Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, November 6, 2018

PHẠM NGỌC THÁI VÀ MỘT KIỆT TÁC THƠ TÌNH - Nguyễn Thị Xuân

PHẠM NGỌC THÁI VÀ MỘT KIỆT TÁC THƠ TÌNH

                                                   Nguyễn Thị Xuân

Nhà thơ Phạm Ngọc Thái


          ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
                                                  
Em nói với tôi rằng... "muốn có một đứa con"
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi !

Người thục nữ tôi yêu 
                     những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.

Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần
                        dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu...

Thì đời này - em ạ, có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
Anh hôn lên đôi môi em
                           như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.

Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em !

Chỉ hóa kiếp mình tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca, 
          anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu !

Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu !
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau.

Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn !

Anh tìm đến em
                     lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu...

   PHẠM NGỌC THÁI
Chiều thu năm Mậu Tuất
       Hà Nội 6.9.2018

Cô giáo Nguyễn Thị Xuân
             

LỜI BÌNH: Có lẽ đã qua hơn nửa thế kỷ, từ khi trên thi đàn Việt xuất hiện bài thơ tình nổi tiếng: "Hai sắc hoa ti-gôn" của một nữ sĩ ẩn danh, gọi tắt là T.T.KH - Đến nay, lại mới có một áng thơ tình của một nhà thơ đương đại, trong giới văn chương rất quen biết, đó là Phạm Ngọc Thái ! Thơ ca của anh trên văn đàn cũng được nhiều độc giả ngưỡng mộ.
      "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối" mà anh mới cho ra đời trên các trang mạng Việt, đã được đông đảo bạn đọc đón nhận và ca ngợi. Nói một cách công minh: với những ai yêu thích thơ ca, kể cả người khó tính nhất cũng phải khen. Là một nhà giáo làm công tác văn chương, vì quá yêu thích bài thơ tình này - Tôi xin được mang chút kiến thức văn học để luận bình bản tình ca, với độ hay tôi đánh giá là một thiên kiệt tác thơ tình !
     Thiên tình ca "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối" được chia thành chín đoạn, cả thảy ba mươi sáu câu. Tức là, một bài thơ khá dài. Cảm xúc thơ dồn dập chảy trào ra trong trái tim thi nhân, được bắt đầu bằng lời thổ lộ của người tình gái qua ước muốn của nàng. Đọc thơ ta tưởng cứ như là câu chuyện tình đêm khuya, thường phát trên Đài tiếng nói Việt Nam:
                    Em nói với tôi rằng... "muốn có một đứa con
     Trong tình yêu của người đàn bà, mong muốn có một đứa con... là ước nguyện máu thịt với cả cuộc đời. 
     Ở trong bài "Hai sắc hoa ti-gôn" nữ sĩ T.T.KH cũng từng mô tả hình ảnh của người tình trong mộng, một thưở xa xưa đã bộc lộ tình cảm yêu thương với mình, rằng:
                   Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
                   Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
                   Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,
                   Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!” 
      Còn trong bài "Anh sẽ về theo dòng lệ em tiếc nuối": Đó không phải chỉ là tâm tình, khát vọng của ái nữ khi nàng mong muốn có một đứa con kỉ niệm mối tình chung của hai người, mà cũng đã hòa trong dòng lệ yêu thương của chàng. Ta nghe, nhà thơ bộc bạch niềm tâm tư sâu kín ấy:
                    Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
                    Năm tháng dáng hình em hiển hiện
                    Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi !
     Nàng đã trở thành ngọn lửa để sưởi ấm trái tim chàng. Đây là mối tình của buổi "chiều cuộc đời", và lại phải sống cách xa nhau - Như tác giả viết:
                    Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
                    Tóc cũng bạc đôi phần
                                           dẫu tim còn khao khát
     Và anh thổ lộ:
                    Người thục nữ tôi yêu 
                                      những năm cuối cuộc đời
                    Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
                    Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
                    Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.

