên biển rì rầm than bãi vắng
Sóng xuống lên như những tiếng thở dài
Buồn ai đó đỏ thẫm trời lặn trốn?
Sầu cho người hải âu tiếng bi ai?
 
Chiều biển biếc quê hương vời thăm thẳm
Cố lý tôi xa đó tận phương đoài
Cánh hồn này gió ơi nương giùm nhé
Đến cố nhân thuở ấy nỗi tình hoài!
 
                                  
MONG MANH
 
Tôi ôm khoảnh khắc cuộc đời
Tôi ôm ký ức một thời xa xưa!
Chạm tôi cơn bấc đầu mùa
Chạm tôi li biệt chuyến phà đầu đông!
 
Ngậm ngùi một nỗi mênh mông
Đắng theo gió lộng đục dòng phù sa!
Giữ riêng tôi
nỗi đợi chờ
Giữ riêng người
vị phôi pha môi nào!
 
Xuân về!
người chắc xôn xao?
Trong tôi
tiềm thức nỗi nao quê nhà
Một thời thương nhớ
mù sa!
Xin riêng giữ lại...
Dù là mong manh!
 
Mong manh tình đó mong manh
Phù du đời đó cũng đành người ơi!
 
 
THÀNH PHỐ CỦA TÔI
 
1.
Có những bước chân một hôm phố lạ
Có người đến từ mãi tận vùng quê
Thấy những con đường đêm về hiu hắt
Mắt phố đèn vàng ghế đá lạnh tê
Nhớ cảnh nhớ quê đồng chiều lam khói
Cuộc sống ơ hờ lạc lõng lê thê!
 
2.
Chợt có một ngày phố không còn lạ
Thành phố bây giờ thành phố của tôi
Những con đường giờ quen từng viên sỏi
Lên xuống đợi chờ góc phố quen tên
 
Tình yêu đã làm mọi điều thay đổi
Ngày tháng rộn ràng phố xá tình thân
Ghế đá công viên môi ngoan bối rối
Quán vắng góc ngồi tình khúc yêu thương 
 
3.
Tang thương đã làm mọi điều thay đổi!
Thành phố bây giờ đâu phải của tôi
Con đường đổi tên nhà xưa đổi chủ
Người cũ về tìm hụt hẫng đơn côi!
 
Đếm bước cô liêu trên đường phố cũ
Con đường bây giờ lạ lẫm cái tên
Đâu quán nhạc xưa môi hôn quyến luyến?
Chỉ thấy hắt hiu cơ khổ điêu tàn!
 
4.
Lịch sử nước tôi giờ đã sang trang
Tôi con dã nhân lạc chốn la lùng
Quanh quẩn ngu ngơ đâu nơi xưa cũ
Tìm kiếm thân quen... Từ Thức về trần!
 
Lịch sử nước tôi nay đã sang trang
Quê hương của tôi thôi đã thay màu
Thành phố của tôi lạ lùng biến đổi
Bạn bè của tôi tan tác phương nao?
 
Cố nhân nơi nào? Có người năm cũ
Trở về kiếm tìm quá khứ thân quen
Quán xá ngày xưa đâu còn như cũ?
Bao năm trở về một nỗi tan hoang!
 
Đi xuống đi lên từng bước lang thang
Bạn bè thân quen mây trắng trên ngàn
Nhan sắc tôi yêu? Kiếm tìm thăm hỏi
Vĩnh biệt em rồi... mất dấu trùng dương!
 
                                             Nguyên Lạc

READ MORE - CHIỀU TRÊN BIỂN, MONG MANH, THÀNH PHỐ CỦA TÔI – Thơ Nguyên Lạc

ĐỌC “TA NÓI ĐỂ MÀ CHI” THƠ DUNG THỊ VÂN - Châu Thạch

 
                                            
                  Nhà thơ Dung Thị Vân


TA NÓI ĐỂ MÀ CHI
 
Xin cảm ơn
Lời bạc của tình nhân
Cảm ơn người đã cho ta
Những bài thơ bọc bằng suối lệ
 
Cảm ơn người
Bên đây bờ vĩnh tận
Những tàn phai
Ta chưa kịp cựa mình
 
Tình nhân ơi
- có những điều
Viễn miền câm lặng
Có những dối gian trầy xước chẳng nên lời.
 
