Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, July 10, 2023

THƠ RABINDRANATH TAGORE - Ngọc Châu dịch

 


Thơ

Rabindranath Tagore

 

Rabindranath Tagore (1861-1941) là nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch, nhạc sĩ và hoạ sĩ Ấn Độ, giải Nobel Văn học năm 1913. Là con thứ mười bốn của một điền chủ - nhà cải cách tôn giáo giàu có. Ông đi học ở trường một thời gian ngắn; về sau học ở nhà với cha. 8 tuổi, R. Tagore nổi tiếng giỏi văn nhất vùng Bengal; 13 tuổi có thể sáng tác nhạc, hoạ, đọc sách cổ bằng tiếng Phạn và dịch kịch Shakespeare; 17 tuổi sang Anh du học; năm 1880, trở về ấn Độ, viết vở nhạc kịch đầu tiên. Năm 1910 ra đời tiểu thuyết sáng giá nhất của R. Tagore - Gora - ủng hộ tính nhẫn nại tôn giáo và chính trị. Năm 49 tuổi R. Tagore xuất bản Gitanjali (theo tiếng Bengal có nghĩa là Lời dâng). Thi phẩm này là lí do cho việc đề cử trao giải Nobel Văn học năm 1913, được cả thế giới công nhận là kì công thứ hai của văn học …

 

 

One day in spring

 

One day in spring, a woman came
In my lonely woods,
In the lovely form of the Beloved.
Came, to give to my songs, melodies,
To give to my dreams, sweetness.

 

Suddenly a wild wave
Broke over my heart's shores
And drowned all language.
To my lips no name came,
She stood beneath the tree, turned,
Glanced at my face, made sad with pain,
And with quick steps, came and sat by me.

 

 

Taking my hands in hers, she said:
'You do not know me, nor I you--
I wonder how this could be?'
I said:
'We two shall build, a bridge forever
Between two beings, each to the other unknown,
This eager wonder is at the heart of things.'


The cry that is in my heart is also the cry of her heart;
The thread with which she binds me binds her too.
Her have I sought everywhere,
Her have I worshipped within me,
Hidden in that worship she has sought me too.


Crossing the wide oceans, she came to steal my heart.
She forgot to return, having lost her own.
Her own charms play traitor to her,
She spreads her net, knowing not
Whether she will catch or be caught.


Một ngày xuân 

 

Ngày xuân, cô đơn vườn tôi

Nàng chợt đến với dáng người thương yêu

Cho tôi giai điệu khúc chiều

Ban giấc mơ với bao nhiêu ngọt ngào

 

Biển hoang bỗng cuộn sóng trào

Bờ tim tan nát, không sao thốt lời…


Đứng tựa cây, nàng quay người

buồn thương đau đớn nhìn tôi. Lại gần

thoắt đôi chân ngồi xuống nhanh,

cầm tay tôi nói “Em - Anh chưa tường

Tại sao mà mình bỗng dưng?!”

 

“Sẽ cùng xây chiếc cầu chung vĩnh hằng…”

Đáp lời, tôi nói với nàng

“…nối  hai người dẫu chưa từng gặp nhau

Mà khát khao đã ẩn sâu

Trong đôi tim vốn từ lâu lắm rồi…”

 

Tiếng gào đòi trong tim tôi

Cũng thét gào trong tim người ngồi  đây

Dây tình nàng thắt tim này

Thắt càng chặt con tim ngay chính nàng

 

Đã tìm nàng mọi nẻo đàng

Phụng thờ trong  điện cung vàng – lòng tôi

Với nàng cũng như vậy thôi

Muốn vượt biển trộm tim tôi mang về

 

Mất chính mình, quên miền quê

Cái đẹp quyến rũ bùa mê phản nàng

Tung lưới ra, không hay rằng

Chụp người hay chính lưới giăng chụp minh…

 

Come to my garden walk

 

Come to my garden walk, my love.

 Pass by the fervid flowers that

press themselves on your sight.

 Pass them by, stopping at some chance joy,

which like a sudden wonder of sunset illumines yet elude

For lover's gift is shy, it never tells its name,

it flits across the shade, spreading of joy along the dust.


Overtake it or miss it forever.
 But a gift that can be grasped is merely a frail flower,

or a lamp with flame that will flicker

 

Mời nàng đi dạo vườn anh

 

Mời nàng dạo vườn cùng anh

Ngang qua hoa cỏ nhiệt thành đón đưa

Đi xem hoặc dừng tình cờ

khi thấy tuyệt phẩm bất ngờ hiện ra

Bời hoàng hôn rọi nắng qua

rạng ngời nhưng muốn lẩn xa mắt người

 

Quà yêu e lệ nhất đời

Luôn ẩn dấu, chẳng một lời xưng tên

Lách gió bụi, bóng lá mềm

Tỏa cơn run rẩy con tim bất thần.

 

Mau chộp lấy, em mến thân

Không rồi sợ chẳng còn lần khác chăng

Dẫu chỉ cánh hoa mỏng manh

Hay tia lửa nhỏ đèn xanh bập bùng…



 

She is near to my heart

 

She is near to my heart as the meadow -flower to the earth;

she is sweet to me as sleep is to tired limbs.

