Những ngày cuối hè êm ả trôi. Tôi vừa thức dậy sau giấc trưa thật ngắn, ngồi trước hiên nhà nhìn lên vòm mây xám xịt
muốn bao phủ hết cả trời Bảo Lộc. Có lẽ cơn mưa lớn sắp đổ về nơi xứ cao nguyên
xa xôi này .Những cơn mưa chiều vẫn thường về làm dịu mát cây cỏ quanh đây, vườn
cúc dại nhà tôi cũng lốm đốm hoa vàng
trên bãi cỏ xanh biếc.Tôi chợt nhớ bao ngày nắng đổ trên quê hương Quảng Trị
trong dịp hè trở lại trường xưa cùng bạn bè một thời áo trắng ….
Tâm Thụy, Liên Hưng, Ngọc Anh vui trong tiếng cười khi tôi đặt chân đến
Đông Hà, không gian thu hẹp lại, nỗi mong chờ những giây phút bên nhau thôi
thúc chúng tôi gọi cho các bạn. LH luôn nhắn tin và gọi điện bảo rằng “có người đang chờ chị “…
Tối 19 -06 chúng tôi được bạn bè mời họp mặt ở Cát
Vàng bên bờ Sông Hiếu- Đông Hà, những món ăn đặc sản hương vị quê nhà đậm đà làm sao ! chúng tôi tràn ngập niềm vui
bên sự đồng cảm với nhau – không ăn cũng thấy no.
Việt Hương xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của tôi, “Em đang chờ chị". Qúa khứ quay về trong tôi khi cô bạn nhỏ
nhắc nhở từng kỉ niệm, một kỉ niệm tuổi học trò trong bài viết NGUYỄN HOÀNG TRONG TÔI đã được VH vô tình nhắc đến trong vùng kí ức sâu thẳm ….,chúng tôi ngồi
trò chuyện bên nhau mà tiếc nuối chuỗi ngày thơ. Cô Giang Hương bên cạnh hiền
hòa nhìn đám học trò quấn quýt. nChúng tôi trân trọng tình cảm cô đã tâm huyết với NH trong bao lần họp mặt
.
Tiếng điện thoại reo liên tục của lớp em tôi mời anh
chị và các bạn đến cà phê nhạc TIẾNG DƯƠNG CẦM. Rời khỏi quán Sông Hiếu và
tiếp tục gặp gỡ các NH trong không khí văn nghệ ngoài trời …chương trình khá
sôi động, bánh kẹo rượu trà chúc mừng nhau ngày họp mặt. Các NH ríu rít bên
nhau, những câu chuyện hồn nhiên trong sáng, nhớ nhau ,mong đợi nhau cùng ngày
trở về trường xưa …những người bạn nhỏ lớp em tôi đã ôm chặt lấy tôi mừng rỡ. Tôi
thật xúc động khi hình dung lại những khuôn mặt non nớt ngày xưa làm sao có thể
nhận ra mình sau hơn 35 năm xa cách …là Bích Huệ, Việt Anh, Phương …hơn thế nữa
tôi chẳng nhớ nỗi tên …, những tiếng hát học trò cất lên gợi nhớ một thời xa xưa,
các bạn say sưa ca hát, các NH như những phóng viên chạy qua chạy lại ghi nhận
những hình ảnh thật là dễ thương .
Đêm xuống sâu, cuộc vui tan dần, các NH chia tay
nhau về nơi nghĩ để còn dưỡng sức cho
ngày mai hội ngộ toàn trường. Chúng tôi trở về nhà lòng vẫn rộn ràng giữa phố
khuya , lời chia tay còn vương vấn buổi gặp gỡ đầu tiên tràn đầy cảm xúc …
Giac ngủ đến với tôi thật khó mặc dù qua một dặm dài
xa ngái trên ngàn cây số, những gót chân son trong kí ức tuổi thơ cứ ùa về, có
lẽ các NH trở về hôm nay trên mãnh đất QT cũng cùng mang tâm trạng như tôi !
