Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, May 9, 2021

GHỆ KIỀU KHOC “LÓC“ | UN POINT FINAL - Thơ Chu Vương Miện

 

Nhà thơ Chu Vương Miện


GHỆ KIỀU KHOC “LÓC“

Thơ Chu Vương Miện



ở o ghệ khóc đủ người

khóc cha khóc mẹ khóc đời lầu xanh

nhập môn ghệ khóc Đạm Tiên

mãn đời khóc vãi Giác Duyên cứu mình

lơ thơ tơ liễu buông mành

khi o nàng khóc Sở Khanh bạc tình

thứ nhì khóc Mã Giám Sinh

giữa đời Kim Trọng ân tình hoa rơi

khóc ròng 1 lúc thì thôi 

nhớ lần Từ Hải đi đời nhà ma 

khóc nhau nửa chén quan hà

khóc qua khóc lại khóc 3-4 lần

mắt khô lại khóc Thúc Sinh

tiếng đàn nhịp phách còn ngân thủa nào?

tang thương đến cả cội đào

hông nhan bạc phận nẻo vào trần ai?

Khóc nhau ngày ngắn đêm dài

Khóc Nguyễn Du kẻ lân tài biết nhau?



UN POINT FINAL


Văn chương bình dân thì

Về 9 suối, tắm mát suối vàng

Đi ngủ với giun, đi bán muối 

Chầu hà bá, dứt kiếp 

Đi đoong

Văn chương hàn lâm thì

Từ giã cõi đời ô trọc “đầu“

Thoát nợ trần ai, đi tàu suốt

Về cõi thiên thai, mặc sơ mi gỗ

Ngủ với cô 6 tấm

Văn chương cửa Thiền

Phiêu diêu miền cực lạc

Nghỉ ngơi nơi nhị tỳ

Lạc về cõi non bồng nước nhược

Nhập niết bàn, tận duyên, tận nghiệp

Về cõi vô thuỷ vô chung

Văn chương nhà Chúa

Nghỉ ngơi trong Chúa

Hửơng nhan thánh Chúa

Đựợc Chúa gọi về

Chầu trời

Văn chương nhà Lão & Khổng

Khí thiêng nay đã dìa trời

Tổ quốc ghi ơn

Âm cảnh, trình diện phán quan “Diêm Chúa“

Khuất núi “sau đồi“

Linh tinh lang tang

Tử vong, tổ quốc ghi công

Tiêu tán đường, mãn phần

Chuyến tàu vét 


Chu Vương Miện







READ MORE - GHỆ KIỀU KHOC “LÓC“ | UN POINT FINAL - Thơ Chu Vương Miện

VÔ TÌNH TA GẶP LẠI NHAU - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

Nhà thơ Lê Thanh Hùng


 Vô tình ta gặp lại nhau


Ngấn lệ ngày xưa ướt đẫm bây giờ

Tím tái bờ môi một thời đỏng đảnh

Tháng mười một, trời đong đưa sắc lạnh

Tóc rối trâm cài nguệch ngoạc câu thơ

                        *

Xin lỗi em, anh không hiểu vì sao

Có phải tại cơn giông chiều rối lẫn

Tiếng sóng xô gành, dùng dằng vướng bận

Một tháng năm mùa cũ đã hanh hao

                        *

Con nước trôi xuôi, như một thuở nào

Lời hẹn ước, không ai còn giữ nữa

Ghé thăm nhau, cứ hẹn lần hẹn lựa

Xanh ngắt chiều trong, kỷ niệm chênh chao

                        *

Lặng lẽ không gian từng dấu kỷ hà

Trong quán cũ, bên góc bàn mờ tối

Quanh quất đâu đây, vết mờ tội lỗi

Con sóng đổ bờ, đọng lại dư ba

                         *

Rơi đâu mất, một ngày xưa kiêu sa

Nghe quánh đặc tháng năm đầy khát vọng

Nhịp thời gian, cứ dây dưa đánh võng

Cho ngấn lệ giờ đây thôi điệu đà ...

 

Biển chiều Thạnh Phú


Trên bãi bùn non, nước ròng quánh đặc

Em lơ ngơ, váy mỏng biết làm sao?

Con thòi lòi trên bãi triều trố mắt

Ngúc ngoác bảo em: bắt bậc làm cao ...

