Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, December 15, 2016

CẢM TÁC THƠ LA THỤY - Đức Hạnh



            Tác giả Đức Hạnh



CẢM TÁC THƠ LA THỤY

Chị hằng thắp sáng vườn khuya
Giọng ngâm La Thụy tình chia khắp miền
Tình yêu ngời nở hoa thiên…
Tình đời buông thả nỗi phiền nhân gian
Hồn thơ ấp áp mặn màng
Hồn người đa cảm vương mang cảnh đời
Dù cho bão tố khắp trời
Phú Đoàn - La Thụy nở lời đẹp sao!
Vườn hoa nhân ái thơm ngào
Biển tình lấp lánh sóng trào ý riêng
Ngẫm trời non nước trao duyên
Buồn đời ô trọc chao nghiêng môi trường…
Nhớ tình nhớ cảnh vấn vương
Tình yêu, nở mộng mến thương nào lìa
Nguồn thơ hòa với trăng khuya
Nghe hồn ấm áp... Trông kìa nàng xuân…

                                              Đức Hạnh
                                                   30.11.2016

READ MORE - CẢM TÁC THƠ LA THỤY - Đức Hạnh

SAIGON ƠI! - Thơ Mặc Phương Tử



Ảnh tác giả


SAIGON ƠI!

Saigon xưa, ta về theo lối mộng
Gió hiu hiu, lòng chợt thấy hiu hiu
Ta trở lại một chiều trong nắng mỏng
Nghe chút gì còn đọng bến cô liêu.

Trong những tiếng vang ồn rêm phố vắng
Trong những niềm gầy guộc chạm vào nhau
Màu dâu bể mấy mùa hương lệ đắng
Mắt nhoà theo từng bước nhỏ chiêm bao.

Người năm xưa, nay kẻ còn kẻ mất!
Bạn cũ, có người vềt ẩn khói sương
Đường nhân thế mây ngàn trôi tất bật
Còn đâu đây hồn cát bụi tha phương.

Thuở kiêu hùng chìm sâu như phế tích
Chốn hoang tàn sừng sửng những lầu cao
Trời sa mạc giữa lòng người say tĩnh
Ta lắng nghe lời hoa cỏ hôm nào.

Rồi chiều xưa, hay chiều sau đi nữa
Cuộc tuần lưu như thế, những dòng đời
Và như thế ; giữa thanh bình - tao loạn
Dòng xoay rồi, lại tiếp một dòng trôi.

Ta ngoảnh lại thời gian chưa mấy, đã...
Bao sắc màu ngất ngưỡng tận xa xôi
Những mái chùa cong, vút hồn lệ đá
Những niềm tin vô bổ với con người.

Rồi chiều nay ta về qua lối cũ
Nhớ chiều xưa mà chạnh nỗi chiều nay
Một túi thơ gầy, phải đâu đời du thủ
Saigon ơi, ta còn ở phương nầy!

                      South Dakota, 15.12.2016.
                      MẶC PHƯƠNG TỬ.




READ MORE - SAIGON ƠI! - Thơ Mặc Phương Tử

Thơ Hoàng Văn Chẩm: ĐÊM VÔ CÙNG / TÂM KHÚC ĐÔNG

Ảnh tác giả



ĐÊM VÔ CÙNG

Đêm uốn mình
Cho ta quay cuồng nhớ
Chong đèn khuya
Mơ bóng thoáng qua thềm
Sương rụng ướt cánh hoa
Nỗi buồn khẽ khàng ươm nụ
Thơm thảo ngôn tình lay láy mộng ru êm.

Đêm hoang hoải
Buồn phiến lá ru mòn đau
Em như trở dạ
Cho cuộc đời hình hài nỗi nhớ
Mùa đông
Níu yêu thương về trong từng tấc gang xưa cũ
Đắm đuối mê cung
Ta ngủ giữa không nhau.
Đêm vô cùng!!!
Ta dãy dụa ngàn lần
Trăng khuya len lén
Bén duyên bén nợ đường xưa
Dài tay giữ mộng thiên thu
Rụng cánh cô liêu lòng chìu nhau....
Giật mình thức trắng
Có em về to nhỏ...
Bỗng dưng đêm thôi hoang vu.
Quảng Trị mùa đông 2016


TÂM KHÚC ĐÔNG

Giận chút quạnh hiu
Đêm chưa mở tròn xoe con mắt
Lồng ngực người căng no....
Phút chốc hoa cỏ dậy mê hồn
Môi thơm chúm chím
Khúc nguyệt cầm thắm lòng thiếu phụ
Cửa ngõ vào xuân như quên hết một mùa đông.

Tưởng chừng là chênh chao như một thời lâng lâng tóc gió
Khuy thôi cài ... lồng lộng em một mơ hoa
Bỏ mặc vòm khuya trăng quê trộm nhìn dáng ngọc
Đâu chỉ có mùa đông lãng đãng ... một về xa
Em giữa cuốn trôi nhau mùa gọi người tay níu
Giữa bóng ngàn lau còn cháy mãi  môi nào
Em buông thả câu ru ... tình như thôi hóa thạch
Nửa vời nửa vơi mùa hôn phối vẫn chưa hư hao.

Đồng Nai 25-11-2016


READ MORE - Thơ Hoàng Văn Chẩm: ĐÊM VÔ CÙNG / TÂM KHÚC ĐÔNG

Truyện ngụ ngôn: SANG ĐÒ - Võ Quốc Tuấn


Description: 15156879_290554408007223_3808374617904449465_o
           Ảnh tác giả

Truyện ngụ ngôn
Sang Đò

Bến sông này không ít người đưa đò. Nhưng thâm niên nhất chắc chỉ có lão. Khách thích ngồi đò của lão vì thương hại có, mà cũng vì trân quý tấm lòng lão cũng có.
Hôm nay cũng như lệ thường, lão đang đưa khách sang sông thì khách hỏi:
-Xin hỏi ông lão đưa đò được bao nhiêu năm rồi? 
-Xin lỗi, lão không nhớ rõ. Mười lăm hay hơn nữa cũng có thể…
-Thế thì mỗi ngày ông kiếm được bao nhiêu?
-Cũng không nhất thiết. Có ngày được dăm mươi ngàn, có ngày được vài cái bánh bao, có ngày được nải chuối, và có khi chẳng có gì hết…
-Ngần ấy thời gian, chắc ông có nhiều kỉ niệm buồn vui trong nghề lắm! Xin ông kể mỗi loại một chuyện có được không?
Đò chèo được nửa sông ông đáp:
-Vui thì nhiều vô kể. Vì con đò này đã đưa không ít học sinh qua sông tìm nguồn tri thức; không ít người gặp nhau xây hạnh phúc gia đình; và cũng không ít người sang sông thành đạt, sống nơi phố thị nhà cao, cửa rộng, vợ đẹp, con ngoan. Còn buồn…là… vì…tuổi già sức yếu, đôi khi làm lỡ chuyến đò của khách khiến khách ngậm ngùi…!
Nói đến đây, ông lão thấy người khách rươm rướm nước mắt, bèn hỏi:
-Chú em có chuyện gì sao?
-Ông không nhận ra con thật sao ông Ba?
Ông lão ngừng tay chèo, nhìn kĩ người khách sang trọng, rồi lắc đầu tỏ ý “không nhớ”.
Người khách tự giới thiệu:
-Con là thằng Lợi, con của Hai Thắng bên kia sông đây. Ngày xưa, mỗi lần đi học con thường nói dối để không trả tiền đò ông; lại láu cá hơn là mỗi lần thuyền gần cập bến, con lại nhảy vọt lên để tiến mạnh, nhanh hơn về trước, đạp cả mũi thuyền dạt ra khiến ông suýt ngã mấy lần. Sao những nỗi buồn bị vong ơn ấy ông không nhớ?
Ông lão đáp: 
-Lão quên thật rồi. Mà cái gì cũng nhớ thì chỗ đâu mà chứa nữa. Với lão chỉ nhớ cái đáng nhớ mà thôi. Con cũng đừng quá bận tâm chuyện thời con trẻ ấy! Nên nhìn vấn đề cho thoáng sẽ thấy vui. Còn ngược lại con sẽ buồn nhiều.
-Con đạp thuyền ông để tiến nhanh; giờ người khác đạp con để sang bờ, phụ ơn để vươn cao ông ạ!...
-Có nhiều cách để người ta qua sông. Người đi vòng chưa hẳn đã tiếc tiền, có thể vì họ sợ sông sâu; người sang đò có thể vì họ vội chứ chưa chắc họ không sợ. Giúp người sang bờ là tốt. Nhận được thù lao của họ hay để họ nợ chút ân tình là quá đủ rồi cớ sao lại phải kể công? Phải nhớ…? Rồi buồn…?
Vừa chèo ông lão vừa ngâm nga: Sông nước mênh mông mà mỗi ngày mỗi mới; Sao không như sông đầy để tâm được thảnh thơi!

Trà Vinh: 12/12/2016
Võ Quốc Tuấn


READ MORE - Truyện ngụ ngôn: SANG ĐÒ - Võ Quốc Tuấn

XUÂN TRONG NỤ CƯỜI - thơ Tú Yên



Ảnh tác giả


XUÂN TRONG NỤ CƯỜI

Cố đi tìm những giọt nắng mong manh
Còn sót lại qua tháng ngày đông giá
Xuân thì vẫn như còn xa xôi quá
Tháng chạp về cái lạnh vẫn còn vương

Nghe đâu đây như thoảng một làn hương
Khi trời đất đem tin vui mùa mới
Hoa sẽ nở thỏa bao lòng chờ đợi
Xuân lại về - Tô thắm đẹp tình quê

Én chao mình bay liệng khắp sơn khê
Mây bươn bả chở nắng về sưởi ấm
Trên khóm hoa giọt sương còn ướt đẫm
Ngậm nắng hồng thành ngọc sáng lung linh

Nhìn quê hương trong cảnh sắc thanh bình
Đón xuân mới bao cõi lòng rộng mở
Em xinh xắn trong nụ cười rạng rỡ
Xuân đây rồi - tìm chi tận xa xôi.
                                    Tháng Chạp 2016
                                         TÚ YÊN


READ MORE - XUÂN TRONG NỤ CƯỜI - thơ Tú Yên

THƯƠNG CÁNH SAO HÔM - thơ Phan Minh Châu

Ảnh tác giả


THƯƠNG CÁNH SAO HÔM

Ngày mai em nhập viện
Để cắt đi khối u
Đã hình thành từ bao năm trước
Căn bịnh ác làm sao ta biết được
Cứ ăn luồn vào trong thịt xương em
Anh tiễn em đi bằng một chuyến tàu đêm
Khi căn bịnh không còn nằm im nữa
Em đau đớn cả trong từng hơi thở
Trong bửa cơm mỗi ngày không nhắc nỗi bàn tay
Mỗi cú phone anh thấp thỏm từng giây
Cứ lo sợ những điều tệ nhất
Em nức nở qua làn hơi di động
Khi cơn đau năm tháng hiện nguyên hình
Mai con vào ắt em sẽ vui hơn
Chiều bịnh viện mây không còn xám nửa
Em sẽ có những buổi chiều bình minh qua cửa
Những buổi mai nồng hơi ấm mùa xuân
Sẽ có những đóa hồng mừng ngày tám tháng ba
Không phải là anh mà là con mang đến
Con sẽ thay anh bằng tình yêu hiển hiện
Và những cánh hồng đến tuổi sẽ rưng rưng
Anh ngoài này dẫu có cô đơn
Đêm nằm ngủ mơ bao điều mộng mị
Nhưng có một giấc mơ mà theo anh có lẽ
Suốt đời này ta không thể xa nhau
Thôi em đừng buồn vì những cơn đau
Những cơn sốt triền miên,những đêm dài lặng lẽ
Bên kia sông ngôi sao hôm vừa hé
Bên này sông Trăng sáng đã soi đường.

Phan Minh Châu
Nha Trang,  Khánh Hoà  
READ MORE - THƯƠNG CÁNH SAO HÔM - thơ Phan Minh Châu

TRỞ LẠI SUỐI NGÀN - Bút kí của Trường Hải Lê Văn Đông


Ảnh tác giả


 TRỞ LẠI SUỐI NGÀN                                                                                                                 Bút kí 

Miền Tây xứ Nghệ tôi đã sống, làm việc gần suốt cả đời làm công chức của mình.Từ thời trai trẻ mới ra trường chuyên nghiệp cho đến ngày về hưu tròn 33 năm bảng đen, phấn trắng mái trường cùng đồng nghiệp và các em học sinh bao thế hệ. Miền Tây xứ Nghệ tôi muốn tính đến là 3 huyện miền núi cao : Con Cuông, Tương Dương, Kỳ Sơn ...chặng cuối của đường số Bảy của nước ta sang nước bạn Lào. Tôi có nhiều lần đi công tác ở Tương Dương, Kỳ Sơn, cùng chìm trong màn sương sớm với dân bản ở Mường Xén, Hòa Bình, Khe Bố...Đến khi về hưu có hạ sơn một ít định cư ở Cây Chanh, Ngũ Vó, cũng chỉ cách cực tây xứ Nghệ non độ một buổi đường bộ ô tô mà thôi.
Cảnh cũ người xưa vẫn canh cánh nhớ trong lòng, nay có dịp trở lên ngàn tìm lại dấu chân ngày nào còn lưu dấu lại chăng ? Một chiều đông, trời nắng nhạt chú em đi công tác về đánh xe ghé vào nhà chơi và mời anh chị lên nhà chơi. Chuyến đi bất ngờ, không chuẩn bị trước thế mà có cái hay của nó. Qua kính xe, cảnh vật hiện ra hai bên đường nhắc lại từng kỉ niệm như mới ngày hôm qua, hôm kia đây thôi. Mỏ than Khe Bố do Tây mở từ thời Pháp Thuộc, nay lại thêm nhà máy thủy điện kề bên sừng sững chắn dòng sông Lam mới hoàn thành mấy năm nay. Dân cư vùng này phát triển mạnh, nhà cửa, chợ búa, trường học ra dáng phố xá lắm.Trời về chiều xe đi qua rừng săng lẻ nguyên sinh nổi tiếng của Tương Dương chúng tôi dừng lại ngoạn cảnh, thả tâm hồn cùng thư giãn với thiên nhiên. Những tia nắng muộn mằn chiếu xéo qua những cây săng lẻ thẳng tắp cao đến ngỡ ngàng. Đoạn đường nay đầu thế kỉ XV nghĩa quân Lam Sơn của Lê Lợi đã xẻ rừng vượt suối làm nên chiến thắng Trà Lân vang dội, rầm rập hành quân về xuôi bao vây Thành Nghệ An, bắt tướng giặc Minh là Thái Phúc, trói tay tự xin hàng và giao thành nguyên vẹn. Chụp vài ba kiểu ảnh cùng loài cây săng lẻ ngay thẳng, phóng khoáng để làm kỷ niệm. Xe tiếp tục hành trình, thấp thoáng hai bên đường ẩn hiện trong sương những bản làng đã lấp lành ánh đèn điện, tiếng mõ trâu về chuồng nay chỉ còn vẳng nghe trong kí ức. Chúng tôi lên đến thị trấn Hòa Bình trời vừa xẩm tối, hàng phố cửa hiệu đèn điện đủ màu sáng trưng rực rỡ. Cách đây vài ba chục năm ở đây còn thưa thớt, còn nghèo lắm, chủ yếu là nhà ngói, nhà lá cấp 4, điện máy nổ điêzen nhà nào  khá giả mới sắm nổi. Nhà làm việc của các cơ quan, chính quyền cao tầng, khang trang hiện đại. Nhà dân trong thị trấn chủ yếu là nhà cao tầng, có cửa hàng, cửa hiệu sầm uất. Cách thị trấn Hòa Bình mười chín km có nhà may thủy điện Bản Vẽ hiện đại, lớn nhất Bắc Miền Trung, cung cấp điện cho nhiều huyện trong tỉnh Nghệ An, có bán điện cho cả tỉnh láng giềng của nước bạn Lào.
Anh em bạn bè dùng cơm tối xong, tất cả sà vào ti vi xem trận đấu bóng đá Cúp Suzuki trận bán kết lượt đi giữa đội Việt Nam và đội chủ nhà Inđônêxia hào hứng cổ vũ cho đội ta. Tôi tranh thủ đi thăm anh bạn là cựu chiến binh Hải quân ở trong thị trấn. Hẹn hò mãi nay mới có dịp gặp nhau . Vui lắm, tay bắt mặt mừng như bạn tri âm lâu ngày gặp lại. Anh bạn Quảng Vương kể tôi nghe về “ sự tích” đặt nichnem Facebook , thật cảm động, ân tình đồng đội, có thể viết thành thiên tiểu thuyết cuộc đời người lính. Hẹn bạn đọc bài viết một dịp khác.
Sáng mùa đông miền núi, trời se lạnh, sương mù lảng bảng, mọi hoạt động của ngày mới lại bắt đầu. Hàng chục xe khách xuất phát từ Hòa Bình nườm nượp xuất phát đi về Vinh và các tỉnh thành trong nước. Xe đi Lào đêm quá giang nghỉ lại, sáng sớm lại tiếp tục hành trình.
Chú em tôi làm tài xế chở mấy người chúng tôi đi lòng vòng thăm một số anh em, bạn bè, người quen cũ trong thị trấn. Bạn cũ lâu ngày gặp nhau mừng lắm, tình cảm chân thật, ấm áp, chan hòa. Phải nói Hòa Bình là thị trấn miền núi khá sầm uất, người ta làm ăn năng động lắm, nhiều gia đình giàu lắm, có nhà có đến mấy chiếc ô tô khách, tải, du lịch…Có nhà xây dựng sân bóng mi ni, mặt cỏ nhân tạo, bể bơi hoành tráng.
Trong chuyến du hành này tôi có ý định thăm lại Cửa Rào Xã Lượng, nơi tôi đã ở đó mấy ngày trong một đợt công tác thanh tra thi tốt nghiệp cấp 2 do Sở Giáo dục điều động cách đây 14 năm.
Ngã ba Cửa Rào đẹp lắm, nơi đây trước kia là thủ phủ của Phủ Tương. Cổng phủ trăm năm nay vẫn còn, trơ gan cùng tuế nguyệt, nhìn ra dòng sông Nậm Mộ. Tri phủ Phủ Tương thời bấy giờ thuộc dòng họ Lang Vi ở Đôn Phục, huyện Con Cuông. Đứng trên cầu cứng Cửa Rào nhìn hai dòng Nậm Mộ và Nậm Nơn như 2 chị em gái xinh đẹp sinh đôi, hợp lưu thành sông Cái ( sông Lam ) đẹp lắm giữa đại ngàn. Từ cầu Cửa Rào đi về phía Bắc 14 km là đến Thủy điện Bản Vẽ, đường đi ngoằn ngoèo rất hợp với ai thích phượt mạo hiểm.
Chiều lại về, tạm biệt miền Tây xứ Nghệ tôi hạ sơn nhé. Chuyến Trở lại suối ngàn ngắn ngủi chỉ hơn một ngày rưỡi nhưng để lại trong tôi nhiều ấn tượng, cảm xúc nên nhạc, nên thơ, du dương không dứt.Tôi muốn mượn câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên để làm lời kết cho bài bút ký này :
                             
“Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ    
Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa                              
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa                              
Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa.”
                         ( Tiếng hát con tàu – CLV )

              Tương Dương – Anh Sơn, 4/12/2016
                Trường Hải Lê Văn Đông


READ MORE - TRỞ LẠI SUỐI NGÀN - Bút kí của Trường Hải Lê Văn Đông

MÃNH GHÉP CUỘC ĐỜI - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

Ảnh tác giả













Mãnh ghép cuộc đời

Nước mắt, nụ cười chung gương mặt con người
Cơ hội và rủi ro, chập chờn trước mắt
Còn đọng lại đâu đây, bao điều thưa nhặt?
Ẩn hiện vận đời, trong sắc nắng sáng tươi
                              *
Muốn sống thăng bằng, thì cứ phải đong đưa
Mơ ước của ta, ai là người thực hiện?
Nếu không phải tự mình dấn thân tận hiến
Mặc dòng đời trôi, bao sớm nắng chiều mưa
                              *
Ta đã thua người, ngay từ gốc thanh long
Từ con cá cơm khô, trái xoài, trái ổi
Nhưng đã biết căm thù, thì càng phải học
Dù làm mướn cho người, trên đất cha ông
                              *
Những mãnh ghép cuộc đời, loay hoay chưa xong
Khó khăn chung hơn nỗi niềm riêng bé nhỏ
Như trên đỉnh núi, tảng đá thần Sisyphus (1)
Hạnh phúc một Sát-na (2), rồi rơi xuống hư không
                               *
Đừng chắc lép đời thường, mô phỏng viễn vông
Như hạt cát quê, trở mình trong gió cuốn
Vẫn khát khao bãi bờ, có vầng trăng muộn
Chuyện đời, đâu lúc nào cũng phải cảm thông !
                               *
Tình nghĩa cứ quay theo điệu nhạc hoài mong
Ân tình cũ không quên, hận thù cũng vậy
Trong cơn lốc khát tiền, ruột mềm máu chảy
Xương máu bao đời, đâu phải để đếm đong
                                *
Nếu nợ nần, thế hệ này trả chưa xong
Thôi cũng đành, để thế hệ sau tính tiếp
Đừng vì nhân loại chung chung mà thỏa hiệp
Còn bao nhiêu điều nặng nợ với núi sông?
LTH
__________
(1) Thần thoại Hy Lạp: Thần Sisyphus muốn cho loài người bất tử, trói thần chết lại, nên bị các vị thần họp lại trừng phạt, phải đẩy tảng đá lên đỉnh núi, rồi nó lại rớt xuống, rồi lại đẩy lên, cứ như vậy, mãi mãi ...
(2) - Sát na (Kohana): Khái niệm của Phật giáo: Thời gian cực ngắn (một chớp mắt) một niệm tưởng 90 sát na.



Này em

Giữa đám đông, bịt khẩu trang kín mặt
Khàn đặc
Một tiếng chào
Giọng cao, thấp hơn âm sắc gốc quãng hai
Dẫu thấy quen quen, lúng liếng cười trong đuôi con mắt
May có cơn giông chiều, tốc tung tà váy ngắn
Nhìn kỹ đôi chân trần
Ta mới nhận ra em
LTH


Bên đồi hoa mua ở Hưng Long
                      
                        Tặng Phan Thanh Dương
                         ...”Hoa rừng ai bán mà mua” ...

Một mình, qua đồi mua vắng
Trảng cát Tràm Đôi trĩu nặng
Buồn như tiếng dế lạc mùa
                 *
Ngọn gió qua gò Mồ Côi
Đong đưa chòm cây trụi lá
Sân Vua trong chiều tàn tạ
Tà huy mờ dấu xa xôi ...
                *
Đâu tiếng gươm khua bên đồi
Dấu chân người đi mở đất
Mờ xa, dòng đời tất bật
Bao điều xưa cũ, dần trôi
                *
Ngút ngàn đậu phọng vàng hoa
Sóng xa mịt mờ Mũi Nhỏ
Đá Hang trong chiều quẩn gió
Chìm trong rừng Xí nhạt nhòa
                 *
Guốc Dông mòn dấu đường xa
Bóng em mờ trong chiều xuống
Tháng mười cuối mùa, mưa muộn
Theo chiều thưa nhặt, lần qua
                 *
Làng em, còn cuối con đường
Đong đưa hàng cau chỉ dấu
Bến đời, một thời neo đậu
Một đồi tím thẫm hoa mua ...
Lê Thanh Hùng

huyện Bắc Bình, Bình Thuận
READ MORE - MÃNH GHÉP CUỘC ĐỜI - Chùm thơ Lê Thanh Hùng