Sau bao năm
xa cách, tuổi đời chồng chất theo với cuộc mưu sinh tìm mạch sống. Thầy tôi, bạn
tôi là những người đã xa lìa mái ấm NH nay cùng trở về trên sân trường xưa, nỗi
vui mừng và niềm mong đợi quyện lẫn vào nhau khi những tiếng a lô …a lô
vang lên trong nắng sớm. Hải liên tiếp gọi điện thoại và chuyền máy cho các bạn vừa reo
vui, vừa hối hả …Tôi ơi ! Hãy bước mau.
Sáng sớm trời trong xanh, từng đàn chim muôn phương
bay về tổ giữa muôn người muôn vẻ trong nét hân hoan. Những NH như chúng tôi đã
vượt đường xa , đã bao đêm trở mình thức
giấc đợi ngày về. Tôi ngỡ mình như trẻ thơ vào ngày đi học năm xưa …nhũng hàng
cây đan nhau tình tự đem bóng mát cho thầy
trò chúng tôi trong một ngày hè nắng cháy. Ngọn lửa NH đang bốc vút cao trong
khoảng sân rộng bên những tấm lòng nhớ đến nhau, biết đến nhau lại càng yêu thương nhau hơn khi nhìn nét tàn
phai trên bao khuôn mặt hiện hữu. Một thoáng ngậm ngùi khi biết các Thầy Cô, bằng hữu đã ra đi thật xa không
bao giờ trở lại nơi này …Tôi muốn ôm hết
cả bầu trời nơi đây để nhân rộng
từng giây phút bên nhau, để thấy rõ bước chân mình đang tìm về kỉ niệm …
Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào đưa người về thăm chốn xưa
Hoàng hạc bay bay mãi bỏ trời xa
Về đồi sim ta nhớ người vô bờ …
Tiếng hát ai
văng vẵng bên tai nghe thật xa vắng. Quảng Trị nơi chúng tôi về không có đồi sim mà có
dòng sông, con sông trên đường phố của một
thời thơ dại, hôm nay bên dòng sông này
những NH xưa cùng tôi ngồi uống
mấy ngụm cà phê lúc sáng sớm khi mà quán vắng đang đợi các bước chân NH trỏ về trên quê hương mình. Một nỗi buồn nhớ
tuổi thơ, một nỗi buồn về sự mất mát, và
một nỗi xót xa không vơi với dân tình QT đang sống trên mãnh đất quê nhà …chúng
tôi ngồi thật lâu như các anh chị ngày xưa ngồi uống nước bên sông nói lời tự
tình .
Nắng quê nhà vẫn không làm cạn nước sông Thạch Hãn,
trời tháng sáu không đốt cháy chúng tôi như ngọn lửa NH. Tôi về lại với dạt
dào yêu thương của lòng người viễn xứ,
thầm lặng đếm theo từng cây số mà ngậm ngùi thương sự chia ly. Con người Quảng
Trị vốn sinh ra nơi nghèo khó, lại chịu đựng nắng mưa như chỉ trút xuống thân
phận mình. Thoáng chốc nước mắt tôi rơi …Tôi khóc cho Thầy tôi, bạn tôi, người
thân tôi, và em tôi đã nằm xuống nơi đây mà không một lần tôi được về qua …Mẹ
Cha tôi đã đặt chân lên mãnh đất Quảng Trị này để kiếm tìm cuộc mưu sinh, tôi được
sinh ra và lớn lên, rồi uống nước sông Thạch Hãn. Tháng năm dần trôi con sông ấy
trở thành dòng chảy trong tôi tự bao giờ …
Năm tôi mới lên 2, gia đình rời xa QT theo Ba tôi
chuyển vào Quảng Ngãi để làm việc …không ra đi từ đó …lúc tôi lên 8 tuổi một lần
nửa Ba tôi trở lại công tác ở Quảng Trị, tôi được cắp sách đến trường rồi lớn dần theo năm tháng ..và đến một ngày được
trúng tuyển vào kỳ thi lớp đệ thất của trường Trung Học Nguyễn Hoàng. Tôi hớn hở
vào những ngày tựu trường, khôn ngoan dần dưới sự dìu dắt của Thầy Cô, được sống
trong tình bè bạn NH. Trường Nguyễn Hoàng nuôi tôi trong ước mơ mới lớn …
Tiếng rung của chiếc điễn thoại liên tục thôi thúc
tôi “Lan đang đứng ở đâu ? Có chị Hạnh
muốn tìm em. “Tôi vội vàng bước ra khỏi đám bạn bè đang xôn xao, dáo dác mắt
tìm chị H mà lòng xốn xang, bừng bừng một niềm vui khó tả như là ngày xưa ơi !
