|
Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Đắn đo gì ngày mới
Biết quá khứ, không thể đổi thay
được
Thì việc gì, phải cứ tiếc: giá như
...
Khép quá khứ lại - an nhiên mơ ước
Cuộc sống bây giờ, bận rộn ưu tư
*
Việc kết thúc, là khởi đầu việc
khác
Dòng chảy tuôn trôi, xoay trả nhịp
đời
Sao đắm đuối một chuyện tình phai
nhạt
Khắc khoải, mơ hồ, nắm thả, buông
lơi ...
*
Quên dĩ vãng để yêu thương hiện tại
Sống hết mình để kiến tạo tương lai
Nhưng còn đó, những tháng ngày
vương vãi
Vật vờ xuôi theo bóng nắng đổ dài
*
Cứ phóng chiếu, chuyện của mình hồi
đó
Mỗi bàn chân tự biết những con
đường
Bao nhiêu cơ hội còn đây - để ngỏ
Lưỡng lự, gọi mời bản năng yêu
thương
*
Bàn tay dơ, thì làm sao rửa mặt
Màu sắc đời đâu chỉ trắng và đen
Có một khoảng trống không màu chớp
bắt
Mờ tỏ vần xoay, chấp chới ánh đèn
*
Quá khứ dù sao, cũng là điểm tựa
Hình mẫu cho mình gợi mở ngày mai
Còn nguyên đó, một ẩn tình chan
chứa
Chầm chậm trôi, nhưng chưa hề nhạt
phai ...
III/17
Lê Thanh Hùng
Em ru chiều ngập ngừng
Lời em ru, đong đưa
Bao yêu thương mời gọi
Sao ngập ngừng không nói
Mà nhẩn nha, đánh lừa
*
Lời em ru, êm trôi
Đọng điều gì khắc khoải
Mơ hồ trong tiếng gọi
Vọng theo chiều, đơn côi ...
*
Lời em ru, buông lơi
Dập dờn đưa cánh võng
Quẩn quanh chiều, gió lộng
Mơ hoa, cháy bến đời
*
Lời em ru, xa xôi
Thì thầm trong tiếng vọng
Ví dầu ... nghe lạc lõng
Dặm đời đã phai phôi
*
Em ru chiều, ngập ngừng
Buồn hiu trời trở bấc
Thu vàng ươm nắng mật
Đổ chừng, phía sau lưng ...
Lê Thanh Hùng
Trở lại chợ đường biên
Đêm hư ảo
Ồn ào
Quyến rủ
Nổi trôi
Trong cơn lốc gọi mời
Dịu êm
Như lời yêu xưa cũ …
Huyễn hoặc đêm
Một tiếng ru
Đời!
Lúng liếng, chênh chao
Ai mặc cả ?
Cứ tưởng mình đâu có ngu ngơ
Mà thua thiệt
Vẫn người trả giá
Bởi bâng quơ ...
Một Tiếng
Em mời!
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận