Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, March 1, 2016

HÀ NỘI -THÁNG GIÊNG 1980 - Thơ Nguyễn Khôi



          
                    Tác giả Nguyễn Khôi


Lời dẫn : Tháng giêng năm 1980, năm Canh Thân- con Khỉ đỏ... Nguyễn Khôi còn đang công tác ở Văn phòng UBND tỉnh Sơn La  (chức danh : Thư ký đồng chí Chủ tịch tỉnh kiêm Thư ký Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Sơn La) nhân chuyến về Hà Nội công tác, nghỉ ở Nhà khách của tỉnh 17- Hàng Than, cảm tác đôi vần... nay đã qua bao thăng trầm thế sự, vô tình lục lại cuốn "sổ Thơ" cũ đã 36 năm, chép ra đây để các Bạn thơ đọc lại để cùng ngẫm nghĩ chia sẻ :


HÀ NỘI -THÁNG GIÊNG 1980

Hà Nội quá ồn ào
Xe đạp ùn lối ngõ
Đường trúc xinh thuở nào
đang biến thành Đại Lộ...
Cầu Long Biên quá nhỏ
mở thêm lối Cầu Phao,
Cốc Bia Hơi vọt trào
chợ Cà Chua chín đỏ...
Tuổi trẻ chuộng mốt lạ :
Chân guốc, quần ống loe
ngang vai mái tóc thề
con trai lẫn con gái...
Vẫn ầm ầm xưởng máy
Giản dị dáng công nhân,
Léo nhéo lời tục tằn
bọn "con phe" đầu phố...
Truyện Quốc Gia đại sự
đang nóng bỏng xôn xao :
-Đất Nước đi về đâu ?
Quan liêu và Trộm cắp (1)...
Trái tim của cả nước
Bộ mặt của toàn dân
về Hà Nội nhìn mình
những lao tâm khổ tứ...
Sang "năm con Khỉ đỏ"
các Thày Bói huyên thiên ,
Sông Hồng nắng rực rỡ
Đất nước cứ tiến lên...
Ơi Thăng Long ngàn năm
phế hưng bao Triều đại
còn Trái tim đập mãi
trong ý chí Việt Nam...
Hà Nội lại vào xuân
Máy bơm sôi chống hạn
Đào Nhật Tân đỏ thắm
trên môi người ra đi...
Hà Nội , ơi Hà Nội
Bâng khuâng mà chia ly...

        NGUYỄN KHÔI
17 Hàng Than, tối 21-1-1980

---

(1) Thời 1980 chưa có từ "tham nhũng".

READ MORE - HÀ NỘI -THÁNG GIÊNG 1980 - Thơ Nguyễn Khôi

CHẾT - Thơ Đặng Xuân Xuyến





CHẾT

Chén rượu buồn cay đắng
Ta tiễn người sang ngang
Kể từ trăng tàn ấy
Ta chết dần ai hay.

Đặng Xuân Xuyến
Hà Nội, chiều 17 tháng 12 năm 2014

READ MORE - CHẾT - Thơ Đặng Xuân Xuyến

LÀM SAO CHO ANH HIỂU - Hai bài thơ Ngưng Thu


Tác giả Ngưng Thu


LÀM SAO CHO ANH HIỂU

Anh bảo túi buồn của anh nay đã dần vơi
em không biết
sao trong muôn ngàn câu thơ anh viết
ngập ngụa nỗi niềm.
Anh bảo túi thơ của anh chứa đầy miền hoang dã
em không biết
ẩn sâu trong anh là một bầu nhiệt huyết
nỗi đời rên siết đa đoan
Anh bảo với em khu vườn địa đàng khi nào cũng xanh biếc mênh mang
em làm sao hiểu ?
áng mây mãi mê phiêu lãng bên trời
cánh gió miên man rong ruỗi bên đời
vần thơ về neo vách chiều lặng lẽ là em
ngày nắng vừa đi xanh màu vườn cỏ là anh?
em không biết ...
Anh bảo chưa say mà túi rượu của anh chiều nay đã cạn
anh không say sao đưa tay bấu vào bầu trời
không say …
anh chỉ nhả thơ thôi
ngày sao im vắng không lời
có phải là anh say chiều lặng câm
em không biết
phải chi là anh say màu thu vàng bên sông
phải chi là anh nghe được lời hoàng hôn về mênh mông
anh biết không?!
                                       NGƯNG THU


HÃY CỨ LÀ YÊU THƯƠNG

Em gói lại nụ hôn không phải bằng một tờ Pơ luya mỏng
mà bằng nỗi khát khao không có dáng hình
từ hôm anh cố tình bỏ quên tiếng cười nơi ngọn gió
em nhặt rồi giữ mãi, muốn làm tin.
Xin trả lại cho nhau, đây khoảng nợ
ta đã vay hôm tiền kiếp - hình như
còn lãi ư ! xin khất vài kiếp nữa
ta sẽ cùng vây ra nợ, trả từ từ.
Trong bề bộn cõi người, nào ai chẳng tâm tư
này hanh phúc lên ngôi, này khổ đau trầm mặc
xin trút bỏ ...hết hoang liêu sầu đắng
và giữ lại cho mình, dù một chút tin yêu.
Em khắc họa tình mình bằng một bức phù điêu
mang dấu ái đóng đinh cho hằn sâu vách nhớ
xin anh cứ là áng trăng đầy, dẫu một ngày vỡ nợ
ta rót ngập tâm hồn mặc cơn mớ đời mê.
Xin cứ nắm chặt tay cùng năm tháng đi về
cho dẫu thời gian xoáy mòn bao kí ức
hãy bước cùng trên những nẻo đời hư thực
mặc dòng cuốn vô tình, ta hãy cứ thương yêu.

                                   NGƯNG THU


READ MORE - LÀM SAO CHO ANH HIỂU - Hai bài thơ Ngưng Thu

MƯA QUA KỶ NIỆM - Chùm thơ Trúc Thanh Tâm


Tác giả Trúc Thanh Tâm


Chùm thơ Trúc Thanh Tâm

MƯA QUA KỶ NIỆM


1. EM GÁI CẦN THƠ

Ngậm ngùi qua giấc chiêm bao
Hồn ta ray rức mưa rào cuối năm
Bên hiên dấu cũ, trăng rằm
Áo xưa chưa hết hương thầm người xưa 

Thời giam dấu chấm, hững hờ
Đâu màu mắt tháng giêng mơ, gió lùa
Ninh Kiều em gái Cần Thơ
Hậu Giang thương nhớ, tình chờ trăm năm!

Cần Thơ, 1966

2. HOÀNG CÚC

Tôi về trú dưới hiên mưa
Nhà bên hoàng cúc cũng vừa trổ bông
Sao em lại mặc áo hồng
Sao không áo của ngày hong tóc chiều 

Tôi về buổi đó buồn hiu
Nhà em cửa đóng, gió reo cổng ngoài
Mình tôi và lá thu rơi
Ơi, màu mắt đợi tím trời nhớ nhung 

Tôi về nghe giọt mưa lòng
Bên nầy sông, bên kia sông mịt mờ
Bây giờ cũng dưới hiên mưa
Đâu còn màu áo ngày xưa, tôi chờ 

Tôi về làm kẻ trễ đò
Nhà bên Hoàng Cúc cũng vừa sang sông
Ngoài trời mưa, mưa trong lòng
Mùa thu đẫm ướt một dòng thơ đau!

Vĩnh Long, 1986

3. ĐI GIỮA MÙA XUÂN

Người đi hồi tháng chạp, mưa
Tôi về bến cũ, sông xưa lở bồi
Mà như trời đất và tôi
Vẫn còn trăm mối nợ đời trả vay 

Người đi gió bấc lạnh vai
Tôi về theo cánh én bay xuân chờ
Sáu mươi năm, một hồn thơ
Tôi cho và nhận, tôi chờ và mong 

Tôi còn riêng một dòng sông
Tôi còn riêng một bao dung bên đời
Luân hồi thơ vẫn bên tôi
Tình yêu, người nợ với người, tình yêu!

