Truyện ngắn
Đêm qua tôi mơ thấy mùa xuân đầu tiên. Mặt đất ngập tràn
hoa cỏ và tiếng bầy chim sơn ca hót vang bầu trời… Mẹ tôi nói, đã lâu người dân
trong thị trấn không có khái niệm mùa xuân. Ở đây chỉ có hai mùa, mùa mưa và
mùa khô. Mùa mưa nước ngập trắng đồng, ếch nhái leo cả lên bàn thờ tổ tiên. Mùa
khô, nắng đốt cháy những bông lau trắng, gió Lào man dại, bỏng rát, ném cát vào
mắt người, xô ngã trẻ con rồi cười khanh khách túm chân chúng ném vào lề đường.
Giấc mơ chỉ làm tôi thèm khát vì sáng ra thị trấn Mười
hai cây sầu đông vẫn hiện ra trước mắt với những nếp nhà buồn tẻ. Cây cối héo
úa và con sông chảy vòng quanh thị trấn trương sình lên bởi lá rụng. Duy một niềm
an ủi là bên kia sông có ngôi nhà của nàng mà từ lâu đối với tôi luôn đồng
nghĩa với hạnh phúc, niềm hoan lạc vô biên. Tôi hẹn gặp và kể nàng nghe giấc mơ
mùa xuân. Nàng hỏi, những bông hoa trong giấc mơ màu gì. Tôi trả lời, tôi không
nhìn rõ nhưng chắc chắn có rất nhiều những bông hoa màu vàng nhiều cánh, nở xao
xuyến trên nền những chiếc lá đỏ thắm như màu lá cây trạng nguyên nở trước thềm
nhà nàng. Nàng hỏi tiếp tôi về lũ chim và những tiếng kêu âm vang cả bầu trời.
Tôi trả lời, rằng lũ chim đó tôi đã từng nhìn thấy, chúng bay thành từng đàn,
thi thoảng xuất hiện ở một góc nhỏ của thị trấn, vào lúc bình minh rạng rỡ hoặc
hoàng hôn ảm đạm hắt ánh nắng cuối ngày lên những mái nhà buồn tẻ như không thể
buồn tẻ hơn. Nàng lại hỏi tôi về nhiều điều khác nữa, như trong giấc mơ có con
đường nào chạy dọc ven đường chân trời, có ngôi nhà nào đầy ắp cửa sổ, có bàn
tay nào vẫy vẫy không… Tôi mệt mỏi bảo nàng, tôi không thể nhớ hết vì giấc mơ
có quá nhiều chi tiết. Nàng cười buồn rồi nói với tôi giấc mơ đó là một điềm
báo rằng trái tim đa cảm của tôi đang gánh chịu những nỗi buồn đau khủng khiếp,
có thể vỡ òa ra bất cứ lúc nào, và theo nàng sẽ vỡ òa vào lúc mùa khô chuyển
sang mùa mưa, khi những ngọn gió bỏng rát thôi gõ vào mái tôn và ném cát vào mắt
người.
Mỗi buổi sáng của mỗi ngày, mẹ tôi nhìn sâu vào mắt tôi để
vớt vát một chút hình ảnh của giấc mơ còn sót lại. Mẹ bảo, mày lại mơ thấy mùa
xuân nữa phải không con. Làm gì có mùa xuân, tóc tai mày cháy đen, da dẻ mày
đang lột dần đi vì những ngọn gió Lào hoang dại từ phía tây thổi đến thì có.
Con ơi, con nhìn xem thị trấn này có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu người
đang ước ao điều con thấy, nhưng không hề có dù chỉ trong giấc mơ.
Bà ngoại tôi kiếm lá trầu không, giã nát rồi đắp lên trán
tôi. Tội nghiệp thằng bé, cháu còn nhỏ quá làm sao hiểu nổi đó chỉ là những ảo ảnh.
Bà thương cháu, bà căm ghét những giấc mơ nhưng bà không giúp cháu được. Hàng
trăm năm qua, bà đẻ mẹ mày rồi mẹ mày đẻ mày ra, biết bao đời chủ tịch thị trấn
lên rồi xuống chức có ông nào ra đạo luật cấm các giấc mơ lang thang, có ai đem
giấc mơ ra hành quyết đâu. Tội nghiệp cháu của bà, đa cảm thế làm sao mà sống nổi.
Tôi không biết mình còn sống được bao lâu nhưng giấc mơ về
mùa xuân thì vẫn ám ảnh trong từng giấc ngủ mê mệt của tôi. Ôi những bông hoa
vàng lộng lẫy, nở xao xuyến trên thảm lá đỏ tươi, giữa bầu trời ngập tràn tiếng
kêu lảnh lót của bầy chim sơn ca. Biết đến bao giờ tôi tìm thấy và bắt gặp. Năm
nay tôi hai mươi tuổi, hai lần như thế nữa là hết cuộc đời, liệu có còn kịp
không.
