Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, April 11, 2013

Châu Thach - ĐỌC "XIN THƠ" CỦA LÊ ĐĂNG MÀNH

Lê Đăng Mành



XIN THƠ    

Quý Tỵ chắc đây cạn số rồi
Bên bờ ngắc ngoải kiếm bè bơi
Tập mài thư pháp dâng trao bạn
Học chuốt chữ câu kính hỏi người
Còn thở: ngửa vay sương mặt đất
Tắt hơi: cúi trả gió gầm trời
Có  ai thương cảm xin mời họa
Chín suối quảy về ngồi đọc chơi  

Lê Đăng Mành



Châu Thạch và cháu nội


Lời bình:  Châu Thạch

Tôi không biết hoàn cảnh của tác giả Lê đăng Mành ra sao, anh có thật sự đứng trước lưởi hái tử thần hay không, nhưng qua bài thơ của anh tôi thấy một tâm hồn thanh thoát, ngược đời và cởi bỏ được lo buồn trong cơn biến cố.

Hai câu mở đầu của bài thơ cũng bình thường như nhiều bài thơ Đường luật, có khác chăng là ở đây giới thiệu một hoàng cảnh không vui, người trong thơ bi quan cho số mệnh của mình:
  
Quý Tỵ chắc đây cạn số rồi              
Bên bờ ngắc ngoải kiếm bè bơi

Bước qua hai câu trạng là một tư tưởng đột phá, mới lạ và ngược đời nhưng lại vô cùng siêu thoát mà tôi chưa từng thấy ở giữa đời nầy:

Tập mài thư pháp dâng trao bạn              
Học chuốt chữ câu kính hỏi người

Đứng trước lưởi hai tử thần mà không run sợ, âu lo là điều hiếm thấy, cười cợt châm biếm tử thần đã là người can đảm, nhưng ở đây không như thế, mà ngược lại tác giả tập thư pháp để dâng trao bạn, học làm thơ để kính hỏi người là một diều vượt trội, mấy ai dám nghĩ tới đâu. Đó phải chăng là một sự ngược đời? Đúng, đó là một sự ngược đời, trái với tâm trạng bao người đang “Bên bờ ngắc ngoải kiếm bè bơi”. Nhưng chính cái ngược đời ấy chỉ xảy ra ở các bậc chân tu dạt được chân lý và thấu đáo lẽ vô thường. Hơn nữa dầu các bậc chân tu biết trước giờ ra đi họ cũng đều trì niệm, tỉnh tọa an thần chứ có ai còn tập vui chơi thư pháp, chuốt chữ đề câu để dâng trao bạn, kính hỏi người như tác giả “Xin Thơ”. Tôi có viết một bài “Cách tu mới” nói về một cách tu hay hơn tôn giáo. Đó là cách tu “Làm thơ Đường luật”. Đây chỉ là một bài viết vui thôi, nhưng nay đọc hai câu của Lê đăng Mành tôi nghĩ rằng biết đâu nhà thơ cũng có cách “Tu thơ” như thế, mới vô cùng bình thản chơi chữ, chơi thơ trước tử thần.

Qua hai câu luận tác giả mở ra một không gian rộng lớn, trong đó nổi bật hai hình ảnh vừa đẹp vừa trong, bày tỏ cho cái ước nguyện thanh cao trong tâm hồn tác giả:

Còn thở: ngửa vay sương mặt đất                
Tắt hơi: cúi trả gió gầm trời

 - “Sương mặt đất” thể hiện cho vẽ đẹp thanh bai êm dịu, “Gió gầm trời” thể hiện sự nhẹ nhàng có sức mạnh vô biên.

- “Còn thở: ngửa vay sương mặt đất”: Vậy sương mặt đất là nguồn sống, một nguồn sống mong manh dễ dàng tan vỡ.

- “Tắt hơi: cúi trả gió gầm trời”: Gió gầm trời là một năng lực siêu phàm

Vay của sương mặt đất mà trả thì trả cho gió gầm trời nghĩa là sương mặt đất và gió gầm trời là một, cũng chính là quyền lực hay là đấng ban cho và nhận lại. Hai câu thơ nói được cái thân thể, linh hồn nhỏ bé của tác giả kết tụ một phần tinh túy của vẻ đẹp, của sức mạnh vô biên tồn tại giữa đất trời. Lời thơ tuy có vẻ bi quan nhưng ý thơ tôn vinh con người vượt trên cái hữu hạn để hòa nhập vào cái vô hạn cao xa và siêu thoát.

Hai câu kết của bài thơ mang hết cái vẻ đẹp của một tiên ông thong dong và tự tại:             
         
Có ai thương cảm xin mời họa               
Chín suối quảy về ngồi đọc chơi.