  

     Câu chuyện tình có vẻ lâm ly. Anh yêu nàng mãn đời, mãn kiếp, cho tới khi chỉ còn là một nấm mồ xanh cỏ - Chà, thơ thật là đẫm lệ ! Tình đời của dòng thơ này chảy ra thấm đẫm máu tim và chất chứa tính nhân văn... trở thành một câu chuyện tình không khác gì truyền thuyết. Với một nhà thơ dành cả cuộc đời để sáng tác thi ca như anh - Tôi thiết nghĩ, không mong ước gì hơn thế nữa ! Thiết tưởng, bất cứ nhà thơ nào cũng phải ao ước mình sáng tác được một bài thơ như vậy. Ngẫm rằng, họ thương yêu nhau không chỉ đến bạc đầu, mà hóa thành kiếp khác vẫn còn yêu:
                    Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
                    Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu...
     Sợ người yêu khi đó sẽ tủi lòng vì phải sống trên đời này một mình, chàng còn an ủi và dặn dò:
                    Thì đời này - em ạ, có trớ trêu
                    Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
                    Anh hôn lên đôi môi em
                                               như một vầng trăng khuyết
                    Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.
     Cái hình ảnh đôi môi của người yêu như một vầng trăng khuyết, trong thi ca xưa nay, tôi chưa từng thấy ai ví thế ! Một hình ảnh mỹ học thật cao siêu. Mang hình ảnh trời đất để ví với đôi môi của người yêu, đẹp một cách tuyệt vời ! Lại nữa, anh hôn lên đôi môi nàng... thấy cả bầu trời du ngoạn ở trong hồn. Thơ thăng hoa tới tột đỉnh, hình tượng cao đẹp mà vẫn đời.
     Ở trong bài thơ "Người đàn bà trắng" - Tôi đã thấy nhà thơ Phạm Ngọc Thái, từng đem hình ảnh trời đất để tả người yêu rất hay:
                    Chiếc mũ trắng mềm em đội bầu trời
                    Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
                    Đôi mắt em đong những áng mây
                    Người đàn bà trắng !
     Còn khi anh nói về "cái ấy" của nàng:
                    Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai !
                    Người đàn bà ai mà định nghĩa ?
     Đại văn hào Lép Tôn - xtôi từng nói về người đàn bà, đại ý thế này: Người đàn bà không thể định nghĩa, mà chỉ có sự tìm tòi... tìm tòi và tìm tòi mãi... - Phải chăng Người muốn nói về sự bí hiểm, đến mức kỳ diệu và vĩ đại của "cái ấy" đàn bà !?
     Rồi, cũng trong bài thơ "Người đàn bà trắng", Phạm Ngọc Thái đã kết:
                    Người đàn bà ngậm cả vầng trăng
     Nhà phê bình, nghiên cứu văn học thuộc Viên "Ngôn ngữ và Văn hóa dân gian" Trần Tứ Đức, bình phẩm về hình tượng câu thơ "... ngậm cả vầng trăng" như sau: 
-   Đây là một câu thơ siêu thực, chứa đầy trầm tích đã được thăng hoa. Một thiên tạo vĩ đại đang nép trong tấm thân người đàn bà, hay chính nàng là một vầng trăng ? Cái vầng trăng ấy của nàng, nó cứ nguyên thủy như hang động thời tiền sử lại huyền bí như thánh linh...
     "vầng trăng" là nguyệt, mà "nguyệt" chính là "cái ấy" - Đấy, nhà thơ đã mô tả về cái của người đàn bà như thế !
     Trong đời thi ca Phạm Ngọc Thái, bài thơ "Người đàn bà trắng" đã rất có danh tiếng trên văn đàn và được đánh giá cao ! Song, theo nhận định của tôi: Thiên tình ca "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối", còn có thể hay hơn, hấp dẫn hơn... chinh phục trái tim đời. Độ hay trong tính nghệ thuật thi ca của mỗi bài khác nhau, nhưng chí ít đều đạt là hai tình thơ tuyệt tác của nền văn học.
     Tôi nói về đoạn thơ thứ tư:
                   Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
                   Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
     Giọt nước mắt của đàn bà có thể làm xiêu đổ anh hùng. Trong truyên Kiều: Khi Từ Hải chết đứng, hai mắt mở trừng trừng không nhắm lại được... phải đến lúc, Kiều đến ôm chàng mà than:                    
                    Khóc rằng: "Trí dũng có thừa,

                    "Bởi nghe lời thiếp nên cơ hội này!
                    "Mặt nào trông thấy nhau đây?
                    "Thà liều sống thác một ngày với nhau!"
                    Dòng thu như dội cơn sầu,
                    Dứt lời nàng cũng gieo đầu một bên.
                    Lạ thay oan khí tương triền!
                    Nàng vừa phục xuống Từ liền ngã ra.
     Còn trong thiên tình ca này, nhà thơ Phạm Ngọc Thái nói với nàng rằng: 
                    Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
                    Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em !

