CẢM NHẬN THƠ: NHÀ THƠ SONG LINH
BIỂN SÓNG…!
Ai cũng đã từng đứng trước biển... Cảm giác mình thật nhỏ bé. Biển mênh mông… Biển sâu thẳm… Biển đầy bí ẩn với những cơn sóng vỗ bờ. Âm thanh êm êm như ru và có lúc cuộn tràn cơn thét gào... Ta như con ốc nhỏ dạo chơi bờ cát, cỡi trên sóng và phiêu lưu cùng gió với một khát thèm yêu thương… Một khao khát cháy bỏng lấp đầy khoảng trống cô đơn…
Có một người cũng nhỏ bé trước biển. Nhưng tâm tư ông mênh mông như một đại dương… Hành trình qua từng bước dài, cuộc đời ghi nhớ tên ông. Những con sóng lao xao quất quýt đôi bàn chân cười dưới nắng mai. Rồi sóng lớn giận dữ, vô cảm trước những thất bại, nghịch cảnh… Đã nhấn chìm tất cả… Lắng xuống biển sâu bởi nhiều tâm trạng… Để rồi lúc bất chợt, nó trở về qua những vần thơ. Điều đặc biệt ở đây! Dù cho cuộc đời đã nhuộm ông với bao nhiêu gam màu. Ông vẫn giữ được một trái tim ấm. Một trái tim luôn hướng đến tình yêu. Một trái tim nhạy cảm với con người, cuộc đời… Tha thiết khát tìm… Được trải lòng với những điều mà nội tâm muốn nói… Đó là nhà thơ Song Linh của chúng ta.
Ông đã thốt lên:
“Đời của ta biết bao lần gió bão
Chợt yên bình đôi mắt đẹp ngây thơ
Nghe thánh thiện như lời ru của mẹ
Đưa ta vào cõi mộng thủa ban sơ
Đêm mênh mông biển trời xanh xứ lạ
Đêm ngọt ngào… Đêm sóng vỗ xôn xao
Ta hỏi nhỏ tình trăm năm có phải
Là thời gian từng phút của chiêm bao…”
(Hỏi tình trăm năm)
Trong tâm người đàn ông bị gió bão dập vùi đó, không chai sần một vô cảm… Mảnh đất hồn hoang thiếu nắng vẫn chờ cơ hội để hồi sinh… Tình yêu là điều nhiệm mầu cho cuộc sống thêm phần ý nghĩa và giúp ta vượt qua tất cả buồn đau cuộc đời. Tác giả muốn nói với bạn và tôi: “Hãy cứ yêu đi!” Vì tình yêu làm sống lại một tâm hồn chết đi bởi thương tổn… Rồi hồn nhiên đâm chồi nở hoa… Đó là điều kỳ diệu của tình yêu… Một Song Linh đứng thẳng với những rung cảm: “Đời của ta biết bao lần gió bão/ Chợt yên bình đôi mắt đẹp ngây thơ/ Nghe thánh thiện như lời ru của mẹ/ Đưa ta vào cõi mộng thủa ban sơ…” Tình yêu thật tuyệt phải không bạn? Nhà thơ Song Linh mượt mà với thơ tình. Đi suốt miền cảm xúc, qua nhiều cung bậc thăng, trầm của cuộc sống. Để rồi thoát thai gởi hồn vào thơ. Thi sĩ Xuân Diệu đã nói như thế này: “Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ không thương một kẻ nào.” Còn nhà thơ Song Linh yêu và trăn trở: “Ta hỏi nhỏ tình trăm năm có phải/ Là thời gian từng phút của chiêm bao.” Tình yêu vốn có trong tâm hồn… Nóng chảy hay lặng yên… Vẫn còn đó trăm năm… Cho dù là thoảng qua như cơn mộng vẫn không hối tiếc vì ta đã nếm trải mùi vị của tình yêu… Không uổng một lần bước đến nhân gian…!
Yêu thương là bản năng tự nhiên của con người. Không chỉ có hạnh phúc. Cảm giác đau khổ khi yêu thương không trọn thật không dễ dàng để vượt qua… Phải chi ta yêu một giọt sương trong sáng sớm, yêu một dòng sông, yêu một chiều nắng đẹp cuối ngày. Yêu một con người cơ nhỡ. Cảm xúc đó nhẹ nhàng qua. Đằng này ta yêu một con người! Một người lạ đánh động cảm xúc bên trong… Để rồi trở nên quen… Không thể thiếu. Mỗi sáng, mỗi chiều, nỗi nhớ xót buốt tâm tư… Thi hào Nguyễn Du đã nói: “Đã mang lấy một chữ tình/ Khư khư mình buộc lấy mình vào trong/ Vậy nên những chốn thong dong/ Ở không yên ổn ngồi không vững vàng/ Ma đưa lối quỷ đưa đường/ Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi”. Người đời thường gán cho tình yêu hai chữ “Mù quáng” khi cảm xúc yêu òa vỡ… Con người chỉ biết lao tới với những thôi thúc khó kềm hãm được… Nhưng mấy ai được như ý…! Nhà thơ Song Linh đã trải qua tâm trạng đó thật đau lòng…
“Sao em khóc mỗi lần ta gặp gỡ
Chiếc hôn chờ sao bỏ trốn đêm qua
Đêm ấm ức hồn cũng buồn da diết
Trên đỉnh trời một chiếc lá bay xa
Ta nhớ hoài buổi tối vấn vương nhau
Quán về khuya đôi mắt uống tinh cầu
Em chẳng nói cứ nhìn ta tha thiết
Ta vội vàng vuốt mặt giấu niềm đau
Em ra về trời cũng buồn rưng rức
Ta thẫn thờ quay quắt đếm niềm đau
Tình của ta em có còn nghĩ tới
Hay sóng về nghiệt ngã vỡ chia nhau.”