ngày xưa ơi ! …Tôi ôm chầm lấy chị, và nhớ thương bất tận làm tôi muốn khóc òa
trên vai chị - ôi ! thật là xúc động – qua bao thăng trầm dâu bể cuộc đời chị
em tôi đã có nhau, rồi sống xa cách – thầm
lặng nhớ nhau trong kí ức. Vẫn nét buồn xa vắng, hiền hòa trong đôi mắt chị như
ngày nào.Tôi nghẹn ngào trước cảm xúc của mình, nắm chặt tay chị không muốn rời
xa như sợ những tháng ngày mang nhiều dấu nối sẽ tiếp tục …tiếp tục, chị em tôi
không đủ thời gian để trò chuyện vì xung quanh chị còn nhiều bạn bè xúm xít,
cũng là ngày hội ngộ cho những người tìm nhau, đến với nhau …Tôi chia tay chị
trong sự vội vã mà lòng mãi bâng khuâng …
Quay lại phía sau có tiếng gọi “Lan ơi ! …Lan !" Thêm một người bạn đã xa gần
35 năm, từ ngày chúng tôi ra trường nhận nhiệm sở rồi mỗi đứa một phương …ngày ấy các
bạn NH cùng học với nhau ở Huế, vui buồn bên nhau lứa tuổi đôi mươi đầy ước mơ,
những lúc hết tiền ngồi chờ học bổng, những khi đói bụng làm bánh bột mì để ăn,
những chiều tà buồn buồn rủ nhau về đập đá ngồi hóng gió …, và những đêm ngồi
hát cho nhau nghe trước hiên nhà. Quãng đời đi học thật là nên thơ mà chúng tôi
là những kẽ vô tình đã ngủ quên … Võ thị Gái, người bạn năm xưa của tôi vốn có
nhiều bất hạnh, cha mẹ mất sớm, còn một người anh (Võ văn Đạt CHSNH) cũng không may mắn đã qua đời lúc còn
son trẻ, quá nhiều đau thương dồn dập đến với bạn tôi nên Gái đã thu mình sống
trong an phận, khép kín. Những mẫu chuyện êm đềm cứ đến với chúng tôi dần dần
hai đứa quay về kỉ niệmlúc cười, lúc xót xa thương thân phận …Tạm biệt Gái, tôi
trở lại ngồi với lớp. Chúng tôi làm học trò trong sân trường NH, tưởng như ngày
xưa những khuôn mặt mười ba, mười lăm tuổi “tau ..tau …mi …mi… “đầy thơ dại ….Cám ơn đời
cho tôi một lần gặp gỡ đầy yêu thương .
Buổi ăn trưa trong hội trường không có không gian rộng
mở - ước gì là một buổi sinh hoạt ngoài trời thì có lẻ các NH còn
biết bao nhiêu là chuyện kể …..
TRƯA PHỐ LANG THANG
Chúng tôi chào mái trường xưa, ra về lòng ngậm ngùi
nuối tiếc – cơn nắng ban trưa giữa lòng thành phố Quảng Trị vẫn chói chan gay gắt.
Trời trong xanh, không có ngọn gió nào thổi qua … Cổng trường đã khép – phố vắng
tênh – đôi chân tuy chưa mỏi nhưng lòng chùng xuống vì nỗi buồn trước mặt. Chúng
tôi cùng chị Nguyên và một số anh bạn của Lâm ghé trốn nắng ở một quán bên đường
dọc Thành Cổ. Ly nước dừa quê hương thấm vào người nghe mát rười rượi – chị em
tôi ngồi tựa đầu vào nhau – tôi nghe từng khoảnh khắc níu buộc bước chân mình .
Tôi muốn được sống trên mãnh đất này – muốn được sẽ chia với dân tình QT. Quê hương
tôi mùa đông thiếu áo , hè thời thiếu ăn , con người vẫn thầm lặng chịu đựng bước
qua những khúc quanh nghiệt ngã mà vốn thiên nhiên không ưu đãi. Ôi những góc
phố, những con đường thân quen xưa cũ không còn nữa những nét mộc mạc – những vẻ
đơn sơ như tà áo trắng trong chiều mà sao lòng tôi vẫn bâng khuâng – vẫn thương
nhớ khôn nguôi – Quảng Trị ơi ! tôi đã ra đi – đi từ thuở nào ! Tôi muốn dang tay
ôm gọn con phố vào lòng để thấm thía nỗi đau chia cách ….
Mấy con mắt ngó nhau thương ngày tuổi dại
Bâng khuâng
thu về trên lối cũ tìm nhau
Màu trắng ban
sơ níu thời gian ở lại
Giấu nỗi
buồn ta
thầm lặng với ngày sau .
(Bên bờ thành xưa )
Gió chiều nhè nhẹ thổi , chúng tôi rời khỏi quán nước
,trở về Đông Hà …
QUÊ TÔI
Sáng sớm thức dậy, không khí mát mẻ dịu êm như trời
mùa thu , chúng tôi tiếp tục chuyến đi về Ưu Điềm thăm quê ngoại – dòng Ô Lâu vẫn
trong xanh muôn thuở , hồ sen hai bên đường vẫn hồng tươi tựa như hình ảnh
trong trắng của những cô thôn nữ làng quê – ruộng đồng xanh biếc xa thăm thẳm
trong mắt tôi một khoảng trời rộng mênh mông , hình ảnh Ba Mẹ tôi hiện ra trước
mắt .Tôi nhấc máy gọi điện …”Ba ơi ! con đang trên đường về quê mình – con đang
bước qua những đồng ruộng bát ngát, lúa năm nay được mùa có lẽ dân làng mình đỡ
khổ …” những người dân quê đang khom mình trên từng vạt lúa chín – những con bù
nhìn đang vô tư vẫy tay chào nhau giữa trời lộng gió. Tôi dừng chân lại …như có
dòng máu đang chảy trong thân thể mình. Tôi nhớ quãng đời gian khổ của Cha Mẹ sống
trong cảnh đồng khô cỏ cháy, nhớ ngọn lửa rơm chiều bốc cháy ròn rã khi
xoayquanh bên Ông Bà tôi nghe kể chuyện cổ tích, chuyện làng quê …Tất cả về lại
trong tôi như một mạch nguồn. Mẹ thường
kể cho tôi nghe những lúc quê nhà vào mùa gặt hái, tiếng gà gáy O…O …vào
những sáng tinh mơ đánh thức mọi người, những ngày mưa lũ nước tràn về ngập
cánh đồng lúa chín. Tôi đứng nhìn những con đê dẫn từ mảnh ruộng này sang mảnh
ruộng khác. Ôi lũy tre làng bao quanh những đồng lúa bạt ngàn trông thơ mộng làm sao ! Tôi
nắm tay chị N nửa vui, nửa buồn, nửa ngẫn
ngơ như lòng mình đang xao xuyến …
Chúng tôi dẫn nhau ra ngồi bên bờ sông Ô Lâu uống mấy
ly nước chè xanh Mỹ Chánh. Dòng sông này là nơi cất dấu rất nhiều kỉ niệm tuổi
thơ của Ba Mẹ tôi …những chuyến đò lần lượt xuôi theo dòng nước đi qua trước mặt
, bên kia sông đám trẻ đang ngâm mình nô đùa dưới nước gợi cho tôi biết bao
nhiêu điều trong kí ức. Tôi cảm nhận làng quê mình thật là đẹp, thật là xưa.
