Nhà thơ Lê Phước Sinh
TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Thursday, October 1, 2020
BẤT NGỜ, TẤU KHÚC - Thơ Lê Phước Sinh
Nhà thơ Lê Phước Sinh
HẠNH PHÚC VỀ VỚI TẾT - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân
HẠNH PHÚC VỀ VỚI TẾT
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Cô khuấy nhẹ cốc café đang đặt trên bàn một cách hờ hững để đá không làm loãng chút café còn sót lại trong ly. Nâng nhẹ nó nhấm nháp một chút cô chợt nhận ra cái hương vị café thơm lừng ban đầu để lâu cũng chẳng còn chút dư vị nào nữa. Thứ gì cũng vậy, ngay từ phút ban đầu không chịu tận hưởng thì sẽ mau chóng mất đi hương vị, kể cả tình yêu. Chiếc điện thoại khẽ rung những tin nhắn liên hồi của cùng một người, đã định không mở ra xem nhưng rồi không trốn tránh được. “ Thế rồi cậu có về không?”. “… Có”. Cô buông thõng chiếc điện thoại một cách thô bạo tưởng chừng như muốn vứt nó sang một bên. Ngoài kia, hoa bắt đầu giương những nụ báo hiệu những ngày tết đã gần kề, xuân đã về trên con phố nhỏ.
Vừa bước vào nhà cô đã nghe tiếng xe máy đỗ xịch trước cổng, tiếng người đàn ông hớt hải bước vào nhà, một tay thu dọn mớ đồ cô quăng tung tóe trên giường nhét vội vào vali vừa không ngớt miệng:
-Chứ đã bảo qua liền để chở đi mà, coi chứ không kịp xe về quê.- rồi anh lấy ra một chậu mai nhỏ khoe với cô- Nãy đi ngang khu chợ cảnh, thấy này, đem về quê luôn, bác gái vui phải biết.
Hai người mau chóng lên xe về quê để kịp chuyến cuối, xe đông hơn mọi khi, những ngày cuối
Năm ai cũng kéo lũ lượt về quê. Anh khẽ nhích tấm thân to kềnh càng ngồi nghiêng hẳn qua một bên để co được ngồi thoải mái hơn. Những hành động tưởng chừng nhỏ nhoi nếu thuộc về một đôi lứa yêu nhau hẳn sẽ cảm động lắm, có ai nghĩ được chỉ dăm bữa nữa người ngồi bên cạnh cô sẽ là một chú rể, một đám cưới ngay trước tết sẽ diễn ram au chóng. Vậy là sẽ không còn ai gọi cô dậy, chở cô đi làm, và cái tính hơi ỷ lại của cô, tất cả sẽ không còn anh. Từ nhỏ đã là bạn nối khố, lớn lên khi cô quyết tâm lên Sài Gòn lập nghiệp anh cũng đòi đi theo để lo chu toàn. Cha cô mất sớm, nhà anh và cô sát bên nhau nên anh gần như thay người đàn ông trong gia đình chăm sóc cho cô từng tí. Đôi khi cô không hiểu hai người có yêu nhau không chỉ là một người không thể nào thay thế được trong cuộc đời cô.
Xuống xe anh xách hết đồ của cả hai về nhà cô, mẹ cô đang quét khoảnh sân nhỏ vừa thấy hai người bước vào lục tục chạy ra:
-Chứ sao mày còn ở đây, thằng nhỏ. Má mày sáng giờ lục tục cho cái đám cưới mà cái thằng bình chân như vại.
Anh cười xòa một cách ngốc nghếch rồi chạy vội về. Cô lại xếp mớ bánh trái lên bàn thờ cúng ba và xoay vội chậu tắc nhỏ anh mua để góc bàn tiếp khách. Mẹ cô gói nốt mớ bánh chưng còn lại, mắt không nhìn cô tặc lưỡi:
-Năm nay không có thằng Đới canh chung nồi bánh chưng. Mày coi mà lấy chồng đi chớ cũng tuổi băm rồi đấy.