 

My love for her is my life flowing in its fullness,

like a river in autumn flood, running with
serene abandonment.

My songs are one with my love, like the murmur of a stream,

that sings with all its waves and current.

 

Nàng ở gần tim tôi

 

Nàng ở sát ngay tim tôi

Như bông hoa dại chọn nơi đầm lầy

Cho tôi ngọt ngào tràn đầy

Như  kẻ mệt được ngủ say mơ màng

 

Đời tôi trọn vẹn trao nàng

Là dòng sông lũ chảy tràn mùa thu

Theo nàng, yên ổn, vô tư

Bài ca tôi - khúc hát ru chung tình

Tiếng rì rào con suối xanh

Sóng cùng dòng chảy hòa thanh tặng nàng.

 

 Ngọc Châu dịch

READ MORE - THƠ RABINDRANATH TAGORE - Ngọc Châu dịch

TRẢ NỢ CHO NGƯỞI - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

 

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Trả nợ cho người


Trút hết tình, trong cơn mê

loang tan. Mộng mị, vụng về đôi tay

lướng vướng. Chiều, vệt nắng lay

dấu chân hoang, tưởng. Bóng ngày chìm sâu,

trong bến thời gian. Cũ nhàu,

quẩn quanh ký ức ngọt ngào. Trôi xa,

tìm đâu năm tháng mượt mà.

Chỉ còn đọng lại dư ba sóng tình.

Chìm trôi mộng cũ linh đinh

trống vắng. Tự huyễn hoặc mình, lẻ loi

tĩnh lặng. Không gian u hoài

lay lất biện minh. Loay hoay bến đời

tháng ngày trĩu nặng. Hoài hơi,

một mình nuối tiếc, lạc thời. Buông trôi …



Đường về Hoà Thắng hôm nay


Nắng đã lên rồi trên chiến khu xưa

Nghiêng dạt đất đồi, rừng Khu Lê xanh sắc lá

Bao thế hệ giữ gìn, để cho một tầm nhìn bứt phá

Thay đổi những cuộc người, nám nắng vàng mưa

Con đường xưa, đi đánh giặc chống càn…

để lại Dốc Hầm trên đường Xe Lương, của những người mở đất

tuổi trẻ Bắc Bình tiếp nối phát tuyến lu lèn, người người tất bật

cát chảy nhoè mờ những vết chân trâu, mùa hanh khô nắng xối chang chang…


Cho bây giờ em đi, đường rộng mở phẳng lì

Gió lộng đất trời, tràm lá kim hực vàng hoa tươi mới

Trên cát giồng cằn khô, bao đời mong đợi

Bơm nước tưới thanh long mà lòng còn bán tín bán nghi…

Thương những người đi cặm cụi vá rừng, dặm lại màu xanh

Rừng khép tán bên lối mòn quanh quất

Lấp loá nắng, bầy ong bay lấy mật

Rạng vỡ tiếng cười em, trong nắng mới yên lành


Xa lắm rồi những bữa cháo, bữa khoai

Bao nhiêu chuyện đã trở thành dĩ vãng

Cùng đất nước, quê hương Khu Lê chuyển mình tươi sáng

Bốn mươi năm, biết bao nỗi quan hoài…

Cánh điện gió vẽ lên trời xanh chiếc chong chóng tuổi thơ

Khu du lịch trẻ trung, hồn nhiên tiếng em cười toả nắng

Biển biếc xanh xa, chiều trong phẳng lặng

Nhưng vẫn cảnh giác lòng ai, đang bỏ bến xa bờ…

                                                               I/23



Nhẹ nhàng thôi, một vạt nắng mong manh


Trước khoảnh sân nhà em, rơi lấp lánh

Khép chặt tuổi năm mươi trong chiều nghiêng sắc lạnh


Tiếng chuông gió khua lanh canh, như trêu của để dành

Em ngoảnh mặt, nhoẻn cười dường như vội lắm

Tóc xoã lưng chừng… còn rờ rỡ óng xanh



Đường về mỗi chiều, chân lại vướng cỏ may


Sao không vá lành một đoạn tình dang dỡ?

Em tỉ mẩn gỡ từng nắm cỏ


Đã có sợi nào rơi lọt kẽ tay

Hoang mang bước, chiều nghiêng nắng cạn 

Em đắn đo, nhẩm đếm dấu ngày… 



Mình đã gìa thật rồi 


Khi không thể làm được những điều mơ ước nữa

Chỉ lấy ước mơ này thực hiện ước mơ khác mà thôi


Chợt nhớ, chợt quên những lời đoan hứa

Khoả lấp nhịp đời bằng tiếng vọng ngày xưa…

Giận dỗi quanh co, sau một cuộc đôi hồi


Lê Thanh Hùng

     Bắc Bình, Bình Thuận

thanhhungmtbb@yahoo.com.vn


READ MORE - TRẢ NỢ CHO NGƯỞI - Chùm thơ Lê Thanh Hùng