Hình ảnh ấy cho tôi nhớ những ngày còn thơ, mỗi lần về thăm Ông Bà Nội Ngoại đi
theo Mẹ xuống bến để tập bơi, có lần bị ngộp nước – chao ơi là sợ ! sợ “ma rà
…”Ngồi uống nước một lúc chúng tôi quay về nhà chú Ngọc. Nồi cháo vạc giường nóng hỗi trông thật
hấp dẫn với thẩu ớt muối do bàn tay đảm đang của thím làm .Lòng tôi tràn ngập
niềm vui khi mấy chú cháu quây quần bên nhau vừa ăn, vừa kể chuyện ngày xưa …
Ăn xong , chúng tôi đi viếng mộ trên đồi cát trắng đầy
hoa sim tím , màu hoa gợi nhớ trong tôi một kỉ niệm êm đềm khó quên .
Màu hoa gợi nhớ tình ai
Sắc màu tim tím như
loài hoa lan
Như em tôi bóng
ngút ngàn
Sớm mai Huyền
Thạch vô vàn dấu yêu .
Cậu tôi đang trở bệnh nặng, có thể đây là lần cuối
cùng trong đời tôi được nhìn thấy cậu. Cơn đau làm cho cậu tôi quằn quại trên
giường bễnh, nước mắt ứa ra khi con cháu về thăm.Tôi không cầm được nước mắt, ôm
lấy vai cậu “ cậu ơi ! cậu sẽ khỏe – cậu hãy vui lên, con cháu đang nhớ cậu về
thăm cậu đây ! “. Cậu là người gần gũi với Mẹ tôi nhất trong mấy anh em của Mẹ
- là người nhẫn nhục chịu đựng, cậu đã từng đi bộ theo nương rẫy 7,8 cây số trên vai với gánh khoai, cũ sắn để thăm mẹ
con tôi khi tôi mới ra trường dạy học ở một miền xa xôi …..
Cuộc đời là thế đó !...tan hợp …hợp tan ….Cậu tôi đã
qua đời !
Ra khỏi nhà cậu
lòng không vui, mấy chú cháu trở về QT , đi qua làng Điền Hải, ghé thăm mộ con
chị Chiến. Con nằm đây mà Mẹ ở bên kia nữa vòng trái đất. Chúng tôi thắp vài
nén nhang làm ấm lòng người quá cố .Chiều xuống chầm chậm, một buổi chiều hè ở
miền quê thật là thú vị. Hai chi em
mãi say sưa chuyện trò không để ý …..
- Chết
rồi ! chị N ơi ! lửa đâu mà cháy tràn
lan thế này !
- Coi
chừng người ta bắt hai chị em mình vì tội đốt làng họ
- Trời
ơi ! Lan ơi ….là Lan …!
Thế là tôi và chị N vô cùng hoảng sợ , bốc cát , ngắt
vội mấy chùm lá cây tìm mọi cách để dập tắt ngọn lửa mà mình đã vô ý làm lan tỏa
,gió chiều cứ lồng lộng thổi giữa nghĩa trang buồn tẻ .Ngọn lửa như có thần cứ
dọa nạt chị em tôi ….may thay ! có hai người hàng xóm xúm lại cùng nhau dập tắt
ngọn lửa ……Một lát sau hai chị em ngồi phệch xuống giữa bãi tha ma , lòng vẫn
bàng hoàng khi nhìn quanh có nhiều ngôi
nhà sống ven đó .
- Mình
vô ý quá chị ơi ! nghĩa địa này trong khu dân cư , mùa này toàn là cỏ khô với lá chết
- Ư ! mệt ơi là mệt ! …em có sao không ?
- Dạ
không sao ! chỉ mệt gần chết thôi . (tôi cười xòa )
- Chị ơi
! có lẽ con chị Chiến thấy mình về , nó vui quá nên dọa hai chị em mình đó !
- Em
tin không ?
- Dạ
tin. Người chết cũng biết buồn mà chị !
Hai chị em cám ơn cô hàng xóm rồi rời khỏi nghĩa
trang .
Chúng tôi
kể lại câu chuyện vừa xãy ra trên đường
về QT. Trời dần dần tối, những ngỏ quanh trong làng xa thật là xa …đi ngược đường
về nên mấy chị em chạy vượt xa gần cả trăm cây số .