Mọi năm về quê lần nào mẹ cô cũng nhắc cái vụ lấy chồng, đến độ cô nghĩ dường như cứ nhà nào mà có con gái lớn trong nhà thì tết tươi về thể nào cũng có câu hỏi “ khi nào lấy chồng” vậy. Khi ấy lúc nào cũng có anh, và thể nào anh cũng nhanh nhảu :” Bác đừng lo, có con mà bác”. Và lúc nào anh cũng bị cô đánh đét, có điều cô không chối từ, cô nghiêm túc với công việc hơn là kiếm cho mình một nửa, cũng có thể cô ỷ lại là còn có anh bên cạnh.
-Chào bác, chào chị, nhà mình đang gói bánh chưng ạ?
Tiếng người con gái lảnh lót nom lễ phép bước vào khoảng sân nhỏ, thấy anh đi phía sau cô đã biết đó là ai. Rất mau chóng người con gái ấy làm thân với mẹ cô và phụ gói bánh, anh khẽ nháy mắt:
-Người tớ chọn, cậu chấm nhá, cho lời khuyên.
Cô xua tay dạng không thèm để tâm, cô biết anh tôn trọng cô nên xem cô như một người để dẫn về ra mắt và cũng biết anh đủ chin chắn để lựa chọn và yêu thương lấy một người sẽ gắn bó cả đời với mình. Vài giọt mưa xuân đột nhiên rơi nhẹ bẫng, không đủ làm con người ta ướt áo mà lại khiến họ thích thú thêm.
-Ngày còn nhỏ mưa xuân thế này thì thú phải biết. Nắng lên ngay.
Anh vừa kịp nói suy nghĩ vụt hiện trong đầu cô. Qúa hiểu nhau rồi. Nắng vàng vọt vươn lên ngay tức khắc, nắng sau mưa bao giờ cũng đẹp huy hoàng. Ngoài ngõ, tiếng trẻ nô đùa khoe áo mới nhộn nhịp, các cô trong xóm chộn rộn hỏi han nhau đã m ua những gì và sắm hoa này chậu kia ở đâu đẹp. Các bà đi chợ về tay đầy nhóc đồ ăn cứ như ăn cho cả tuần và bao miệng người vốn ngày thường đột nhiên trở nên ăn rất nhiều.
Một cô gái rất lịch sự và nhỏ nhẹ, không khiến người ta ghét được, cảm thấy có thể là một người bạn tốt. .. Khi hai người về cô đã suy nghĩ rát lung, có cảm giác như một thứ vừa mất đi nhưng một thứ khác lại vừa đến. Thực sự nếu bây giờ anh hỏi cưới cô, chỉ là nếu thôi, có lẽ cô vẫn chối từ vì sự thật cô chưa sẵn sang cho việc đó, cô vẫn muốn tập trung cho sự nghiệp hơn hẳn. Nhưng con người ta vốn rất tham lam, có những người không muốn mất những thứ ở cạnh mình, vì người ta sợ mất đi những điều thân quen vốn đang hiện hữu bên cạnh, nhất là khi những thứ ấy quá hoàn hảo đi. Cô đã muốn chối bỏ việc về quê vì cô muốn trốn cái đám cưới của anh nhưng khi nhìn nụ cười hạnh phúc và những gì anh lo lắng cho cô, cô hiểu đã đến lúc cô nên giải thoát cho anh và cả cô. Sẽ chưa quen được ngay nhưng cô phải tập, vì đó là sự lựa chọn của cả anh và cô. Chậu tắc nhỏ trên bàn nổ bông trắng xóa, vài quả hãy còn xanh, vài quả đã sang cam, chắc độ tết sẽ vừa chin rộ. Tết đã về rồi, những ngày hạnh phúc cũng tràn về cùng với Tết.