Châu Đốc, 2008


4. HẠNH PHÚC TÍNH PHẦN TRĂM

Sáng ra được thấy mặt trời
Dưới cao ốc, những bóng đời xô nghiêng
Xa tình, vời vợi cánh chim
Bỏ quên ta với dáng đêm rập rình 

Em gieo neo, giữa chợ tình
Mà nghe mưa rớt long lanh, phận đời
Đói - no - dan díu - hẹp hòi
Phấn son đâu dễ đắp bồi cho nhau 

Trái tim em vắt lệ sầu
Ta như lạc lõng giữa cầu ăn năn
Đời chưa hết nỗi nhọc nhằn
Khi mà hạnh phúc tính phần trăm yêu!

Sài Gòn, 2011
TRÚC THANH TÂM
READ MORE - MƯA QUA KỶ NIỆM - Chùm thơ Trúc Thanh Tâm

MÀU NHỚ - thơ Phạm Phan Hòa




MÀU NHỚ

                  * Tặng Thúy ngày xưa.

Em đi..
Áo lụa sang cầu
- Mặc sông in
Trắng
Sắc mầu
Nhớ
Vương!.

PPH.

SÔNG NGĂN

                  * Tặng Thúy ngày xưa.

Dòng sông đưa người qua, chở người xuôi về nối liền mạch sống. Nhấn chìm bao nhớ thương, xít lại gần cách xa- tắm mát ngày tuổi thơ xưa nghịch đùa. Từng đêm trăng.. vẳng trên sông điệu hời ru.. khoan nhăt.
  Một đời say ái êm sông chảy, mãi miên man con nước chạnh nguồn! Sông ôm lòng Sông ngủ yên giữa mùa bão mưa giận cuồng.
  ... Ngày em sang ngang khúc sông tươi hồng màu đắm say! Hoa trổ đôi bờ thắm vui hương sắc! Sông yên lành phẳng lặng sáng trong chiếu rọi niềm hạnh phúc hân hoan lời chúc mừng.
  Em dắt theo tuổi thần tiên đi vào cuộc sống- ươm niềm mơ chín đỏ đời thường.
  Hiền ngoan thơm thảo, trung hậu đảm đang .
  Thời mộng mơ buông thả trôi ( Về Dòng Sông Xanh Anh Hát)! Đậm nhạt du dương cung bậc ngợi ca về người.
  Anh nổi trên sông theo tình em xuôi lần biển lớn nối cùng những bao la rộng dài.
  Và dòng sông đã chia đôi hai bờ thực... Giữa nguồn đục trong.
   Một ngày nhớ nhau anh lại tìm đến con sông thả những nụ hoa hồng trôi về nơi xa- rút dài cách ngăn.
  Hạnh phúc đời người chia lìa thú vui- tình yêu vĩnh hằng chơn thiệt.
  Anh đã đứng bên nầy con sông..
  Buông tầm tay với.

Phạm Phan Hòa

QN- 29/2/3016.
READ MORE - MÀU NHỚ - thơ Phạm Phan Hòa

ANH VỀ THÀNH PHỐ NGỦ QUÊN - thơ Vũ Trầm Tư





Anh Về Thành Phố Ngủ Quên

Anh về thành phố ngủ quên
Mưa rơi hạt nhỏ.buồn lên dáng gầy
Nửa đêm mờ ánh đèn say
Nhớ em lối cũ hàng cây thẫn thờ

Anh về thành phố mộng mơ
Bụi mưa buốt giá lạnh bờ vai suông
Đường me rơi lá chao nghiêng
Em còn xõa tóc mây vương ráng chiều

Anh về nghe gió đìu hiu
Tìm em đâu thấy buồn thiu bước thầm
Chuông chùa vọng lại xa xăm
Giếng xưa, ánh mắt lỡ lầm trao nhau

Anh về nhặt lá chiêm bao
Em theo chồng để má đào buồn tênh
Mấy năm chờ để rồi quên
Khung trời phố Mỹ gập ghềnh dấu xa

Mấy mươi năm đã đi qua
Dáng xưa còn đó, bóng tà dương phai
Áo lam, ánh mắt lệ dài
Đau thương em giữ, buồn nầy riêng anh