Chúng tôi về đến nhà lúc 9 giờ tối. Một ngày thật là
ý nghĩa, thật là đáng nhớ!
Anh chị Phái Mai rủ chúng tôi đi chơi cùng với một
người bạn của anh chị, Biển là nơi tơi rất thích, gió chiều thổi nhẹ, xe lăn
bánh trên con đường nhựa trãi dài theo hai bên bờ cát trắng, những chiếc cầu nối
nhịp qua từng khúc sông quê, rừng dương liễu xào xạc bên tiếng sóng biển rì rào
…xa xa có vài chỗ dừng chân cho du khách. Tôi chợt nhận ra quê hương mình thật
phong phú, thật giàu đẹp – là một nơi lý tưởng cho những ai biết tìm đến .
Mấy anh em
tôi dừng lại ở bãi biễn Cửa Tùng (Cát Sơn). Hoàng hôn buông xuống trên mặt biển,
sóng dào dạt xô vào bờ có lúc nghe như mừng rỡ, có khi như hờn giận. Tôi đứng
giữa khoảng trời mênh mông lộng gió và thấy mình thật nhỏ bé …
Biển em con sóng dâng tràn
Ta như bờ cát miên man nỗi buồn .
Con người vậy
đó , tâm trạng có lúc như quên hết xung quanh mình , hòa vào cỏ cây hoa lá mà
thấy lòng nhẹ nhàng phơi phới ….Ôi ! thật là lãng mạng khi đêm xuống trên mặt
biển , những chiếc đèn cầy đem ánh sáng buồn mà ấm cúng của những chủ quán
… chúng tôi dùng bửa tối với món cháo cá , mực hấp – thật là ngon! Các anh chị
kể chuyện đời nghe thật ý vị .
Chúng tôi ra về, lòng mọi người đều mang một niềm vui nho nhỏ .
Còn những năm ngày nửa là tôi phải xa rời Quảng Trị
, lần ra đi này không biết khi nào trở lại . Những ngày còn lại đều cho chúng
tôi nhiều sự thân thương, những bửa ăn đơn sơ đạm bạc, những ly cà phê sáng tối
có nhau. Buổi họp mặt đầy tình nghĩa của
lớp ở nhà Phan thanh Long để lại trong lòng chúng tôi những tình cảm đậm đà sâu
sắc. Những bài hát trước lúc chia tay của bạn bè, nồi cháo gà thơm tho ăn giữa
trời khuya . Mỗi đứa như những cô cậu học trò ham chơi không chịu về, không sợ
Ba Mạ ở nhà trông ngóng .Anh Phúc mãi
say sưa nói , các bạn cứ vang lên những ca từ bất hủ … “Biển sóng biển sóng đừng trôi xa
,…bao năm chờ đợi sóng gần ta …, ta tìm
em nơi đâu ?...” lòng như xoáy sâu vào kí ức .
Buổi tối cuối cùng ở Đông Hà, trời dịu mát sau cơn mưa
chiều , chúng tôi rủ nhau sang quán cà phê trước nhà mình khi có ba người bạn đến
chia tay . Vẫn ly trà gừng tôi thích uống như một buổi chiều tắt nắng bên sông
Thạch Hãn. Chúng tôi lặng im bên tiếng hát Lệ Thu ..” phố vẫn hoang vu từ lúc
em đi …để rồi ngày sau khi ta cần nhau …còn đôi chút êm vui ngày đầu …xin còn
nhớ gọi thầm tên nhau …”
Những câu chuyện ngày qua đã trở thành kỉ niệm , niềm
vui trỏ thành sự nuối tiếc .Chúng tôi chia nhau nỗi buồn trước mặt , ngậm ngùi
thêm vì khoảng cách xa vời vợi ……………
Xin còn gọi tên
nhau giữa mùa thu cất bước
Ngại ngùng chi
khi tha thiết với thương mong
Ngày tháng đi tình xa còn ỡ lại
Muôn trùng về níu
giữ bóng phù vân
Chào Quảng Trị tôi đi nhé ! ! !
Lê Lan
20-10-2010