Tác giả: Lê Hứa Huyền
Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
VỀ NINH THUẬN - Thơ Hồ Viết Thắng
VỀ NINH THUẬN
Sao chiều nay Quảng Thuận lại chan mưa
Vẫn đang thu... mặt trời chưa tắt lửa
Mây từ đâu... vũ vần nơi Núi Chúa
Sóng rì rào trỗi nhịp biển Ninh Sơn
Anh tìm về Ninh Thuận hẹn cùng em
Viếng Po Klong Garai... đền đài huyền thoại
Hồn Champa phế hưng bao triều đại
Còn nơi nào lưu dấu bóng Huyền Trân
Đồi Nam Cương đâu vó ngựa dừng chân
Trên chiến mã... Chế Bồng Nga oanh liệt
Cổ tháp Chàm Chế Đế lưu huyền tích
Vương quốc Chăm... hiu hắt bóng hoàng hôn
Vũ điệu Apsara quyến rũ mê hồn
Mùa Ka-Tê lễ hội còn tươi rói
Ché vang nho ngát hương vườn Ba Mọi
Rạo rực lòng... tiếng gọi thác Cha-Pơ
Hẹn em về Ninh Chữ biển bài thơ
Nghe khơi xa... thuyền gọi bờ Cà Ná
Vĩnh Hy ơi! Đêm trăng ngời lộng gió
Bên em nghe sóng vỗ rạn san hô
Về Quảng Sơn... còn đó tiếng tê-mô
Ôi thân thương... răng lòng đau nhức nhói
Bởi chiến tranh... nổi lòng người quan tái
Dặm san hà... ôm hận phải tha phương..!
Giọt cafe tí tách... đêm Ninh Sơn
Nhìn lên Krông-Pha ngắm đèo Ngoạn Mục
Niềm vui chan... lệ lòng ôi... đau thắt
Em dấu gì trong ánh mắt nụ môi..?!
Tạm biệt rồi... vội lắm Quảng Sơn ơi !
Chiếc Fortuner đưa ta về Cam Phước
Ôi cuộc đời... biết đâu là mất được
Đang chờ ta... nơi phía cuối con đường...?!?!?!...
HỒ VIẾT THẮNG
15/09/2018
Thương tặng các anh chị: chị Hải Yến, a.Tùng, a.Tình, anh chị
Lan Cường, anh chị Lệ Tuấn... và các bạn tôi ở Quảng Sơn, Ninh Sơn, Ninh Thuận...
Chân thành cảm ơn t/c & tấm lòng các anh chị đã ưu ái... trong
những ngày viếng thăm nơi đó...
HVT rất trân trọng...!!! Xin nhắn về Cam Phước hãy đợi Thơ...
CÁNH DIỀU ĐỒNG DAO - MacDung giới thiệu nhà thơ CA TRÚC
CÁNH DIỀU ĐỒNG DAO
Trong dòng lục bát quê hương Bến Tre hiện nay, bỗng nhiên xuất hiện một tác giả tỏa chất thơ gắn liền cùng cục đất giàu nghĩa tình xứ Nam bộ. Lục bát có tiếng dễ làm và vì quá dễ nên rất… khó hay!
Chưa có tài liệu chính xác về khoảng thời gian lục bát ra đời, các nhà nghiên cứu cứ lấy truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du làm đỉnh cao lục bát nhưng quên mất Nguyễn Du không biết quốc ngữ và bản Kiều hiện nay được biết đến, rơi mất công sức bởi người chuyển quốc ngữ lẫn thành công từ bao thế hệ uốn nắn, hoàn thiện rồi vinh danh trong văn học đương đại!...
