GIẤC MỘNG BÌNH YÊN
Ngủ đi anh
!
Bên dòng suối
mát
Trời đất u
buồn, vạn vật rũ lê thê
Mây ngũ sắc bay
quanh vùng mộng ảo
Gió giao mùa bướm lượn
chuyển vào thu.
Ngủ đi anh,
Giấc ngủ thật
yên bình
Cụm hoa Xuyến
Chi,
bao lần thương
nhớ !
Mọc tràn lan đua
nở đã năm mùa
Anh nằm đó,
em tìm về dĩ vãng
Nỗi u hoài man mác
quấn quanh đây !
Trời se buồn hơi lạnh
thấm đôi vai
Làn khói nhẹ mảnh
hương tàn bay trong gió
Ngọn nến hồng,
tim đơn le lói cháy.
Từ biệt nhau, anh nằm
yên ngủ đó !
Xoay lưng rồi, thời
khắc sẽ dần xa
Ngày trôi xuôi, nước
mắt cũng nhạt nhòa
Quay mặt lại, cõi
lòng buồn tê tái
Em theo chồng, anh mãi
mãi... hoang vu .!
Lê Hoàng
(Một thoáng kỷ niệm Đà
Lạt)
THU ĐÀ LẠT - THU CALI
Đà Lạt thu này thiếu
vắng anh
Lạnh lùng một bóng với
năm canh
Ôi! nhớ làm sao ngày
tháng đó
Chìm chìm sương trắng phủ
buồn tênh.
Đà Lạt thu về phải
không em ?
Lá úa rơi rơi
ngập cuối thềm
Gió hiu hắt gợi hồn tê
tái
Nhớ thuở nào hai ta
mới quen.
Cali quạnh quẽ ,
một mình anh
Trăng thu khuất nẻo
khói xây thành
Lá rơi lã chã lòng xao
xuyến
Ôi ! bờ môi ngọt,
dáng em thanh...
Một chút vàng rơi
xuyên áng mây
Trăng suông nhòa nhạt
nét hao gầy
Đồi thông réo rắt
cành vi vút
Ngọt ngào bên cạnh ngỡ
em đây !
Lê Hoàng
(Kỷ niệm những
ngày tháng Đà Lạt)
XAO XUYẾN
Đêm đêm tĩnh
lặng đếm sao trời
Mắt em xao xuyến cuộn
hồn tôi
Một khúc du tình mây
thoáng gợn
Tha thiết lòng ta mãi
nhớ người.
Đêm tàn trăng lặn khuất đầu
non
Khắc khoải năm canh dạ
chết mòn
Đập vỡ gương xưa nào
thấy bóng ?
Mịt mờ rêu phủ dấu
chân thon.
Lá xạc xào rơi, tưởng
bước chân em
Gối lẻ chăn đơn,
lạnh nỗi niềm
Thoang thoáng hương
thầm ta cứ ngỡ
Tơ lòng giăng mắc lối
nào quen.
Gió buốt vào đông
rít lạnh lùng
Rèm xưa ngày ấy
có chờ mong ?
Nụ hôn phảng phất còn
hơi ấm
Ngọn nến lung linh gợi
nhớ thầm.
Lê Hoàng
(Giai điệu bốn mùa )