                                              Dung Thị Vân

 
ĐỌC “TA NÓI ĐỂ MÀ CHI” THƠ DUNG THỊ VÂN                        
                                                                     Châu Thạch
 
Nhà thơ Dung Thị Vân còn có bút danh khác là Lan Chi, Dung Vân, quê quán Đức Trọng - Lâm Đồng. Đã xuất bản 6 tập thơ: Như giấc mơ (2007), Nắng đổ về đâu (2007), Miền gió ngược (2010),  Tìm em gội giấc mơ vàng (2011), Tình như sương khói (2014), Miên trầm (2015), và nhiều thơ in trên các tuyển tập tạp chí trong và ngoài nước. 
 
Nhìn qua quá trình sáng tác như thế, đủ biết Dung Thị Vân là một cây bút kỳ cựu, thơ chị đã được nhiều nhà phê bình khen ngợi trên văn thi đàn. Hôm nay Châu Thạch tôi xin mạo muội viết cảm nhận về một bài thơ ngắn của tác giả, có lẽ không hay bằng nhiều bài thơ khác của nhà thơ, nhưng lại truyền cảm xúc mạnh vào tâm hồn tôi, một con Dế già thích gáy. 
 
Nhìn vào đầu đề bài thơ “Ta Nói Để Mà Chi”, ta hiểu đó không phải là một sự bất cần, một sự bỏ qua hay một sự nín lặng, mà là một tiếng thở dài. Tiếng thở dài ấy cũng không phải để trút đi u uẩn trong lòng. mà là để nén xuống, chất chứa u uẩn vào con tim đau viên miễn của mình.
 
Vào đề với khổ thơ đầu, ta thấy ngay những dòng suối lệ. Những dòng suối lệ ấy bắt nguồn từ đỉnh núi sầu bi, đỉnh núi bạc bẽo có tên là “Lời bạc của tình nhân”:                  
 
Xin cảm ơn                  
Lời bạc của tình nhân                  
Cảm ơn người đã cho ta                  
Những bài thơ bọc bằng suối lệ
 
Lời bạc là lời gì? Là lời nói bạc bẽo, không tình không nghĩa, quên công ơn, phủ nhận tình cảm gắn bó cùng nhau. Thơ Đinh Hùng nói về một người nữ bạc bẽo như sau: “Em đài các lòng cũng thoa son phấn/ Đôi bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ”. Ta thấy Đinh Hùng chưởi thẳng vào mặt người yêu nhưng Dung Thị Vân thì ngược lại: “Xin cảm ơn/ Lời bạc của tình nhân”. Rồi ta thấy Đinh Hùng than van, oán hờn, căm giận người bạc bẽo như sau:
 
Em đài các, lòng cũng thoa son phấn,            
Đôi bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ.            
Ôi vô lương! Trong một phút không ngờ,            
Ta đã muốn trở nên người vô đạo.            
Tất cả em đều bắt ta khổ não,            
Và oán hờn căm giận tới đau thương.           
Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng,            
Và khát vọng đến vô tình, vô giác.
                                         (Kỳ Nữ)
 
Ngược với Đinh Hùng, Dung Thị Vân thì sao?                       
 
“Cảm ơn người đã cho ta                   
Những bài thơ bọc bằng suối lệ”
 
Đọc hai chữ “Cảm ơn” của Dung thị Vân, chắc chắn niềm đau của người nữ thẩm thấu vào tận đáy tim ta, cho ta cảm nhận sự bất công vô lý của cuộc đời mà người nữ nhận chịu trong mọi cuộc tình hay cả trong cuộc sống trần gian. Dung Thi Vân là người nữ, không thể thất tình quay quắt, yêu cuồng nộ, oán hờn, căm giận, đau thương, mê mệt, hung cuồng như Đinh Hùng. Ngược lại với Đinh Hùng hay với tất cả những người nam, nỗi sầu của Dung Thị Vân là sự đau thương chìm xuống, lặng lờ, trầm kha thành “Những bài thơ bọc bằng suối lệ”. Nhà thơ cảm ơn, vì nhà thơ là người nữ, tính cách khác với người nam, nên hai bên “dòng suối lệ” kia, sẻ mọc lên cây sầu, và cây sầu sẽ kết bông trái lưu ly. Bông trái lưu ly đó đẹp như bài thơ “Ta Nói Để Mà Chi” rất thanh tao rất thục nữ mà Dung Thị Vân đem dâng tặng cuộc đời!  
 