                    Chỉ hóa kiếp mình tiếp cuộc trường sinh
                    Cùng thi ca, 
                               anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
                    Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
                    Với mối tình nồng thắm của em yêu !
     Chàng sống mãi với đời và trong tình yêu của nàng. Họ gắn bó rồi yêu nhau, cảm thông cuộc đời của nhau:
                    Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
                    Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
                    Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
                    Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn !
     Chỉ 4 câu thơ thôi, mà tưởng như diễn giải cả một thiên tiểu thuyết. Trong thiên tình ca "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối, ta thấy thi nhân còn để lại những lời dặn dò, nhắn nhủ người yêu thật máu tim...
     Đọc đoạn thơ thứ bảy giống như một lời trăng trối, tôi bỗng liên tưởng tới những vần thơ nổi tiếng của thi hào Nga vĩ đại Pushkin, khi Người nhắn gửi tới người tình:
                    Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
                    Em thầm thì hãy gọi tên lên
                    Và hãy tin còn đây kỷ niệm
                    Em vẫn còn sống giữa một trái tim.
     Hay thi nhân Hàn Mặc Tử, đã để lại những lời trăng trối cuối cùng cho người yêu:
                    Anh trút linh hồn giữa lúc đây
                    Gió sầu vô hạn nuối trong cây
                    Còn em sao chẳng hay chi cả
                    Xin để tang anh đến vạn ngày
                                      (Trút linh hồn)
      Thi nhân Phạm Ngọc Thái thì viết:
                    Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu !
                    Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
                    Hãy tìm đến nấm mồ anh miền xa vắng
                    Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau.
     Đọc đến những dòng thơ này, tôi đã khóc - Tưởng như, trên đời này cũng chỉ yêu nhau đến thế là cùng ! Đoạn thơ kết cũng thật là cảm động, một lần nữa thi nhân thổ lộ cõi lòng tha thiết trong buổi hoàng hôn của đời mình:
                    Anh tìm đến em
                                  lúc đã tàn úa mái đầu xanh
                    Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
                    Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
                    Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu...
     Dòng thơ đã đưa ta đi đến cõi vĩnh hằng của tình yêu ! Trong thơ hiện đại Việt Nam, tôi chưa từng được đọc bài thơ nào quyến rũ và hay như bài này. Tôi thiết nghĩ -  "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối" của thi nhân Phạm Ngọc Thái, xứng đáng là một thiên kiệt tác thơ tình bất hủ với ngàn năm văn hiến Thăng Long !

     Hà Nội, đầu đông 2018
         NGYỄN THỊ XUÂN
    GV văn Trường THPT Ba Đình, Hà Nội
READ MORE - PHẠM NGỌC THÁI VÀ MỘT KIỆT TÁC THƠ TÌNH - Nguyễn Thị Xuân

BÀI TỤNG CA CUỐI THÁNG MƯỜI - Thơ Nguyễn An Bình


NGUYỄN AN BÌNH


BÀI TỤNG CA CUỐI THÁNG MƯỜI

Thả mây/ gọi gió lên ngàn
Bùa yêu em/ thả/ mỡ màng cỏ non
Mùa tôi/giấu/ bão nghẹn lòng
Người trôi/ mưa/xuống/ tưới hồn dâu xanh.


Thả tình/ vào cõi phù vân
Lăn cây xuống núi/ hồn/ nằm dưới chân
Ngực đời/ướt/lạnh/ châu thân
Cát khô/bụi lốc/ gieo mầm trổ hoa.


Thả hương/bát ngát quanh nhà
Nghe/ môi trầm/ chớm /nuột nà nụ hôn
Lên đồi/hái/ ánh trăng/non
Lá treo/ sương lạnh/ đá/ mòn mõi trông.


Thả kinh/khuya/sớm /sân thiền
Bói /âm dương/ khói/ hương trầm/thơm bay
Ngày theo /nắng cũ/ qua đồi
Em còn mắt biếc/để người tương tư?
31/10/2018

READ MORE - BÀI TỤNG CA CUỐI THÁNG MƯỜI - Thơ Nguyễn An Bình

VẨY GỌI - Thơ Hoàng Yên Linh

Tác giả Hoàng Yên Linh

VẨY GỌI
                     Hoàng Yên Linh


Sông Hiếu ơi tôi gởi tình nơi đó

Đời buồn vui đi khắp nẻo sông hồ
Nơi quê người cơm áo trĩu đôi vai
Đêm trăn trở ngập lòng bao thương nhớ.