Xin hãy đọc bài thơ của Phạm Thái:                 
              
Sống ở dương gian đánh chén nhè                   
Thác về âm phủ cắp kè kè                   
Diêm vương phán hỏi rằng chi đó?                                    
Be!

Đây là một bài thơ ngạo nghễ, mang cái đam mê trần tục xuống địa phủ bằng một dáng vẻ coi thường tất cả mọi sự ở đời. Lê đăng Mành thì khác, mang cái đam mê của thần tiên xuống địa phủ bằng hết thảy sự trân trọng yêu quý của mình. Uống rượu mà “Đánh chén nhè”, “Cắp kè kè” thì chỉ người trần phàm phu mới làm vậy, còn thơ mà “Quảy về” là cốt cách của tiên ông. Hai câu kết của “Xin Thơ” cũng có thể là một sự ngạo nghễ nhưng là sự ngạo nghễ vơi mọi biến động từ bên ngoài tâm hồn để cho mình tự tại dầu bất cứ ở đâu. Đem thơ lên trời để chơi với tiên thì có nhiều, nhưng quảy thơ xuống địa ngục thì xưa nay hầu như không có, và quả thật làm tiên trên trời thì dễ nhưng làm tiên địa ngục thì khó vô cùng. Cho nên có thể gọi là cách mạng ở hai câu kết của “Xin Thơ

Ngày nay thơ Đường được sản xuất rất nhiều, nó như từ trong máy phun ra nên thường giống từ, giống ý, lặp lại những gì đã nói tự ngàn xưa. Bài “Xin Thơ” tôi cho là ngược đời, nhưng tôi thú vị với cái ngược đời như thế.

Chỉ  là viết theo chủ quan với sự dốt nát hời hợt của mình,có gì sai xin lượng tình tha thứ.                                                    

Châu Thạch 


READ MORE - Châu Thach - ĐỌC "XIN THƠ" CỦA LÊ ĐĂNG MÀNH

THƠ VĂN THẦY CÔ GIÁO HUYỆN HẢI LĂNG, TỈNH QUẢNG TRỊ - Lê Dư - Nguyễn Trí Ngọc - Hồ Văn Phú








Trích từ tập san 
HOA ĐẦU MÙA số 15
của Phòng Giáo dục-Đào tạo 
huyện Hải Lăng






MỪNG NGÀY 20/11

LÊ DƯ
(Nguyên Hiệu trưởng THCS Thị trấn Hải Lăng)

Vui mừng ngày hội của Ngành
Kỉ niệm sinh nhật số lần ba mươi
Tưng bừng rộn rã muôn nơi
Tri ân nhà giáo, đời đời sao quên
Trò phải lấy đạo… làm nền
“Không thầy đố mày làm nên” con người
Sinh ra, khôn lớn trên đời
Thầy cô giáo huấn, ghi lời bảo ban.
Đến ngày nhà giáo Việt Nam
Khắc sâu ơn đức, vẹn toàn trước sau !

L.D


LỜI YÊU

NGUYỄN TRÍ NGỌC
(GV Trường THCS Hải Vĩnh)

Thơ anh một thuở tặng người
Bên nhau ngày tháng của thời mộng mơ
Tình xưa ngân mãi đến giờ
Bài thơ anh viết đợi chờ lời yêu.

N.T.N


GIẤC MƠ THU

HỒ VĂN PHÚ
(Hiệu trưởng THCS Hải Chánh)

Mơ về em đêm thu trăng tỏ sáng
Đôi mắt tình duyên dáng nón bài thơ,
Niềm vui sướng - lòng vỡ òa điên dại
Chuyện thật rồi sao vẫn mãi chưa tin!

Chờ đợi em đôi mắt buồn vương vấn
Kỷ niệm về xen lẫn cả hoài mong,
Và cứ thế nỗi lòng tôi say đắm
Mãi tin yêu thầm lặng đón em về.

Giấc mơ thu chẳng có gì để lại
Bóng hình em theo mãi với trăng thu,
Thôi rứa nhé! Trăng thu ơi tạm biệt!
Trở dậy rồi - nuối tiếc giấc mơ thu!

Hải Chánh, tháng 11 năm 2012
H.V.P

READ MORE - THƠ VĂN THẦY CÔ GIÁO HUYỆN HẢI LĂNG, TỈNH QUẢNG TRỊ - Lê Dư - Nguyễn Trí Ngọc - Hồ Văn Phú

MÙA LỤC BÌNH - thơ Vĩnh Thuyên





Xin bỏ tôi ra nghĩ trò tìm trốn
Chiều Giang Tân mưa ướt áo tội tình
Tội sông Ngân Hà không bờ không bến
Tội của chiếc cầu ngỡ bắc lại chưa

Cẩm Tú ngã ba rất quen thật lạ
Hai ngả đi về chỉ một đi xa
Kề hai ngã ba dòng sông vàm cỏ
Chở nụ buồn qua chở lục bình về

Muốn bỏ Anh ra nghĩ trò tìm trốn
Bỏ đã bao lần sao vẫn như không
Bến đò Cây Dương mất rồi tiếng vọng
Ai chở vô tình mùa lục bình trôi

Vĩnh Thuyên

* Ngã ba Giang Tân - Cẩm Tú - Cây Dương là địa danh cách thị xả Tây Ninh 10km .
READ MORE - MÙA LỤC BÌNH - thơ Vĩnh Thuyên

VỚI NGƯỜI TÌNH XA - GẦN LẮM TÌNH ƠI - thơ Trúc Thanh Tâm




VỚI NGƯỜI TÌNH XA

Thời gian nằm chết trên bờ tóc
Ta thấy không gian xuống tận cùng
Hồn bay theo khói cà phê đắng
Ru tình thiếp ngủ giữa mê cung !


Nhìn em ánh mắt, buồn muôn thuở
Ta sợ mai kia lỡ trận tình
Một người ngồi khóc trong nỗi nhớ
Một người cúi mặt chẳng biện minh !

Ai sẽ ngàn năm ôm hận tủi
Ai sẽ một mình giữa cõi yêu
Đôi ta, hai cánh chim bay mỏi
Nước mắt rồi đây cũng ít nhiều !

Ta sẽ còn ta và kỷ niệm
Những ngày, rồi chỉ một ngày thôi
Em ơi, một kiếp tương phùng đó
Trời bắt chia ly suốt cuộc đời !

Ta không qua hết sông tình ái
Và chiếc đò em cũng đã chìm
Đôi ta, hai cánh chim bay mỏi
Kiếp nầy, gắn bó cũng đành quên ! 


  



GẦN LẮM TÌNH ƠI

Rồi ta về nỗi buồn treo phố nhỏ
Trời giông mưa xa tấp những ánh đèn
Em không đến nên đêm nầy ta nhớ
Cuộc tình cờ còn in dấu chân quen !
Ngồi góc quán, màn đêm như xa cách
Uống cà phê, ta uống thuốc đau buồn
Trong sâu thẳm, giọt đời rơi tí tách
Ta say hồn trong lành lạnh men sương !
Hãy ấp ủ tình nhau từng kỷ niệm
Tóc lụa mềm quấn quýt gió hiu hiu
Em bắt nắng trên cành tay âu yếm
Ở phía vườn ta dán lá bùa yêu ! 
Trời trong vắt và mắt em huyền ảo
Miền sắc hương môi, má gái chưa chồng
Chút bẽn lẽn em vân vê tà áo
Đời ngọt ngào trải rộng một bến sông !
Tình bay bổng trong rừng yêu ửng nắng
Lá động lòng ríu rít tiếng chim vui
Một cánh áo vô tình bay thấp thoáng
Ta mỉm cười, tình gần lắm tình ơi !


TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
READ MORE - VỚI NGƯỜI TÌNH XA - GẦN LẮM TÌNH ƠI - thơ Trúc Thanh Tâm

ƯỚC GÌ ... - thơ Bình Địa Mộc



ước gì ta thuở ban đầu
những lơ ngơ bấu chân cầu đợi em
người đi đường bước nổi nênh
giữ giùm ta sợi vắng vênh vao chiều
  
ước gì ta lúc lời yêu
trời chang chang nắng đánh liều ngõ thưa
em yên lặng cúi đầu vừa
cắn đuôi tóc mẹ bảo chừa đánh duyên

ước gì ta rượu trầu liền
theo ông mai đứng góc hiên nhà nàng
bố rằng con thật đàng hoàng
thật đàn ông để thành chàng rể oai

đôi ba năm dích dắt qua
dăm mười thu cũng bỏ ta đi rồi
ước gì lá một chiếc thôi
rơi làm chi để mùa trôi mất mùa

ước gì ta chẳng già nua
chẳng thun thút bóng em lùa hoàng hôn
râm ran má nóng môi nồng
đêm vầng trăng chảy chệch chồng gối hoa

ước gì em vẫn chưa xa
cho gần ta chỗ nhẫn nha đứng chờ
xin duy nhất được giả vờ
hỏi đường về phía ngày ngây thơ còn ...


Sài Gòn, 4.2013
Bình Địa Mộc

READ MORE - ƯỚC GÌ ... - thơ Bình Địa Mộc