Cho dù đêm nay em đã phụ tôi
lên lầu-ông-Hoàng đứng khóc
tiếng ai hắt hiu trên đồi
để trăng cũng sầu theo mà trắng bạc.
Biết ngày nào em trở lại bến-Sa
Pô-sah-inu đơn lẻ
giữa đồi Bà-nài trời xa
ly rượu đắng cho tình cay, xót lệ.
Cháy đi ơi sông Cà-ty ngang phố đắng lòng
người con gái năm xưa về đồi ngơ ngác
giọng chiều chùng thấp lầu-ông-Hoàng
để mãi tháp Phố-hài một mình đơn độc .
Thôi đền đài ngày xưa đâu còn nữa
bơ vơ đâu ngày đêm những ngọn đồi
(đám hoa rừng tắm dưới vầng trăng bể
về bên lầu-ông-Hoàng
nhà tiều-phu vẽ-lạ-sương-mây ).
Gởi hồn cùng thoáng bóng đêm đi
thơ người thấm thiết ôm tình ngày cũ
hỡi ơi chàng! chàng Hàn-mặc-tử
say mê Mộng-cầm lúc ngắm trăng si .
Đường chập chùng leo lên dốc đá
ai điên mê mà hát thành lời
nghiêng ánh trăng chở sầu-hoang-phế
bờ cát dài treo tình dâng chơi vơi .
Một mình ai đi nhẹ bước trời sương
người có khi nào về Phan-thiết
mang chi hoài nổi sầu ký-ức
tình hoang liêu để Mặc-tử đượm buồn .
Đã khác với lầu trăng buổi trước
để khi về ai nhặt mãnh trăng rơi
dưới trăng thẹn thùng yêu người da diết
dấu mãi trong tim bóng một người .
Hoa vông trên đồi thắm đỏ
sông đời Phan-thiết cuộn chân cầu
mà não nùng hoe mắt nhớ
ngựa chiều khua mấy khúc vó câu .
Dại lòng chi khóc tư-cố-hương
lang thang lầu-ông-Hoàng hoang vắng
phế tích xa xưa có ở lại Mộng-cầm
Mặc-tử say trăng
ngũ quên đồi chiều-đi thăm thẳm .
Em quay lại chi để sầu phế-tích
đêm đi đâu với mãnh trăng non
tình ai một lần chết dưới lầu-ông-Hoàng
để cùng đồi thao thức.
Thôi em quên hết chuyện ngày xưa
đã xa rồi Qui-nhơn,Phan-thiết
tình sương sa dưới những vì sao lạc
hỏi lầu-ông-Hoàng đã thức dậy chưa.
Mà dấu chi nụ cười buồn trong nhau mãi mãi.
Huy Uyên