                      *

Để anh cõng qua nhà chồ trên bãi

Xem người ta đang tất bật cào nghêu

Kệ trong bùn, anh bước khôn bước dại

Trên bãi triều trong lớp lớp rác rều

                    *

Em đừng bảo, anh đang vờ giả ngộ

Lợi dụng khó khăn, vội vã bắt quàng

Buôn bán gì đâu mà lời với lỗ

Nhiệt tình thôi mà xất bất xang bang

                     *

Nắng chậm rồi, con nước chiều đang đứng

Ngồi lên đi nè, anh cõng cho mau

Cứ yên tâm, ngồi yên này cho vững

Bước dung dăng như tuổi dại thuở nào

                     *

Ơi biển mênh mông trong chiều Thạnh Phú

Sóng nước ngập ngời óng biếc phù sa

Hàng Mắm đứng mơ màng trong nắng phủ

Kệ ai đang ngồi nhấp nhổm nhấp nha ....



Giọt nước mắt chứa chan

trong đôi mắt biếc


Cô gái trẻ vừa trở thành đàn bà

Giọt nước mắt lăn tròn, chợt quay ngang giấu biệt


Trong hạnh phúc vỡ òa, chấp chới lần qua

Cảm xúc thật, với chủ tâm không hề nuối tiếc

Nước mắt ngưng rồi, lòng đọng lại dư ba …



Anh đã thấy những đời dân lặng thầm


Thấy điều hay thật là khó học, cái dỡ cứ vấn vương

Thời nào cũng có những nỗi bất an, lỗi đời bất định


Chỉ khác nhau là cách ta xử lý nó

Đâu đó còn có người vờ vĩnh

“Không biết đời nào là đời thường”


Lê Thanh Hùng

    Bắc Bình, Bình Thuận


READ MORE - VÔ TÌNH TA GẶP LẠI NHAU - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

CHÙM THƠ “ĐÀNH...” CỦA LÊ VĂN TRUNG

 
 


ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀ
 
Ngày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớ
Mưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mù
Ta đứng giữa loài người, như khách lạ
Thắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vu
 
Dòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệp
Sông tôi ơi đành cạn cuộc tình em
Nghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khép
Ta gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.
                                     
 
ĐÀNH ĐOẠN CÙNG LÃNG QUÊN
 
Ta mệt nhoài lội ngược
Em âm thầm về xuôi
Hai cảnh đời hai lối
Hai mãnh tình hai nơi
Thác ghềnh xô bờ đá
Ta tróc vảy trầy vi
Ta tàn hơi đói lã
Chết bên bờ thiên tai
Em nuôi hồn biển lớn
Mộng chín trái tim hồng
Trăm năm còn khát vọng
Giữa muôn trùng nhân gian
Rồi ngày cơn bão dữ
Nước dâng tràn tai ương
Ta chìm theo nước cuốn
Ta trôi cùng tang thương
Bập bềnh trên biển động
Xác vật vờ lênh đênh
Em vừa tàn cơn mộng
Đành đoạn cùng lãng quên.
               
 
ĐÀNH QUÊN
(Tặng T.H.Thư và H.Đ.Thao)
 
Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớ
Thuở bình yên em gánh gạo qua đồng
Má hồng thơm như lúa đồng mới nở
Lòng reo vang như mở hội bên sông
 
Lời hẹn ước trăm năm tình nghĩa cũ
Xóm làng xưa mái rạ túp tranh nghèo
Đôi ta là chim rừng là bướm nội
Cưới nhau giữa ngày xuân ấm nắng vàng reo
 
Anh nhớ từng con đường thôn, lối xóm
Những đêm hè đom đóm lập lòe bay
Nhớ khói hoàng hôn, nhớ sương buổi sớm
Nhớ nụ hôn nồng, lành lạnh gió heo may
 
Nhớ khóm bèo trôi, nhớ chùm bông súng
Trường làng xưa, chim sáo nở mùa này
Nhớ lũy tre xanh, sân đình rợp bóng
Nhớ buổi hẹn hò tay ấm trong tay …
 
Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớ
Thuở thanh bình xa lắm phải không em?
Lời hẹn ước? Không bao giờ tao ngộ
Phút trùng lai, thôi nhé cũng đành quên
 
Con đường cũ kẽm gai, mìn nghẽn lối
Mà phương trời khói lửa cố hương ơi!
Em đã chết hay vẫn mòn mỏi đợi
Còn gì đâu! Thôi đã lạc nhau rồi
 
                              Lê Văn Trung
Tạp chí Bách khoa số 340, ngày 01-03-1971
 
READ MORE - CHÙM THƠ “ĐÀNH...” CỦA LÊ VĂN TRUNG