MỘT
CHIỀU NGHE ĐÀN CA TÀI TỬ
Giọt đàn kìm, loang trong không gian
Tiếng xề rơi vạt nắng hoe vàng
Em vén tóc, giọng ngân đằm thắm
Đâu hay là mùa xuân đã sang
Điệu Khốc hoàng thiên như ai oán
Ngoài kia đường nắng chảy lung linh
Xa lắm rồi một thời tao loạn
Ngọn gió reo trên những công trình
Hát lại đi em, khúc Nam xuân
Có gì đâu mà lại tần ngần
Hay hát khúc Xuân tình cũng được
Để anh còn nhớ tuổi trầm luân
Sao lại hát Phi vân điệp khúc
Tiếng đàn kia muốn nói điều gì?
Mà buông thả tiếng trầm, tiếng đục
Để có người rót rượu tràn ly
Dây hò rung, bóng nắng đổ dài
Điệu xàng xê, biết tỏ cùng ai
Anh hát Lý kéo chài, tiễn bạn
Rượu cạn rồi, ngày cũng đã phai ...
Dòng trôi con nước tháng ba
Dập dờn tím ngát trôi êm
Đổ nắng, chiều đi lợn cợn
Nước nổi lục bình mơn mởn
Dòng sông tâm tưởng ngọt mềm
Làn sương mỏng mảnh loang tan
Trong chiều trở trời se lạnh
Nắng rớt bừng lên lấp lánh
Chảy tràn ngọn gió thời gian
Tan học về, con đường quen
Dọc một triền sông, gấp vội
Ngọn gió xuân thì bổi hổi
Ngiêng đầu, ngầm hỏi ron ren
Vụng về như rét tháng ba
Chiếc cặp, áp vào mái ngực
Gió đưa mùa đi day dứt
Một làn mây trắng nuột nà
Lơ đễnh ngắm, dòng sông trôi
Kìa đôi má hồng như thế
Có tiếng ai cười, mặc kệ
Vu vơ nghe, chuyện lứa đôi …
CHUYỆN
CŨ BAO NĂM RƠI RỚT QUANH ĐỜI
Em thấy gì trong bóng đêm mờ tỏ
Hạnh phúc, khổ đau trong ký ức vẫn còn đâu đó
Dù tháng năm, tuổi trẻ đã hao vơi
Em ngồi đếm đong chuyện đời mình tỉ mẩn
Có những câu hỏi cũng chính là câu trả lời…
TRỜI
NÍN GIÓ, KHÔNG GIAN PHẲNG LẶNG
Nắng đổ ong ong miết mỏng một triền đồi
Nghe như có điều gì giữa hoang sơ trống vắng
Bóng ai bên đường, lặng lẽ đơn côi
Đồng rẫy cuối mùa khô cong lá cỏ
Tiếng mùa đi, vọng đổ liên hồi…
Lê Thanh Hùng
Bắc
Bình, Bình Thuận
READ MORE - MỘT CHIỀU NGHE ĐÀN CA TÀI TỬ, CHUYỆN CŨ BAO NĂM RƠI RỚT QUANH ĐỜI , TRỜI NÍN GIÓ, KHÔNG GIAN PHẲNG LẶNG– Thơ Lê Thanh Hùng