Nàng nói, vào một buổi sáng khi giấc mơ vừa rời bỏ tôi
đi, anh dạo này xanh xao lắm và dường như đang ngày một gầy hơn. Tôi giật mình
không phải vì nhận xét của nàng mà bởi chính tôi cũng thấy mình ngày một khác
thường. Trước khi có giấc mơ đầu tiên tôi là chàng trai lực lưỡng nặng bảy mươi
cân. Vậy mà, thật lạ, cứ mỗi lần lạc vào giấc mơ mùa xuân ấy, khi tỉnh dậy tôi
thấy mình gầy hơn một ít. Hay tại những bông hoa vàng, tại tiếng chim sơn ca
thúc hối, muốn tôi biến thành làn khói nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng bay khỏi thế
gian. Tôi đâm lo sợ và thực sự luôn bị giằng xé giữa một bên là ước muốn chìm đắm
vào giấc mơ và một bên là những giấc ngủ thật sâu, như ngày nào đó tôi chưa hề
biết đến mùa xuân là gì.
Một tháng tròn đều đặn đêm nào cũng chìm đắm vào giấc mơ
mùa xuân tôi trở thành một thiếu niên bé nhỏ. Chỉ còn lại trên dưới bốn mươi ký
lô và chiều cao cũng giảm từ một mét sáu lăm còn lại một mét ba mươi. Đứng bên
nàng tôi như đứa trẻ và điều đó khiến tôi vô cùng tủi hổ. Tôi khóc rưng rức như
thể mình chưa hề là một chàng trai. Nàng an ủi tôi. Anh đừng khóc nữa, em sẽ đi
tìm cho anh những bông hoa màu vàng, những chiếc lá màu đỏ, rồi anh thấy mùa
xuân sẽ đến và anh lại là chàng hoàng tử từ trong cổ tích bước ra.
Nhưng hóa ra tất cả
đều bất lực. Mẹ tôi, bà tôi và cả nàng đều không thể ngăn cản được tình trạng
thê thảm của tôi. Giấc mơ chuyển dần từ đêm sang ngày, từ trạng thái ngủ sang cả
khi tôi không hề chợp mắt. Tôi như người mộng du, bắt đầu nhìn thấy những điều
không ai thấy. Chao ôi, những bông hoa đến là đẹp, tươi thắm vô ngần. Và lũ
chim, những đôi cánh tự do mới cảm động làm sao, tiếng hót nữa, chúng ngân nga,
kéo dài một nỗi khát khao thầm lặng mà tôi chưa hề bắt gặp suốt thời thơ ấu.
Tôi vật vờ, lẩm nhẩm về những điều nhìn thấy, cầu mong ai cũng như tôi, được
chìm đắm trong một thế giới ngập tràn hạnh phúc. Cứ thế cho đến lúc nào mẹ tôi
kéo tôi ngồi xuống, vạch miệng, vạch quần xem thử tôi có sử dụng chất kích
thích nào như hút bồ đà, tiêm chích xì ke hay loại nào đó tương tự. Bà tôi thì
khóc hết nước mắt, miệng không ngớt chửi rủa ai đó đã dùng tà ma ngoại đạo làm
cháu bà người không ra người, thân tàn ma dại.
Hình hài tôi nhỏ dần để cuối cùng trở lại thân xác bé con
như ngày nào mẹ tôi sinh tôi. Nhỏ đến nỗi bà tôi có thể bế trên tay, đi lang
thang trong đêm. Nhờ đó mà tôi khám phá thêm rằng, trong thị trấn này có rất
nhiều hồn ma. Họ sắp thành từng đôi một, đi xuyên qua mùa xuân trong giấc mơ
tôi, họ cười nói và âu yếm nhau, dưới những tán cây bằng lăng tím thẫm. Và tôi,
ước muốn cháy bỏng là được cùng nàng đi như thế, trong đêm tối, trong khu vườn
mùa xuân tĩnh lặng…
Nhưng nàng đã vĩnh viễn không còn gặp tôi. Vào ngày cuối
cùng, trước khi tôi thu nhỏ hình hài lần cuối cùng và biến mất khỏi thế gian,
nàng đã một mình gọi đò xuôi theo bến sông ra biển. Tôi biết nàng đi đâu vì nhớ
có lần nàng thổn thức cùng tôi. Em sẽ ra biển, sẽ tìm gặp một ai đó từng bắt gặp
mùa xuân, đến vùng đất nào đó ngập tràn hoa cỏ và tiếng chim sơn ca, để rồi ngồi
xuống thảm cỏ xanh nhất và đợi anh đến đưa em về.
Nàng ơi, nàng nhỏ nhoi, ngây thơ và trong trắng quá. Làm
sao nàng hiểu được rằng, dòng sông mà tôi đã hơn một lần đi qua, rút cục phải
quay trở về, dòng sông sình lên vì củi rều và lá mục chảy vòng quanh thị trấn Mười
hai cây sầu đông ấy chỉ là một dòng sông chết.
Và tôi đã không kịp nói với nàng dù chỉ một lời. Khi bóng
con đò chở nàng ra đi khuất sau tán lá những cây sầu đông mọc dày ven sông, tôi
đã biến thành hạt bụi như đã là tôi của hàng nghìn triệu năm trước, hạt bụi
mang theo giấc mơ mùa xuân tội nghiệp không có chỗ giữa bao la trần gian.
Phạm Xuân Hùng
Nguồn: vanchuongviet.org