Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, June 6, 2020

SỬ NÔ - Thơ Chu Vương Miện





SỬ NÔ

Sử là sự tích
Nô là nô đùa “cười cợt không nghiêm túc”
Thời xửa xưa quan ngự sử và các quan
Luân phiên đàn hạch nhà vua
“vì phạm lỗi, phạm tội, hôn quân”
Thì nhà vua chỉ cười ruồi và cho bọn hề
“phường chèo” ra nhại lại tiếng nói của các quan
Cùng riễu cợt nhằm vô hiệu hoá
Những lời khiển trách
Kế là “Thanh Sử” trước Công Nguyên
Ba Tàu còn “đậu phụng” hậu
Chưa có ngành in
Phải dùng tre trúc bỏ phần ruột
Chỉ dùng cật cạo sạch
Lấy dây chỉ lụa buộc liền nhau
Rồi viết chữ lên đó
Nếu về sử thì gọi là Thanh Sử
Hoặc giấy nợ giấy văn tự văn khế
Đều xài chung được cả
Còn “Xử Xanh” thì ý nghĩa có phần hơi khác
Xử là xử lý, xử thuyết, xử án
Còn Xanh là cái lớn hơn cái chảo
Nhỏ hơn cái vạc dầu
Người được cho vào cái Xanh để soạn thảo
sử đầu tiên
Là quan địa phu Lịch Sinh Lịch Tự Cơ
Được đại tướng Hàn Tín cho vào đó
Đổ dầu đốt lửa để có không khí
Soạn pho sử nhà “Tây Háng”
Sau đó 200 năm thì “sử da” Tư Mã Thiên
Viết lách sử xiếc làm sao
Mà vua Hán chịu quá
Bèn mang cung hình “tức là thiến ku thiến dái”
Để người có tật có tài
Để không còn bận tâm về các ghệ
Để thành sử gia lớn nhất thiên hạ Ba Tàu
Còn sử sách là “người đẻ ra sử và và sau đó
viết thành sách”
Đại để nhân vật “thái sư Trần Thủ Độ”
Từ trên trời rơi xuống lai lịch mơ hồ ảo
Đành phải làm khai sinh cho Trần Thủ Độ
Thân phụ là Trần Thủ Huy
Mẹ là công chúa em vua Lý AnhTôn
Được đề cử đi sứ nước Đại Liêu
và hạ sanh ra một ấu nhi ngay tại bến đò
nên đặt tên là Độ, “độ là bến đò”
còn “Sử Da” là người chỉ chuyên chép lại
những pho sử cũ rích
từ đời nảo đời nào rồi ghi tên mình vào
là tác giả
dù sao chép nguyên văn không thiếu một chữ
tuy nhiên bên dưới trang sách cũng cố
ghi vài hàng nhận xét
để người đọc biết rằng kẻ viết
“là một kẻ đần độn ngu dốt”

                                          Chu Vương Miện

READ MORE - SỬ NÔ - Thơ Chu Vương Miện

NỬA VẦNG TRĂNG LẠNH, HUYẾT PHƯỢNG - Thơ Nguyên Lạc





NỬA VẦNG TRĂNG LẠNH

1.
Em 13 tuổi ngây thơ
Tôi 15 tuổi ngu ngơ ghép vần
Em 16 tuổi trăng rằm
Tôi 18 tuổi bâng khuâng góc trường

Chiều tan huyết phượng con đường
Tóc nhung áo trắng bóp tan tim người
Trời ơi mắt trúc liếc tôi!
Điếng hồn tôi lắm triền môi ai hồng

2.
Cuộc đời đâu phải ước mong
Em theo phù phiếm để lòng tôi đau
Dĩ nhiên từ đó tôi sầu
Dĩ nhiên từ đó những câu thơ buồn

Vần thơ đầy nỗi nhớ thương
Bài thơ đoài đoạn. khùng khùng điên điên
Em đi bỏ lại tôi riêng
Nửa vầng trăng lạnh một hồn tan hoang

3.
Từ em bỏ lại ngôi trường
Bỏ ngây thơ. bỏ con đường đón đưa
Bỏ hàng phượng đứng chơ vơ
Bỏ tôi điên dại huyễn mơ hạ hồng

Em giờ còn nhớ tôi không?
Lắng đêm điệp khúc vọng âm muôn trùng
Góc đêm sương lệ lạnh tuôn
Xanh màu trăng khuyết nghiêng buông ngang đầu

Soi tôi buốt nỗi tình sầu
Mối tình ngây dại ...
và câu đoạn trường!


HUYẾT PHƯỢNG

Tháng năm về huyết phượng nở đầy sân
Màu nhung nhớ. màu máu tim tôi đó!
Chiều nắng quái. ve khúc sầu nức nở
Đã mươi năm!
Hụt hẫng ...
Cố nhân đâu?

Một bóng người bên góc trường sầu
Về chi hở?
Còn đâu bờ môi thắm?

                                       Nguyên Lạc

READ MORE - NỬA VẦNG TRĂNG LẠNH, HUYẾT PHƯỢNG - Thơ Nguyên Lạc

HƯƠNG VỊ QUÊ NHÀ, TÌM LẠI TUỔI THƠ MÌNH - Thơ Văn Thiên Tùng



                     Nhà thơ Văn Thiên Tùng



HƯƠNG VỊ QUÊ NHÀ

Lại háo hức như bao lần về trước
Đồng ới nhau... về thăm lại chốn xưa
Nơi quê nhà tiếng thừa nắng - dư mưa
Mà bao thuở tổ tiên mình nếm đỗi

Vốn tha phương đau đáu về chốn cội
Tuổi thơ đồng trang lứa lại chung trường
Bao mùa hè giăng mắc lắm tơ vương
Ươm tuổi mộng theo từng mùa phượng điểm...

Hình ảnh quê trĩu tấc lòng lần kiếm
Con hẽm vào, góc phố với tên đường
Những khúc sông biền bãi bốn mùa thương
Bao kỷ niệm hằn in trong tiềm thức

Tiếng gà gióng điểm canh tàn thúc giục
Nhịp mõ Chùa tỉnh hội khẽ khàng khua
Chuông La Vang thánh thót nhịp nhàng đưa
Lay tỉnh lỵ bừng giấc chào ngày mới…

Mọi công việc tất bật cho ngày tới
Sau bấy canh tĩnh lặng với đêm dài
Lại một ngày rộn rã tự sớm mai
Bao ngõ phố nối nẻo làng đây đó!

Đâu Bến Hộ - cầu Ga Tây-Bắc Ngõ
Hay Cầu Lòn - Hải Trí đến La Vang
Nào chợ xưa - trường sở lắm khu phường
Nằm gọn lỏn bên bờ sông Thạch Hãn

cửa tỉnh lỵ hướng nam với Ba-ri-e chắn
vùng ngoại ô Đại Nại với Long Hưng
Quèng Tri Bưu - Góc bầu tới Cổ Thành
Điểm tọa lạc uy nghi là Chùa Tỉnh …

Bọc loanh quanh bao nhánh sông Vĩnh Định
Từ cựu Dinh đến thành lũy sau nầy
Tứ cổng Thành tiếp nối lắm đổi thay
Dáng đất mẹ tâm điểm đầy uy lực…

Lũy tre làng một phần hằn tâm thức
Tỏa bóng râm che mát lối đi về
Những chiều hè nồm ngát lộng triền đê
Bao tiếng trẻ reo đùa chơi thỏa thích

Nhan Biều ơi! Phù sa bồi trầm tích
Mỗi mùa về dưa - bắp - đậu đầy vơi
Mỗi xuân về hoa cải thắm vàng lơi
Hòa sóng biếc thắm nghĩa tình Mai-Hãn

Sử tích quê đọc hoài nào chẳng ngán
Thoáng dư âm xao xuyến nhéo tim mình
Đâu bóng hình ấy… ấy đẹp thắm xinh
Mà thoáng chốc lay hồn ta xao động.

Lại trở về lục dư hương cuộc sống
Thế hệ chúng mình từ đấy lớn khôn
Hình ảnh quê cha trĩu nặng tâm hồn
Và đất mẹ lưu dấu tình trĩu nặng…
Hương vị quê... đâu chỉ của riêng ai !...

                      Quảng Trị, 21/6/2019
                          Văn Thiên Tùng


TÌM LẠI TUỔI THƠ MÌNH

Ta lại về… bên dòng sông quê mẹ
Nơi vườn nhà, ngõ xóm những trưa hè
Nơi đường làng xanh mướt những hàng tre
Bùn đất sũng con đường từng lê bước

Ta lại về thăm dòng sông thuở trước
Những khúc sông cùng bến tắm - giếng làng
Dòng sông xưa hay nay vẫn hằng mang
Nguồn nước mát từ cội nguồn Mai-Hãn

Dòng Thạch Hãn bốn mùa đâu vơi cạn
Mạch nguồn thiêng un đúc tự mai rày
Mỗi đông về phù sa cuộn lấp dầy
Nguồn dưỡng chất tốt tươi chào xuân tới

Ta lại về… tìm lại mình ta với
Tuổi thơ ta dần lớn tại phố nhà
Những con đường đầu bước hẳn lạ xa
Đòi theo mẹ lên tỉnh từng hửng sớm

Thèm que kem Thăng Long cùng bánh cốm
Kẹo bi tròn lắm sắc gói để dành
Kẹo xóc gừng ngọt lịm mút ngon lành
Kẹo kéo dẻo dòn ngon bọc nhân phụng

Cứ mỗi lần túm tay ba đều cũng
Vòi dăm đồng ăn mì xíu-kẹo chanh
Còn ít dành sau đó ghé mua tran
Cắt từng ảnh tụm nhóm rồi đánh táng…

Những trò chơi chẳng thể nào xao lãn
Nào bắn bi, đá dế cược độ chun
Ăn thì vui thua lại nổi cơn cùn
Thách nhau hẹn tới lần sau tiếp tục…

Ta lại về tìm ngôi trường ấy lúc
Lớp vỡ lòng tiểu học viết i tờ
Thầy luyện âm - đọc chữ uốn à ơ
Từng bài đọc hay câu đồng dao hát…

Khuôn viên trường những lối đi rậm mát
Hàng phi lao tỏa bóng ngọn cành xuê
Từng hàng cây thẳng tắp phủ tứ bề
Che đông giá và hạ lùa nóng nực

Những mùa hè bao nổi buồn rưng rức
Lại chia xa hẳn những chín mươi ngày
Nơi làng quê hay phố thị ắp đầy
Đó đây bày lắm trò chơi thỏa thích…

Thế nhưng vẫn đếm từng ngày chóng tắt
Ước đến ngày khai giảng trước sân cờ
Ai cũng toàn đồ mới ấy vậy cơ
Cùng chúng bạn tung tăng từ hửng sáng

Những mùa hè tiếp những mùa khai giảng…
Từ i tờ tập viết, đọc ghép vầ
Từng câu văn chỉnh tả cứ tròn dần
Từng bài toán cộng - trừ - nhân - chia thạo

Những ước mơ gắn liền bao hoài bão
Theo tuổi thơ lớn dậy mãi không ngừng
Thầy cô cùng bè bạn với ngôi trường
Là nơi đã khai bồi tâm - trí - huệ. 

Ta trở về nơi dòng sông quê mẹ
Tìm chút dư hương đâu đó hằn in
Nơi trang đời cất dấu mãi trong tim
Và ký ức chẳng bao giờ nhòa nhạt.                 

                  Quảng Trị, 11.7. 2017
                       Văn Thiên Tùng

READ MORE - HƯƠNG VỊ QUÊ NHÀ, TÌM LẠI TUỔI THƠ MÌNH - Thơ Văn Thiên Tùng