(Nụ hôn bỏ trốn)
Tình yêu cũng như sự sống. Phải được quan tâm nuôi dưỡng đúng cách. Nếu không có điểm tựa, không có sự gắn kết dựa trên nền tảng của lòng tin, biết bao dung, cởi mở, lắng nghe và thấu hiểu thì sớm chốc sẽ tàn phai. Một bình an, vững chải giữa gia đình, xã hội, kinh tế và các mối quan hệ cộng hưởng khác. Biết dành thời gian và chăm sóc các vấn đề cũng như những mối quan hệ cần thiết. Đó cũng là chăm sóc tình yêu.
Tình yêu mong manh dễ vỡ. Tính mong manh dễ vỡ đó khi chưa thực sự được đón nhận. Nếu ta biết mở giới hạn của cái tôi để đón nhận một người. Biết mở rộng trái tim mình để yêu thương. Không còn giới hạn bởi tiền tài, danh vọng và sắc đẹp. Khi còn vướng mắc trong cái hẹp hòi, chật chội của phù vân mà muốn có một tình yêu đích thực. Rõ ràng đó chỉ là tham vọng. Sự ngộ nhận trong tình yêu dễ đi đến tan vỡ. Vì khi ta còn yêu bản thân mình quá nhiều thì còn đâu để yêu người. Hoặc giả có yêu người thì chỉ để thỏa mãn nhu cầu phục vụ bản thân mà thôi.
Nhà thơ Song Linh viết như thế này:
“Tháng Chạp tôi đi vá cuộc đời
Gặp em ấm lại cõi lòng tôi
Tháng Giêng em gói hồn tôi lại
Tháng Bảy mưa về em bỏ tôi.”
(Không đề 5)
Tình yêu như viên ngọc quý mà tác giả nâng niu từng chút. “Gặp em ấm lại cõi lòng tôi” Chỉ một chút thôi! Như là đốm lửa giữa đêm Đông. Thôi thì trân quý những gì trong tầm tay. Tác giả còn biết khát khao yêu và được yêu. Một con người biết rung cảm. Biết cho đi và biết đón nhận.
“Ôi yêu quá! Cuộn len mềm xanh mượt
Em đan cho ta chiếc áo tình yêu
Đan đi em sương khói nắng Xuân chiều
Đêm dần xuống ấm nồng hương da ngọc
Đan đi em cho đời thôi nước mắt
Khắp phố làng tươi thắm những làn môi
Đan đi em bốn mùa hoa rực rỡ
Đẹp thêm lòng say đắm cõi trời côi…
Cám ơn em… Nửa đời ta sùng bái
Gió lạnh về ta mặc áo tình yêu.”
(Đan áo tình yêu.)
Một khát khao rất đẹp! Khát khao đó mạnh mẽ như những tia nắng mặt trời trên biển. Bình minh trên biển thật tuyệt vời nhưng hoàng hôn cũng đẹp không kém. Gom cho hết cái nắng của ngày, ôm vào trong khoảng thời gian thong dong của chiều… Thế là gói gém, là yêu chiều… Tất cả dội ngược lại một thứ ánh sáng âm trầm, ma mị… Trải dài trên biển, lướt qua từng con sóng dìu dặt và trong đó… Ta con ốc nhỏ ngẩn ngơ ngắm nhìn… Chiêm nghiệm…
Nhà thơ Song Linh thật sự thành công trên diễn đàn thi ca. Từ trong nước cho đến hải ngoại. Ông đã xuất bản nhiều tác phẩm và nhiều tuyển tập thơ in chung với nhiều tác giả rất thành công. Sự điêu luyện và kỹ thuật viết được nhiều nhà phê bình văn học khen ngợi. Tôi nhớ một câu nói: “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài” (Nguyễn Du). Tôi mạn phép ghi nhận sự hiểu biết giới hạn của mình qua cảm nhận những thông điệp, những tâm tình mà tác giả gởi gắm vào thơ. Theo cách của tôi - Nhà thơ Song Linh với một nội lực dồi dào trên suốt chiều dài sáng tác. Có những buồn đau ta không biết gọi tên, không thoát ra được. Qua thơ ông, ta như được trải lòng. Điều đó thật đáng trân trọng.
Cám ơn nhà thơ Song Linh với nhiều tác phẩm giá trị đã để lại cho đời những vần thơ tuyệt tác.
Hãy tìm đọc thơ tình Song Linh bạn nhé! Bạn sẽ có cơ hội chiêm nghiệm tinh yêu. Tình đời với những cảm xúc rất thật được chấp cánh qua thi từ…!
Một lần nữa xin cám ơn nhà thơ Song Linh rất nhiều.
Sài Gòn. 23/5/19
LÊ YÊN