|
Tác giả Lê Hứa Huyền Trân |
ĐƯỜNG CÙNG
Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân
Dạo gần đây công việc bắt đầu trở nên
dày đặc hơn khiến anh về nhà trễ dần, thậm chí nhiều lúc nói không ngoa đứa con
gái nhỏ của anh còn thều thào trong vòng tay bố:
“Bố, bố ơi.
Bố về nhà năng hơn đi không thì con quên mặt của bố mất."
Nghe con nói anh nghĩ phận mình thật tủi nhưng chỉ biết ôm nó
vào lòng cho qua chuyện. Tối, vợ anh ôm anh trong giấc ngủ, thi thoảng thấy anh
cau mày, chị lại nhẹ nhàng xoa xoa trán anh rồi ôm chặt anh, để thay cho những
cơn mơ và nghĩ suy đêm dài còn có cái ấm của gia đình.
***
Anh làm nhân viên ga tàu, cái nghề mà
phải nói là không thể nào kiếm ra được cái so đo tính toán thiệt hơn cũng sinh
ra đủ thứ chuyện. Mỗi người một cái đồn riêng biệt, mỗi ngày đều đặn, làm công
việc gác chắn để bảo vệ an toàn cho người dân, tưởng chừng sẽ không liên quan
gì tới nhau nhưng hóa ra cũng khổ. Ngày trước anh là anh công nhân năng nổ
trong một nhà máy gỗ, sức trẻ và đức tính khiến anh nhanh chóng được cất nhắc
lên vị trí cao hơn, thế nhưng lòng người vốn nhỏ mọn và thấp hèn sinh ra ghen
ghét. Mà cái nòi đã ghét thì dù lòng mình có thẳng cách mấy cũng không tránh
khỏi những toan tính của đời người, bởi thế, anh nghỉ việc. Gia đình anh lâm
vào cảnh khốn cùng cả một thời gian dài cho đến khi anh xin được việc vào công
ty đường sắt. Lúc anh xin được việc ở đây chị và anh đã òa khóc. Theo như anh
nói, nó gần như là sự cứu thoát cả gia đình anh, mà hơn nữa, khi tránh tiếp xúc
với quá nhiều người thì khả năng gặp lại chuyện năm xưa hầu như sẽ không còn
nữa. Bởi thế, dù công việc chỉ có một mình cô độc, và anh đằng đẵng mấy năm tự
thôi miên biến thành một chiếc đồng hồ, anh vẫn chấp nhận, miễn, về tới nhà
thấy được nụ cười của những người thương.
Anh có người bạn thân cùng nghề tên
là Mỹ. Mỹ là một kẻ nhút nhát nhưng lại là người ở bên gia đình anh những lúc
khốn cùng. Khi anh nghỉ việc nó cũng đi theo, và thật sự là cũng nhờ Mỹ mà anh
có công việc ở ga tàu. Nó làm ở một cái chốt cách anh không xa nên nhiều lúc
hai anh em đi làm về thì lại gặp nhau chén tạc chén thù. Anh uống không nhiều,
cũng bởi không muốn làm khổ vợ con, chỉ là đôi khi hai thằng bạn ngồi cùng nhau
trà dư tửu hậu bàn tính chuyện đời cho qua ngày qua tháng. Chị hiểu lòng anh
nên mỗi lúc anh dẫn Mỹ về chị lại đi mua ít rượu và đồ nhắm cho hai người ngồi
nói chuyện. Anh biết thế nên thương chị lắm. Chị và con trở thành động lực sống
duy nhất của anh.
Mọi thứ đổi khác khi anh chuyền chốt
canh. Anh và Mỹ chuyển tới một chốt ở gần thành phố, đó là một chốt lớn thay
phiên nhau ba người trực. Một không gian nhỏ hẹp có hai người bạn thân thì đó
là một chỗ tốt, nhưng nếu có thêm một người thứ ba thì thể nào cũng sinh
chuyện. Người thứ ba ấy tên là Nguyên. Nó là con trai của trưởng ga, và khỏi
phải nói, chỉ cần nghe tới cái chức danh đó thôi, thì nó thật hơn những cái
chức trên giấy tờ nhiều. Ngay lúc mới về Nguyên đã nói với anh:
“Em là em không ưa cái tính thẳng của
anh. Bữa em cũng có nói với ba, ba bảo anh nên giữ mình đi đừng thẳng quá sinh
chuyện đấy.”
“Chú muốn sao khi lấy ba chú ra dọa
anh?”
“Dọa ư? Trời đất, em nào dám, chỉ là
anh thẳng quá. Một môi trường chỉ có mấy bức tường, anh lương thiện để cho ai
hả anh?”
“Vì một môi trường chỉ có mấy bức
tường thì chú lòe anh để được gì?”
Phải đến khi Mỹ ngăn cản thì họ mới
ngừng cãi nhau. Tối, bên chén rượu nhỏ, Mỹ nhấp một ngụm rõ kêu:
“Anh gây sự với nó làm gì vậy? Nó còn
trẻ, lại hiếu thắng. Lại còn thù anh cái vụ trước.”
“Vụ trước… à, ra là vụ đó. Nó ỷ mình
là con trai trưởng tàu, tự tung tự tác giờ giấc. Nếu hôm đó anh không đi sớm,
tháo gác chắn, biết bao nhiêu đoàn tàu đã trễ vì nó?”-
“Cũng biết là nó sai. Nhưng ba nó là
trưởng ga…”
“Chú đừng ngăn anh những việc như
thế. Chú muốn anh như thế nào, im lặng cho qua à? …Còn chú. Gio chú thành sao
vậy?”
Hai anh em trở thành dở cuộc nói
chuyện bởi ai cũng dừng. Nhưng thấm lời Mỹ lại sợ mất việc, có nhiều việc anh
cũng ậm ừ cho qua. Có chăng chỉ là anh và Mỹ thay nhau đi sớm hơn để trông
chừng Nguyên quên mở rào chắn.
Thế nhưng khi con người ta càng nhịn
thì những người ghét họ càng đẩy họ vào chốn đường cùng. Có bận con anh đau
nặng, gọi Mỹ mãi không được, anh bấm số gọi Nguyên trực thay. Cậu ta ậm ừ rồi
lại ngủ quên khiến đoàn tàu trễ nãi làm anh bị cấp trên khiển trách. Sau hôm ấy
anh giận lắm, trái tim bị chia ra hai nửa, nửa lo cho con đang nằm viện, nửa sợ
mất việc, và còn cả sự tức giận không nói nên lời. Hôm ấy Nguyên thản nhiên:
“Em quên. Xin lỗi anh, tối nhậu với
ba về mệt quá.”
Cái gan anh lúc đó chỉ muốn nhào vô
đánh hắn nhưng anh sợ điều đó sẽ khiến anh bị mất việc một cách nhanh chóng hơn. Hình như Nguyên cũng biết
anh nhịn hắn nên nhiều lúc được nước làm tới, khi thì nhờ anh trực thay rồi
không cấn trừ ngày công, khi thì lại giành công của anh… Anh im lặng chấp nhận
hết, đôi lúc anh lại tự cười vào mình:” Mình đã thành một thằng không dám ngẩng
đầu lên thế này rồi sao?”. Nhưng khi nghĩ tới vợ con nheo nhóc, nhớ tới thời
gian không có việc làm, anh mím chặt môi chịu đựng.
Được cái tính anh nhiều người thương.
Không chỉ người dân ở quanh nhà mà cả những nhà dân quanh chốt canh cũng thương
anh. Những lúc rảnh mấy bác trong xóm hay ra ngồi uống trà, các chị vẫn hay qua
hỏi anh cách trồng cà chua vì anh có một vườn cà chua nhỏ gần chốt rất sai quả.
Những lúc ấy Nguyên hay dè bỉu:
“Gớm, dễ anh thành nông dân phút chốc
nhưng anh cũng im lặng.”
Nhưng cuối cùng sức chịu đựng cũng có
giới hạn, và trò đùa cuộc sống đổ ập vào anh. Hôm ấy lại một bận tới phiên anh trực, nhưng anh phải đưa
con đi tái khám. Mỹ bận việc nên anh phải nhờ Nguyên, sợ Nguyên lại quên nên
anh nhất định gọi đi gọi lại nhắc nhở. Biết Nguyên đã đi làm anh cũng yên tâm,
nhưng rồi xảy ra một việc lớn khiến nếu anh không có mặt kịp lúc chuyện xấu
nhất đã xảy ra. Mải tám chuyện điện thoại, Nguyên quên hạ rào chắn. Cái rào
chắn ấy để ngăn không cho người dân tới gần đường ray vì đoàn tàu sắp chạy qua.
Và một em bé trong lúc mải chơi đã tới gần đường ray, lúc đó chỉ kịp nghe tiếng
mẹ bé thốt lên:” Không”, và tiếng chân người phình phịch và không nghe gì nữa.
Khi tỉnh dậy, anh đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Thì ra trong lúc đi nhanh
tới chỗ làm vì không tin tưởng Nguyên sẽ hoàn thành công việc, thấy đứa bé đang
mải chơi, anh vội lao vào ôm chặt nó khiến hai người quay vòng vòng, người anh
bị chấn thương dự đoán phải nằm viện mấy tháng. Mỹ ngồi cạnh anh:
“Mẹ con bé anh cứu mới tới mà anh hôn
mê suốt, chị nhà mới về để nấu cháo cho anh.”
“Con bé có sao không chú?”
“Nó không sao… Nhưng anh phải nằm
viện mấy tháng.”
“Anh ổn mà, gắng mau về làm.”
Mỹ ậm ừ rồi nói:
“Anh không phải lo chuyện công việc…
Anh bị đình chỉ làm rồi…”
“Tại sao? Sao hả chú?”
“Cấp trên khiển trách anh vì không
hoàn thành trách nhiệm, gây nguy hiểm cho công dân…”
“Nhưng… Nhưng hôm đó … Nguyên…”
“Nó chối anh không nhờ nó gì cả… Hôm
đó là phiên trực của anh…”
Lúc này anh im lặng. Trong anh gần
như không có một chút cảm xúc gì cả. Mấy hôm sau, trên chiếc xe lăn, anh xin bệnh viện cho tới chốt một
lúc rồi trờ về ngay. Lúc tới đó, anh có gặp Nguyên, nó không nói gì cả, chỉ
biết cúi đầu. Người dân tụ tập đông lắm, cho anh nhiều thứ, anh chỉ mỉm cười
chào tạm biệt tất cả. Khi chỉ còn lại anh và Nguyên, anh nhẹ nhàng:
“Việc lần này là do lỗi của anh…”
Nguyên không nói gì chỉ òa khóc nức
nở. Nó quỳ xuống dưới chân anh:
“Anh, em xin lỗi, em sợ… Em sợ ba em
mắng lắm anh ơi…. Việc này liên quan tới mạng người…em sợ…”
Anh hiểu, anh biết chú sợ. Bây giờ
anh nghỉ việc, anh không trách chú hay gì nữa, nhưng chú, phải hứa với anh, kể
từ này về sau, khi làm bất cứ điều gì cũng hoàn thành trách nhiệm sao cho đúng
với lương tâm của mình, hiểu không?
Nguyên ngước lên nước mắt giàn giụa,
trông cậu ta như một chàng trai nhỏ vừa thức tỉnh:
“Anh không giận em sao?”
“Giận? Anh có, nhưng để làm gì? Cứ
xem như lần này anh đi để chú có cơ hội thức tỉnh. Hãy lấy đây làm bài học để
đời. Nhớ nỗi sợ mà chú đang mang để không bao giờ phạm phải.”
Thế rồi anh đi, chỉ còn ở đó Nguyên
khóc nức nở và sau đó tôi được nghe rất nhiều người kể lại cậu ta đã làm tốt công việc mình đến nỗi được thăng
chức nhưng cậu ta vẫn nhất quyết bám trụ ỏ đó thêm mấy năm, còn cần thận không
cho ai lại gần đường chắn nhất là trẻ nhỏ. Tôi còn được nghe cậu ta gần như
thành thành viên của gia đình anh vì cứ cuối tuần lại ghé thăm anh cùng trò
chuyện. Nhưng câu chuyện mà tôi vui nhất là về anh, sau gần cả năm trời dưỡng
thương anh đã được nhận vào làm lái xe cho một công ty tư nhân. Đó là công ty
của người mà anh đã cứu con gái. Anh đã từng lâm vào chốn đường cùng, nhưng
đường cùng cuối cùng sẽ được hóa giải bởi tình yêu thương, và nhờ câu chuyện
của anh, tôi lần đầu tiên đã tin vào trên đời này có kì tích.
Tác giả: Lê Hứa
Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định