Như thế chỉ mới bốn câu thơ mở đầu của “Ta Nói Để Mà Chi” đã làm tràn vào tâm hồn ta nỗi u uất, nỗi nghẹn ngào, nỗi tiếc thương luyến nhớ, nhưng những điều ấy nẩy sinh trong lòng ta như những dòng thủy lưu trôi rất nhẹ. Đó là những dòng suối lệ mà Dung Thị Vân đã đem bọc vào thơ của mình, nghiêng mình cảm ơn người tình phụ bạc đã ban cho mình niềm đau khổ, và biến niềm đau khổ ấy thành thơ. 
 
Qua khổ thơ thứ hai, nhà thơ Dung thị Vân nói đến một bờ vĩnh tận và những tàn phai bất ngờ chớp nhoáng, nhanh hơn cả sự vô thường:                          
 
Cảm ơn người            
Bên đây bờ vĩnh tận            
Những tàn phai            
Ta chưa kịp cựa mình
 
“Vĩnh tận” là gì? Không có trong tự điển. Bình về hai chữ “Vĩnh tận” nhà thơ Nguyễn Xuân Dương đã viết:
 
“Rõ ràng cụm từ: BÊN ĐÂY BỜ VĨNH TẬN là một cụm từ sáng tạo của nhà thơ Dung Thị Vân. Hiểu thế nào về cụm từ đó chỉ có nhà thơ mới lí giải một cách cặn kẽ. Nhưng đôi khi sự lí giải ấy chắc gì đã được người đọc chấp nhận. Với tôi tôi nghĩ đây thuộc về một giới hạn vô cùng của không gian và không chỉ là không gian mà còn là giới hạn của của cảm xúc. Qua đó hình như nhà thơ đã muốn bày tỏ về sự tận cùng vĩnh cửu của những tàn phai. Ta cứ phải mặc nhiên công nhận nó và ta cảm nhận sự mông mênh của thi ca. Ta thấy những câu thơ như thế chiếm đoạt được cảm xúc của con tim mà không hiểu được vì sao lại như thế. Nó rất hay, nhưng hay ở chỗ nào thì ta cũng không thể lý giải.
 
Thi ca luôn tồn tại những phạm trù của sự phi lí và nhiều khi ta cứ phải mặc nhiên công nhận một cách mơ hồ về ý tưởng, về khát vọng của tác giả”
 
Châu Thạch tôi hiểu “tận” là hết, “vĩnh” là vĩnh viễn. Như thế vĩnh tận là chỉ mối tình đã chết vĩnh viễn không bao giờ hồi sinh trở lại. Thế nhưng có một “Bờ vĩnh tận” tức là có một chỗ còn giữ lại mối tình đã chết đó, hay nói đúng hơn một nghĩa địa chôn hài cốt của cuộc tình đã vĩnh viễn ra đi. 
 
Hai câu thơ “Cảm ơn người/Bên đây bờ vĩnh tận” cho biết nhà thơ đang ở nơi bờ vĩnh tận, hay đang nằm trên chính nghĩa địa của cuộc tình, hay nói đúng hơn nữa, đang nằm trong ngôi mộ chôn hài cốt cuộc tình. Rồi hai câu thơ “Những tàn phai/Ta chưa kịp cựa mình” chỉ sự chuyển biến bất ngờ, đột xuất không có cả lý do, như một tai nạn làm cuộc tình trở thành một thi thể tình yêu nằm yên trong quan tài, vùi xuống đất sâu bên bờ vĩnh tận.  
 
Bốn câu thơ ở khổ hai quả là trác tuyệt, nó là đôi cánh thiên thần cất cánh đưa thân thể bài thơ lên cao, lên rất cao, bay rất xa, bay đến một nghĩa địa cao cấp của tình yêu đầy hương hoa thơm ngát mà đìu hiu ở bên bờ vĩnh tận. Bờ vĩnh tận đó có lẽ nằm trong chính linh hồn tác giả, và cũng có thể nằm trong chính linh hồn ta, chính linh hồn người nào đọc thơ mà liên tưởng đến một cuộc tình đã ra đi vĩnh viễn trong đời.
 