Lục bát xem ra rất có duyên với tác giả Ca Trúc, bởi lẽ anh được sinh ra tại nơi bát ngát dừa xanh và đồng nội lại cò bay thẳng cánh. Từ cục đất hiền hòa đã sinh ra người con đam mê gắn mình cùng quê hương và đem Hương Quê ấy kết tinh trong vần lục bát mang đậm chất đồng dao. Thơ Ca Trúc ngọt ngào như cô thôn nữ e ấp tuổi dậy thì. Hương cứ tỏa. Dáng điệu đà. Cứ thế chinh phục những tâm hồn thích không gian từ đồng nội nhưng ngày ngày khung cảnh đang vắng đi…
Có một chút xốn lòng khi đến với dòng thơ tác giả này! Có thể đâu đó trong mưu sinh, loài người đã rời xa vùng đất mẹ từng nâng đỡ những đứa con nay đang lạc bước vào chốn phồn hoa… Hương vị được cảm nhận theo nhiều cách khác nhau, nhưng đâu là… sự thật!?
Đi tìm và khôi phục quá khứ e rằng chỉ còn lại những tác giả dám đeo bám, gìn giữ cái nôi con nhỏ. Dựng xương. Đắp thịt. Thổi hồn. Cho điệu lục bát say chiều, say đò, say luôn con nước lớn ròng với bao hò hẹn. Người thưởng thức lục bát của Ca Trúc có dịp hồi tưởng lại ký ức ngày tết, cưới hỏi, phong tục tập quán vùng miền v.v… với cơ may trở thành huyền thoại xa vắng ở tương lai…
Cấu trúc ngôn ngữ lẫn cách buông vần trong dòng lục bát Ca Trúc đang sở hữu đẹp một cách tự nhiên. Tuy cách thể hiện mộc mạc, đơn giản nhưng đậm chất tình Nam bộ với hơi hướm đồng dao. Những ngôn ngữ trực cảm luôn có nét sáng, tiếp cận nhanh cùng người thưởng thức thay cho các từ quá nhiều nghĩa bóng, đầy “rình rập”. Tính cách Ca Trúc mở ra sự hồn nhiên giúp người tiếp cận “cảm nhanh” rồi “xúc động” theo câu từ. Tất cả đã tạo ra một tác giả bình dị với cõi riêng mênh mông chân quê, chất phác…
Xa hoa cùng giản dị, vẫn luôn có cái đẹp riêng! Nếu nói “giản dị” không có điểm hút thì loài người thời nguyên thủy không còn lưu dấu văn hóa phi vật thể và đồng nội đã cháy trụi mảnh đất tổ tiên, nhường bước cho những đô thị choáng lộn đầy ắp ánh đèn… Ánh sáng ngọn nến, đèn “trứng vịt”, heo hút trong vùng sâu vẫn là nơi con cháu tìm về những ngày cuối năm. Đón chút Xuân xưa. Tìm cái mang đi trong mùa “giáp hạt”! Những điều này vẫn âm thầm bươn chải, tồn sống cùng thời gian đợi chờ tín hiệu báo xuân. Ca Trúc như con én nhỏ, liệng cánh trong trời lộng gió, đem câu lục bát gìn giữ bản sắc vùng miền. Dòng thơ của anh đang chảy cùng năm tháng với nhiều cảm xúc, chinh phục người đọc quay về vùng không gian bát ngát in bóng quê hương…
“Thèm ngồi
câu cá bờ ao
Dừa in đáy nước
xạc xào bóng nghiêng
Dường như
trút bỏ ưu phiền
Hòa mình quyện với
thiên nhiên miệt vườn
Dẫu rằng
một nắng hai sương
Đơn sơ vách lá
gạo lường, canh rau
Tình quê
sao thấy ngọt ngào
Theo ta vào giấc
chiêm bao bao lần.
(Nặng Tình Hai Chữ Quê Hương)
CT
Tâm sự từ tác giả Ca Trúc chắc còn không ít! Nhưng ngoài kia nắng chiều đã lệch, những cánh diều no gió đang chao liệng trong tiếng rì rào lẫn lộn điệu đồng dao…
VL – 28.9.2020
MacDung
<macdungvh@gmail.com>