Vũ Trầm Tư


READ MORE - ANH VỀ THÀNH PHỐ NGỦ QUÊN - thơ Vũ Trầm Tư

VẪN ĐỢI - Thơ Vũ Quang Tần



            Tác giả Vũ Quang Tần


VẪN ĐỢI

ngày Xuân tựa gốc cây đào
hoa tàn cánh rụng rơi vào vai tôi
xuân đến xuân lại đi rồi
và tôi vẫn đợi những chồi lá non

                       Vũ Quang Tần


READ MORE - VẪN ĐỢI - Thơ Vũ Quang Tần

BÀI THƠ ĐẦU NĂM - Thơ Hoàng Yên Lynh



                Tác giả Hoàng Yên Lynh



BÀI THƠ ĐẦU NĂM

Tôi một đời phiêu bạt kiếp tha hương
Nỗi nhớ làng quê cồn cào gan ruột
Một thuở thư sinh một thời binh lửa
Giấc ngủ nhọc nhằn ám ảnh ngày xưa.

Tôi một đời mang nặng gánh oan khiên
Điếu thuốc soi đêm gọi nhớ tình bạn cũ
Tóc gió ai bay ngậm ngùi cơn mộng dữ
Đêm trở mình thầm gọi cố nhân ơi.

Tôi một đời tâm sự với mình tôi
Chợt hiểu ra mình chỉ thanh gỗ mục
Trôi giữa dòng đời ngã nghiêng trong đục
Thế thái - nhân tình - ảo vọng - u mê.

Tôi một đời da diết tiếng quê xưa
Nhịp võng ca dao giấc ngủ đầu đời
Gói trọn yêu thương bài thơ tình viết vội
Tôi một đời soi bóng chỉ mình tôi.

Thôi Thế...

Một mình hết rượu lại cà phê
Lặng lẽ tình ta với cố quê
Không như Phạm Thái đời rong ruổi
Mộng nhớ Quỳnh Như lỗi ước thề.

Lần lữa với đời bao ước mơ
Ngậm ngùi trang trải hết vào thơ
Ới ơi nhân thế... sầu nhân thế
Sa cõi trầm luân chẳng bến bờ.

Thôi thế đường đời lại quẩn quanh
Không sầu không nhớ chẳng tình nhân
Chiều nay đốt thuốc ngà men rượu
Cũng hết trăm năm với cõi trần.