Qua khổ thơ thứ ba là khổ cuối của bài thơ, Dung Thị Vân gọi  ba tiếng “Tình nhân ơi!”, nhưng chính là gọi với vào lòng mình về những điều  ở “Viễn miền câm lặng”:                  
 
Tình nhân ơi                   
- có những điều                   
Viễn miền câm lặng                  
Có những dối gian trầy xước chẳng nên lời.
 
Khổ thơ rất dế hiểu, thế nhưng nếu chịu khó suy nghĩ, ta sẽ thấy chữ “viễn miền câm lặng” của nhà thơ đưa ta đi vào một cõi tịnh, một cõi thiền trong cuộc tình, không phải để quên nó mà để nhâm nháp chén đau thương ấy, hay uống từ từ, uống mãi mãi chén đau thương của cuộc tình “dối gian trầy xước chẳng nên lời” đã đem cho nhà thơ những lời cảm ơn lạ kỳ về nỗi đau viên miễn. 
 
Cuộc tình nằm viễn trong miền câm lặng của Dung Thi Vân, thật ra không phải là cuộc tình chết trong con tim thi sĩ. Vì nếu cuộc tình đã chết thì nhà thơ không gọi “Tình nhân ơi” rất yêu thương thắm thiết. Vậy cho nên đó là một cuộc tình sống vĩnh viễn, âm thầm trong miền câm lặng. Tình yêu chân thật, vĩnh cửu, vô biên luôn luôn là tình yêu sống vĩnh hằng với chính nó, và tình yêu đó đã thể hiện rất rõ ràng trong khổ thơ chót của bài thơ “Ta Nói Để Mà Chi”.
 
Từ xưa đến nay, hầu như thơ ca nhân loại có vô số đề tài, nhưng chỉ những đề tài động đến nỗi đau con người thì văn chương mới dễ hay hơn, mới dễ cho nhiều cảm xúc
 
Khổng Tử xưa có nói “Thi khả dĩ hưng, khả dĩ quan, khả dĩ quần, khả dĩ oán”. Khả dĩ hưng, là gây niềm hưng khởi, cổ vũ. Khả dĩ quan, nghĩa là giúp nhận thức, biết nhiều chuyện. Khả dĩ quần, nghĩa là tập hợp, gọi đàn, Khả dĩ oán, là nói lên niềm oán hận, đau đớn. Văn học Việt Nam từ cổ điển đến nay có nhiều tác phẩm tuyệt đỉnh cũng đều là văn thơ tả nỗi đau như thơ Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Đặng Trần Côn, Hàn Mặc Tử...
 
Vì người xưa và người nay đều thích viết về nối đau như thế, nên thơ tả nỗi đau thì dễ hay nhưng cũng dể trở nên bình thường, bởi có biết bao nhiêu tác phẩm viết thơ cho tình tuyệt vọng. Để tìm được một bài thơ tả nỗi đau không trở nên bình thường, nhưng nhẹ nhàng trong vần điệu, thánh thoát trong từ ngữ, tứ thơ độc đáo, ý thơ sâu xa là một điều hiếm có. 
 
Tôi đã tìm được những điều ấy trong bài thơ “Ta Nói Để Làm Chi” của Dung Thị Vân, và tôi đã ngâm bài thơ ấy trong máy tính cúa tôi gần  hai năm, để hôm nay đột nhiên viết được về nó, như cởi được chiếc vòng  kim cô ly tao mà tôi tự gắn lên đầu ngay khi đọc được bài thơ.
 
                                                         Châu Thạch

READ MORE - ĐỌC “TA NÓI ĐỂ MÀ CHI” THƠ DUNG THỊ VÂN - Châu Thạch

KHIẾM THỊ MỘNG DU ÁM CHƯỚNG, ĐƯỜNG DẪN CHẠM SIÊU TƯỞNG - Thơ Khaly Chàm


                 Nhà thơ Khaly Chàm


khiếm thị mộng du ám chướng
 
ý tưởng dung chứa điều dị hợm
lưỡi tự nhiên cụt ngủn âm giọng ú ớ
bấu víu vách thời gian tay kích động niềm vui
nỗi sợ hãi nghịch lý trong miệng họng lưỡi lở loét
 
cứ nghĩ là sự mẫn tuệ với cái biết chính là đầu cơ
tích trữ thật nhiều cơn chiêm bao chỉ toàn là mây tro bụi
chờ thời khi đời nghiêng trên tấm địa đồ thảo nguyên và rừng đang cháy
rao bán giá hời và khuyến mãi nhưng chẳng ai mua
 
những tưởng chữ tìm cách giấu mặt      
ẩn nấp trong cụm hoa trên giấy dán tường màu gỉ sét
bóng tôi trò chuyện vô ngôn với lũ ma khát đói
những âm quen rào rạo nghiền nhuyễn câu thơ
bóng tối nôn ói một bầy bướm lập lòe đóm sáng
 
công án thiền phủ trùm em ngồi nhắm mắt
những con sóng biển ngừng thở trong cõi vô vi
những tin nhắn trong không gian đã vón thành giọt thủy tinh rơi lặng lẽ chạm điện thoại di động
hồn thơ hóa thân thành cừu chui rúc vào mắt cú xoay vòng
dường như, loài ngựa hoang hí vang trăng tàn nhỏ máu
 
khaly chàm
tptayninh 3/2020
 

đường dẫn chạm siêu tưởng
 
hồn nhiên những ngón tay
chắc hẳn chưa muốn vờn lên mặt những kí tự
lệnh thức bất lực trước cú pháp của ngôn từ
chỉ cần nhắm mắt
ý tưởng vời vợi hiện tiếng gõ phím reo lên
 
nhịp sống đánh cắp sự chậm rãi
những âm bản hiện hinh bấu víu ánh sáng
những khoảng trắng nhập nhòe quang phổ
từ bên kia cánh cửa từ vựng
thơ mở mắt ngổn ngang âm tiết
 
thế gian huyên náo
bày biện cơn mê trên ngọn lửa nến
thành phố ngả nghiêng gợn sóng trôi hoang
tinh thể lỏng lềnh bềnh nhung nhúc mặt người
 
hình dung tâm thức cháy máu
thiên hạ nằm trên cỏ xanh dần mọc rễ
cây đời vẫn đứng với giấc mơ cắt rời định nghĩa
nhẹ hẫng đầu ngẫu nhiên chạm nụ cười của lão márquerz
 
khaly chàm
cuchisaigon 3/2021

READ MORE - KHIẾM THỊ MỘNG DU ÁM CHƯỚNG, ĐƯỜNG DẪN CHẠM SIÊU TƯỞNG - Thơ Khaly Chàm

ĐÀ LẠT - Diên Vĩ diễn ngâm thơ của Võ Thị Như Mai

READ MORE - ĐÀ LẠT - Diên Vĩ diễn ngâm thơ của Võ Thị Như Mai

KHÁT - Thơ Đặng Xuân Xuyến

 


KHÁT

- Tặng V yêu -

.

Đừng em

Trời ngoài kia lạnh lắm

Em có nghe gió rít gai người

Nào ngồi xuống

Nhích gần anh chút nữa

Tay trong tay cho hơi ấm loang đều

Anh thật lòng. Chỉ với em thôi

Đừng nghi ngại

Đừng gợi lời thề thốt

Ta khát nhau, chỉ vậy, đủ rồi

Em cần gì lời chót lưỡi đầu môi

Tình yêu mến đâu cần lời vô nghĩa.

.

Nào nằm xuống

Vùi ngực anh

Dán chặt

Tay siết tay xua giá lạnh tan rời

Đôi ngực trần cọ xiết ngùn ngụt hơi

Dòng nham thạch cuộn từng cơn nóng hổi

Thế. Thế. Thế.

Căng người

Em hứng đợi

Môi đốt môi

Anh thiêu trụi đất trời

Trăng thượng tuần ngấp nghé đón triều dâng

Tình chan chứa

Em ơi…

Tình chan chứa

.

Nào nằm xuống

Thỏa thuê từng cơn khát

Em, em ơi... đêm sắp qua rồi...

*.

Hà Nội, đêm 18 tháng 01 năm 2016

ĐẶNG XUÂN XUYẾN


READ MORE - KHÁT - Thơ Đặng Xuân Xuyến