An Lạc ơi có trăng chờ bến đợi

Hàng tre xanh thủ thỉ gió mây trời
Có đôi mắt nhìn tôi thầm ước hẹn
Một ngày về ghép lại mảnh trăng đôi.


Đông Hà ơi chạnh lòng người xa xứ

Trăng có còn nghiêng bóng lá thu xưa
Hàng phượng đỏ sân trường xưa ngói cũ
Nắng thu vàng vương màu áo chia ly.


Tôi đi lạc nơi cuối trời xứ lạ

Hỏi dòng đời sao cứ mãi bôn ba
Sông Hiếu ơi có quê nhà vẩy gọi
Sân ga buồn tôi đếm chuyến tàu qua .
                               Hoàng Yên Linh
READ MORE - VẨY GỌI - Thơ Hoàng Yên Linh

EM, TÔI VÀ MÙA TRĂNG CŨ ... - Chùm thơ Huy Uyên

Tác giả Huy Uyên
1- Em, tôi và mùa trăng cũ

Đêm trăng đầy lấp bãi cát vàng
Hai người yêu lặng thinh trên cầu Phụ-Ngọc
Thoáng nghe tiếng ai hát trong vườn
Mênh mông đồng lúa xanh mùa bấc .

Nỗi buồn theo em về An-Thái
Thương nhớ xa lắc tình ai
Làm sao nguôi quên ngày đó
Những giọt nước mắt chảy dài.

Trên sông người tật-nguyền im-lặng
Quẩn quanh chùm hoa đại ngát hương
Bao la đất trời ngủ muộn
Hỏi rằng em có trở về không?

Buổi tối lạnh đầy trăng
Chừng như khuôn mặt lẩn khuất
Hoang-vu cỏ dậy bên thành
Lá cây suốt đời ngậm sữa.

Có phải em nấm mộ
Thở đầy mùi hương khói hoang mê
Bé bỏng trong em niềm vui nho nhỏ
Trái tim xưa cũng quên lối đi về.

Trăn trối đi qua bóng đêm
Bầu trời những chùm sao xa tít
Phảng-phất ngậm-ngùi trong em
Những khuôn mặt người không quen biết.

Em và cuộc tình chia-biệt
Mùa trăng bỏ lại vuốt ve
Nghe tim quạnh quẽ
Chôn một nụ cười quạnh buốt
Em xa tôi từ đó.

Huy Uyên

2- Người đứng lại bên sông

Chen giữa đam mê nụ cười và ánh mắt
Hạnh-phúc xưa quay vội trở về
Quê nhà, thành sầu còn mất
Dặm đường hoang giấc ngủ sơn-khê.

Phải em bến cũ dịu-dàng
Thuyền luân-xa nổi chìm từ đó
Trên tay bầy rắn hổ-mang
Đậu kín quanh người cắn mổ.

Phải em những bước chân lặng lẽ
Ngồi buồn dưới cội bóng hoàng-lan
Phiêu-bồng mấy chặng đời oan-nghiệt
Mang chi thêm dấu vết tật-nguyền.

Treo lên cao mối tình tuyệt-vọng
Giấc mộng cũ Cúc-Hoa cháy lòng
Phương ấy ngợp đầu chân ngọn sóng
Chôn đời ai tận đáy mê-kung.

Nặng lòng trần-thế mất còn
Lòng đau kim châm ngày trước
Soi khuôn mặt nhau cuối cùng một lần
Cô-đơn dẫn-dụ em còn mất.

Em xưa đằm thắm kiều dáng mộng
Bay đi hoài ơi đôi cánh chim
Ngồi lại bên cầu nhìn chân sóng
Thương ai bao khúc nổi chìm .

Dòng lệ em khô phút cuối cùng
Về lại bên tôi ầm ào tạc-đạn
Đoạn cuối những người cô-đơn
Thôi còn chi đâu mà rao bán!

Thương tôi bảy-mươi-năm lặn hụp
Bên em lắm nỗi truân-chuyên dịu-dàng ...

Huy Uyên

   3-Nghĩ về Dì Lucia

Hẹn mùa-giáng-sinh sau tôi về
Bạc màu áo người tình lính trận
Mắt người hình như có thêm đuôi
Cây-thập-tự trên vai trĩu nặng.

"Anh về nghỉ đêm nay có kịp"
Ngôi sao Noel Chúa ba ngôi trên trời
Em lặng câm và cánh đồng trước mặt
Lửa bập-bùng bâng-khuâng hát đêm trôi.

Môi em hình như thoáng một nụ cười
Mối tình dấu vào tim khép kín
Cất vội nghĩa-trang để nhớ người
Dịu-dàng mấy ơi người yêu của lính!

Có còn những đêm đen hành-quân
Xóm đạo và thánh-đường hiu-quạnh
Yêu ai chưa trọn ấm chỗ nằm
Đôi mắt nhìn ai bài ca buồn thánh!

"Giáng-sinh này anh có thể tới vui."
"Tôi sẽ tới
thưa dì ở đâu cũng sẽ về đây."
Lời nguyện xưa bao nỗi ngậm-ngùi
Lòng rưng lạnh trong tim người Thánh-nữ.

Phải chi không là đạn bom chiến-cuộc
Dì Lucia in lớp bụi thời-gian
Phải chi bao nhiêu năm chia cách
Sân nhà thờ mái đỏ áo chùng đen.

Ngày đó tháng ngáy nổi đao-binh
Thánh-đường phủ dày bao nhiêu bom đạn
Cho dù tháng năm chia biệt mối tình
Dù lổi hẹn người đi hay còn sống!!!

Huy Uyên

READ MORE - EM, TÔI VÀ MÙA TRĂNG CŨ ... - Chùm thơ Huy Uyên

KHA TIỆM LY THÍCH ĐỌC THƠ TỊNH ĐÀM - Châu Thạch


        
                  Nhà bình thơ Châu Thạch



KHA TIỆM LY THÍCH ĐỌC THƠ TỊNH ĐÀM
                                                              Châu Thạch

“Tôi thích đọc thơ Tịnh Đàm”. Đó là câu nói của nhà thơ Kha Tiệm Ly. Châu Thạch tôi cũng thế, nhưng tất nhiên Kha Tiệm Ly là nhà thơ đươc mến mộ và có uy tín hiện nay nên tôi mạn phép mượn lời nói của ông để làm đầu đề cho bài viết.
Tôi biết nhà thơ Tịnh Đàm qua dòng thời gian facebook của ông có tên là Đàm Tài Nguyên. Một buổi sáng, một bài thơ của ông đã đánh động tâm hồn tôi, buộc tôi phải dừng lại lâu dài trên trang fay ấy. Bài thơ ngắn gọn như sau:

MẤY DÒNG LỤC BÁT

Tương tư nào ?
Khép bên đời
Trả người áo mộng
Một thời vàng hoa !

Cũng đành
Quên
Những thiết tha
Nhủ tôi :
Người đã bước qua...
Cuộc tình !

Còn lại gì ?
Nỗi lặng thinh !
Hai con mắt nhắm
Ru mình...
Vào đêm !

      
                 Nhà thơ Tịnh Đàm   

Qua cảm nhận đầu tiên, tôi thấy ở khổ thứ nhất, bốn câu thơ như những chiếc lá mùa thu đang bay. Chỉ mười chiếc lá thôi nhưng nó mang tất cả một cuộc tình không phải của chỉ Tịnh Đàm mà cúa tất cả chúng ta, những ai đã một lần có “Trả người áo mộng/Một thời vàng hoa!”
Rồi ba câu thơ ở khổ thơ cuối đã làm cho tâm hồn tôi lặng xuống trong nỗi trầm kha, tưởng đến những diều khắc khỏi của lòng mình có suốt một đời trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê. Trong phần bình luận ở dưới bài thơ, tôi dám viết rằng Câu thơ “Còn hai con mắt  /Khóc người một con” của Bùi Giáng cũng hay ngang bằng “Hai con mắt nhắm/ Ru mình… Vào đêm!” của Tịnh Đàm mà không sợ bị ném đá bao giờ. Tôi nghĩ câu thơ của Bùi Giáng thật khó hiểu. Nó được tôn vinh vì lạ và mang tên Bùi Giáng. Nếu Tịnh Đàm làm câu thơ của Bùi Giáng có lẽ cũng chỉ một Châu Thạch để ý tới thôi, còn Bùi Giáng mà làm câu thơ của Tịnh Đàm thì sách vở viết về nó sẽ nhiều. “Hai con mắt / Ru mình…/ Vào đêm!” thì ai cũng vô tình nói được nhưng để cho nó trở thàng hữu tình trong một bài thơ lục bát nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng sâu đậm ưu tư, thiết tha và khắc khỏi thi Tịnh Đàm như đã gắn một viên kim cương có màu lệ trong ánh sáng trong của nó vào cuối bài thơ.
Thế rồi tôi cởi ngựa xem hoa trong vườn thơ của Tịnh Đàm. Không đi lâu được vì tôi phải qua rất nhiều vườn thơ khác. Thế nhưng tôi thấy Tịnh Đàm sáng tác nhiều bài thơ lục bát. Những bài lục bát của ông rất ngắn nhưng lại đem đến cho tôi những cảm xúc rất dài. Mỗi bài thơ của ông như một lẳng hoa nhỏ, kết những sắc hoa bình dị, nhưng tâm hồn người kết hoa đầy tính nghệ sĩ, bàn tay người kết hao thật là tài hoa, đã dành cho đời những những nét đẹp văn chương đúng ý nghĩa của nó. Đơn cử như bài thơ “Gởi Anh Một Chút Niềm Tin” đầy nhân văn của tác giả:

GỬI ANH MỘT CHÚT NIỀM TIN
(Thân tặng bác G.T. Điệp những ngày nằm bệnh)

Gởi anh, một chút nắng hiền
Về bên cửa sổ gợi miền ước mơ.
Chuyện xưa nào đã phai mờ
Bóng người năm cũ bây giờ tìm đâu ?!
Gởi anh, một chút đêm sâu
Nằm nghe câu hát "Vì Nhau" mới buồn !
Dòng sông cứ mãi xa nguồn,
Đời người cũng vậy vẫn luôn đổi dời !
Gởi anh, một chút tơ trời
Cho lòng rộng mở những lời thơ hay.
Đưa nhau tàn cuộc mộng này,
Thì trăm năm ấy đợi ngày hóa thân !
Gởi an, một chút duyên phần
Có từ kiếp trước hẹn lần đến nay.
Gặp nhau vui buổi sum vầy
Thơ ngâm hào sảng ngất ngây ý tình.
Gởi an, một chút niềm tin
Sống trong hy vọng với nghìn yêu thương.
Dẫu đời còn lắm sầu vương,
Không làm chùn bước nẻo đường ta đi .

Với tôi đây là một bài thơ nhân cách trọn vẹn. Bài thơ gởi cho người bạn đang nằm trên giường bệnh, tiếng thơ êm đềm như chiếc võng đong đưa, ý thơ phản phất nỗi buồn trần gian thật đằm thắm, và tứ thơ thật là khôn ngoan khích lệ bạn quên nỗi buồn đó để thanh thản tâm hồn.
Thât tình bài thơ đi vào tâm hồn tôi trọn ven mà tôi không có lời chi bình nó được ngoài chữ hay!!!. Trong thơ tôi không thấy một giọt nước mắt nào, không thấy một tiếng thở dài nào, tuy thơ vẫn hiển hiện bóng người năm cũ phai mờ, vẫn hiển hiện bãi bể nương dâu và cuộc đi xa lìa trần thế.
Những món quà mà Tịnh Đàm gởi cho bạn, đẹp như những đóa hoa thần thánh. Những mốn quà đó,nó đã cô đọng cuộc đời vào đó, nó lóng lánh hương vị, sắc màu rất thật của đời người, nó có mãnh lực truyền niềm tin vào con người đang bi quan vì bệnh tât. Những câu mở đầu ở mỗi khổ thơ “Gởi anh, một chút nắng hiền/ Gởi anh, một chút đêm sâu/ Gởi anh, một chút tơ trời/ Gởi anh, một chút duyên phần/ Gởi anh, một chút niềm tin” hình ảnh đậm đà như những đóa trầm hương, còn âm thanh vào tai người như tiếng suối ngàn êm đềm chảy róc rách
Thơ Tịnh Đàm là như thế. Đọc thơ ông, thần hay ma không biết, biểu tôi phải viết nên tôi viết. Viết tới đây thì linh đã bỏ đi rồi. Vậy mời bạn đọc vào trang ông đọc tiếp và tha cho tôi nếu linh nhập vào tôi buộc tôi viết những điều không đúng. Viết xong đăng ngay không đọc lại

                                                                  Châu Thạch

READ MORE - KHA TIỆM LY THÍCH ĐỌC THƠ TỊNH ĐÀM - Châu Thạch