                    Hoàng Yên Lynh

READ MORE - BÀI THƠ ĐẦU NĂM - Thơ Hoàng Yên Lynh

LỜI TỎ TÌNH KHÔNG NÓI - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân



Tác giả Lê Hứa Huyền Trân

LỜI TỎ TÌNH KHÔNG NÓI

Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân


            Tôi lặng lẽ khuấy cốc café rồi nghe một bản nhạc không lời ở một góc quán quen thuộc.  Lúc nào cũng thế, quán này dễ đến hơn mười năm rồi nhỉ, và tôi khi nào cũng thế, lúc nào cũng chui vào một góc, ở góc nhỏ đó chỉ đủ chen một chiếc ghế con và một chiếc bàn giành cho một người. Góc ngồi đó có vẻ chật chội nhưng lại hướng ra biển, ở đó người ta sẽ thấy có một khoảng trời thuộc về mình, một khoảng trời tự do. Tất cả khung cảnh vẫn hệt như vậy, cứ như người ta lười dọn dẹp mọi thứ, người ta lười sáng tạo hoặc giả như tôi, người ta cũng là người lười dọn dẹp kí ức, nên kí ức cứ tràn trề, và làm nhức nhối con tim.
            Tôi có một người yêu rất kì lạ, cô ấy không bao giờ nói thương tôi dù bị tôi ép tới mức nào. Ngay cả lúc tỏ tình cũng là tôi đến với cô ấy trước, nếu không có những giọt nước mắt rơi trong buổi chiều hoang hoải ngày đó chắc tôi chẳng thể nào biết được cô ấy cũng thích mình. Nếu cô ấy là tất cả ánh nắng của tôi thì dường như tôi chỉ là một mảng chiều tà trong cuộc đời cô ấy. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, em là cô sinh viên khoa văn thướt tha trong tà áo dài dễ đốn tim người đối diện. Và tôi bỗng chốc trở thành một chàng trai chìm đắm trong bóng hình ấy. Chúng tôi quen nhau qua những lần sinh hoạt nhóm rồi bỗng chốc có cảm tình với nhau lúc nào không hay.
- Anh thích em, làm người yêu anh nhé?
Em cười và gật đầu, mưa rơi trên mắt em. Yêu nhau một thời gian, lúc nào tôi cũng nói với em:
- Sao không bao giờ em nói thương anh nhỉ? Lời thương khó nói lắm sao?
Em lại gật đầu nụ cười tươi không nói. Hôm đó em tặng tôi một con hạc nhỏ, tôi lặng lẽ cất nó vào một chiếc
lọ thủy tinh trong suốt.
- Sao em không trả lời? Sinh viên khoa văn mà khô khan quá.
- Em không phải là người dễ dàng nói lời thương đâu anh.
- Vậy em không thương anh sao?
- Anh đừng nói vậy.
Nhìn em có vẻ phụng phịu giận dỗi tôi lại cho quên ngay vì dường như khi ấy với tôi, em là tất cả. Nhưng tôi
thì khác, vì hoàn cảnh gia đình tôi lúc nào cũng khao khát những lời yêu thương, chỉ khi người ta nói rằng người ta cũng có tình cảm với tôi thì tôi mới có thể an tâm người ấy thuộc về mình được. Dù em đã nhận lời, dù em đã gật đầu nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ có một ngày tôi sẽ mất em. Thậm chí em còn khô khan đến độ đến khi tôi chuẩn bị tất cả cho một sinh nhật em ý nghĩa, em cũng chẳng nói nổi tiếng thương. Ngay khi vừa đưa em món quà và chiếc bánh gato nhỏ ở công viên mà em luôn mong ước, em đã ôm chầm lấy tôi. Trái ngược với tưởng tượng của tôi, chẳng phải con gái thường dễ cảm động trước những gì người mình yêu làm cho mình và thể nào cũng nói tiếng thương hay sao, em chỉ gõ nhẹ vào đầu tôi:
- Anh ngốc quá.
Tối đó em lại tặng tôi một con hạc. Cứ như thế mỗi lần lặp lại, thay vì nói tiếng thương em lại tặng cho tôi một
con hạc, thế mà bấy chốc chiếc hũ đựng hạc của tôi đã đầy dần lên, thậm chí tôi đã nghĩ, giá như, giá như từng con hạc là những lời yêu thương thì chắc tôi đã hạnh phúc biết nhường nào, nhưng tiếc thay nó chỉ là minh chứng cho những lần tôi cố công vô ích, tôi cố công đòi hỏi yêu thương trong vô vọng mà thôi.
            Ngày kỉ niệm tình yêu chúng tôi tròn một năm, thay vì tôi – một thằng con trai cố công tạo dựng tất cả thì ngày hôm đó em lại từ chối gặp mặt vì một lí do không rõ. Từng chiếc nến tôi cố công xếp thành hình trái tim cho đến chiếc bánh kem nhỏ xinh và cả một chiếc bàn nhỏ được tôi cố công bài trí, tất cả chỉ đổi lại là một tin nhắn hững hờ của em: “ Xin lỗi, em không đến được, em có việc rất bận.” Chiếc bánh kem nằm lăn lóc một góc và những chiếc ly võ tan tành. Tối đó, tôi tìm đến tận nhà em để gặp, vừa thấy tôi, em hớt hải chạy ra, trên gương mặt lấm tấm những giọt mồ hôi đang tuôn trào:
- Sao anh lại tới đây? Trễ thế này rồi.
- Em có biết hôm nay là ngày gì không?
- Em biết, nhưng anh à, em…
- Em không cần phải nói gì nữa. Rốt cuộc em có thương anh hay không vậy? Ngày kỉ niệm của chúng ta mà em còn xem không ra gì à?
Em từ tốn đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ, bên trong có chứa những trăm con hạc, nhưng tôi hất nó đi không
thương tiếc:
- Em đừng tặng anh những con hạc vô tri này nữa, rốt cuộc thì em có thương anh không?
Em không trả lời. Mấy ngày sau tôi mới hay tin từ bạn thân em là hôm đó ba em bị đột quỵ nên em phải tất tả
vào viện với ba. Những giọt mồ hôi em rơi cũng vì mới từ bệnh viện về, tôi chạy đến nhà em, đón tôi tại nhà là gương mặt mỉm cười của em với hộp quà đựng trăm con hạc.
            Mối tình đầu là mối tình khó quên và thường để lại những ấn tượng đậm chất trong tim. Em cũng có một mối tình để nhớ, và có lẽ dường như là nữ khoa văn, những kỉ niệm cũ thường làm em dễ rung động. Tôi ghen. Tôi ghen với một tình yêu trong sáng nhường ấy của em, tình yêu mà cũng vì hai người hai nơi nên chia tay. Người quay lưng là anh ta, người bỏ em lại là anh ta, và chắc chắn đến lúc chia tay hẳn em vẫn còn thương anh ta quá đỗi. Một buổi chiều, từ chối cuộc hẹn với tôi, tôi bắt gặp em và anh ta. Tôi dễ dàng nhân ra anh ta qua những bức hình mà em dán qua những trang nhật kí. Tôi nóng giận chạy sộc vào:
- Thì ra từ chối cuộc hẹn với anh vì thế này à? Đúng là tình cũ không rủ cũng tới mà.
- Anh, bình tĩnh lại đi anh. Chuyện không phải như anh nghĩ đâu
- Không phải ư? Hay là quá đúng? Nói đi, em còn thương anh ta có phải không?
Em nhìn tôi với ánh mắt kiểu như “ em thất vọng về anh” khiến tôi nhói đau. Tối đó, tôi nhận được tin nhắn
chia tay của em, tôi cười nhạt,ừ thì không bao giờ nói tiếng thương nhưng chia tay thì lại do chính em nói ra nhỉ. Tôi đồng ý dễ dàng và chúng tôi bước ra khỏi cuộc đời nhau giản đơn như thế. Nhiều năm sau em chuyển nhà chỗ khác, tôi cũng bặt vô âm tín, tình cờ tôi gặp lại anh ta trên đường tôi hỏi thăm về em. Anh ấy lại hỏi ngược tôi về em. Anh ấy nói chuyện mấy năm trước chỉ là hiểu lầm, anh ấy hẹn em ra để gửi thiệp mừng đám cưới, và hiện giờ anh ấy đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc với bé gái đáng yêu. Anh nói với tôi:
- Cô gái ấy là một cô gái không giỏi bày tỏ tình yêu của mình nhưng khi đã yêu ai cô ấy sẽ rất thật lòng.
Tôi chạy như bay về căn gác nhỏ nơi hai đứa từng ngồi, lần dở từng bức hình của em, xem lại kỉ niệm cũ bỗng
nhiên rơi lệ, bỗng nhiên tôi nhận ra ở góc phòng có một hũ đưng những con hạc, dễ đến mấy trăm con. Tôi nâng niu từng con hạc như nâng niu từng kỉ niệm về em, khi tôi bắt đầu chú ý kĩ từng con hạc tôi tháy ở trên cánh có mờ mờ những chỗ. Mở một con hạc ra tôi thấy có dòng chữ :” Em thương anh”, tôi mở ra cả trăm con hạc, con nào cũng có chữ “em thương anh” được viết rất ngay ngắn gọn gàng, tôi bất khóc trước tình cảm mà em giành cho mình, những lời tỏ tình em đã nói, chỉ có điều tôi không biết trân trọng từng món quà của em mà thôi. Và giờ khi tôi nhận ra thì tất cả đã quá muộn màng rồi, không phải là em không thương tôi, chỉ có điều tôi không hề trân trọng những khi mình có em.


Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
READ MORE - LỜI TỎ TÌNH KHÔNG NÓI - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân