Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, August 24, 2018

CÔ BÉ HẠT TIÊU - Truyện ngắn - Phan Nam

Ảnh từ Internet.

CÔ BÉ HẠT TIÊU
Truyện ngắn
Phan Nam

Con nhỏ sang nhà tôi, bỏ mặc cái nắng chang đang tưới trên đám cỏ ven đường. Trong vườn, mấy cái lá bí mong manh co quắp trước sức nóng của mặt trời. Thoắt một cái, nhỏ đã đứng trước mặt tôi, nở một nụ cười rất tươi. Nhỏ nghêu ngao câu hát mà tôi, nhỏ và đám trẻ nơi đây đã thuộc nằm lòng: Huê...huê... Huê con nghé nhỏ/ Lạc đàn theo chó/ Lạc ngõ theo trâu/ Nghe mẹ rống đâu/ Đâm đầu mà nhảy/ Huê...huê... Huê...huê... Huê con nghé nhỏ/ Ham cỏ bỏ bầy/ Huê con nghé nhỏ/ Ham chơi xa đàn lạc mẹ/ Huê...huê... (*). “Ê, sao mỗi câu đó hát đi hát lại hoài vậy,” tôi đơm môi châm chọc. Những lúc như vậy, nhỏ lắc lắc cái đầu rồi đi vào mà không nói gì. Tôi với nhỏ học chung lớp, ở cùng xóm, nhà gần nhau và dĩ nhiên là có chung đường về. Thử hỏi có gì về nhỏ mà tôi không biết và chắc hẳn nhỏ cũng vậy, biết quá rõ về tôi. Vừa mới đấy thôi, tôi rủ nhỏ qua đây chơi. Nhỏ gật đầu liền.

Kết quả là tôi chỉ vừa cởi áo và mặc quần đùi, lỏn thỏm đi ra ngưỡng cửa là thấy nhỏ liền. Nhanh thật chứ. Hình như nhỏ đang rụng răng, để lộ nụ cười dễ thương lắm. Từ lúc thấy nhỏ thay răng, mẹ tôi hay dặn: răng lung lay là để tự nó tự rụng, chứ không bị lổ sĩ sau xấu lắm, lớn lên không ai thương. Nhỏ có một nụ cười rất đặc biệt, tựa như ánh nắng chiếu xiên qua rặng tre đầu làng, để lộ mặt mũi đen thui. Có vẻ như tôi cũng không khá gì hơn, cái thằng con trai mình trần đầu dầu suốt ngày ở ngoài đường ngoài sá. Mỗi lần nhỏ qua, mẹ tôi đều gọi vào ăn cơm nhưng nhỏ nhất quyết không chịu. Tánh nhỏ là vậy. Những lúc như vậy, tôi cũng không ăn, chỉ ngồi trò chuyện với nhỏ. Nhỏ ngồi lên cái xích đu, đưa lên đưa xuống, trông vẻ rạng rỡ lắm. Tôi ở đằng sau, cầm cái dây, nhẹ đưa nhỏ lên, ngỡ như chạm vào bầu trời xanh. Tôi và nhỏ làm xao động đến mức con Bi nằm bên cạnh cũng không tài nào ngủ được, cứ lè lè cái lưỡi, nước dãi chảy ra từng giọt thấm vào đất.

Có lúc tôi ngồi vào chung làm nhỏ giật thót mình. Nói vậy chứ nhỏ giỏi lắm, nhỏ quán xuyến hết mọi việc trong nhà, từ nấu ăn, xách nước đến dọn dẹp, buổi chiều còn tranh thủ đi chăn bò thuê. Chả bù cho tôi đến áo quần cũng phải nhờ mẹ giặt. Gia cảnh của nhỏ, của tôi và hầu hết những người trong cái xóm hoang vắng này có lẽ đều giống nhau, thiếu đàng trước, hụt đằng sau, phải chạy ăn từng bữa. Mẹ nhỏ mất khi nhỏ vừa được sinh ra, nghe mẹ tôi kể lại, ba nhỏ buồn quá tìm đến rượu giải sầu, ròng một tháng trời không làm ăn gì cả. May mà nhỏ còn có bà ngoại nếu không thì... nên bây giờ nhỏ ngoan lắm, càng nghĩ càng thấy thương nhỏ. Chợt nhỏ trầm ngâm:

- Lớn lên mi định làm chi, chứ tau nhứt quyết đi học làm nông. Học làm nông về để nghề nông quê mình phát triển. Chứ ba tau, ba mi đi làm ăn xa miết ri răng.

Tôi gõ đầu nhỏ một cái rồi cười xòa:

- Chu choa, mi nghĩ chi xa vời rứa, tau chỉ mong hàng ngày mẹ đi chợ về để có bịch chè, đùm đậu hủ là hạnh phúc lắm rồi.

- Mi răng lúc nào cũng chỉ có ăn hoài rứa, thôi tau về đây.

Khi nhỏ vừa nói xong thì đã quá ngọ. Cái nắng hòa với mùi mồ hôi làm không khí vừa mặn vừa nồng. Đâu đó vẳng lại tiếng lao xao của cái tò mo, tàu dừa rớt xuống khu vườn. Tự nhiên tôi thấy mái tóc nhỏ đẹp quá, mái tóc ngang vai buông xõa trong nắng để lộ hai cái bím tóc xinh xinh. Chợt tiếng hét cộng với nhịp thở hổn hển của thằng Tý làm tôi và nhỏ giật bắn mình.

- Hà ơi! Về xem ngoại mi kìa, có chuyện gì người ta xúm lại đông lắm...

Nhỏ lật đật chạy về, linh cảm cho tôi biết đó là buổi trưa êm đềm cuối cùng của tôi và nhỏ.

(*) Đồng dao xứ Quảng.
                                                                       PHAN NAM



READ MORE - CÔ BÉ HẠT TIÊU - Truyện ngắn - Phan Nam

CHUYỆN ANH EM NHÀ KHỈ - Chuyện cổ Phật giáo dịch từ văn xuôi sang lục bát- Nguyễn Khắc Phước



Nguyên tác bằng văn xuôi:  The Tale of Monkey Brothers 
từ trang BUDDHA, BUDDHISM AND INDIA 
(buddha-buddhism-india.blogspot.com)


Rừng xưa Hymalaya
Có đàn khỉ sống hiền hòa bên nhau
Nandaka thủ lỉnh hầu
Chullanandaka em cùng nhau điều hành
Hai anh em rất hiền lành
Ngày đêm chăm sóc mẹ mình mắt đui.
Trái rừng ngày càng hiếm hoi
Khỉ lớn khỉ bé luôn đòi cái ăn
Hai anh em chịu khó khăn
Vào rừng sâu để tìm săn trái lành
Ra đi bỏ mẹ một mình
Dặn cả đàn phải hết tình chăm lo.
Trái thì nặng, đường thì xa
Nhờ khỉ cấp dưới khiêng tha về đàn
Bọn khỉ ở nhà đói khan
Thấy trái ngon ngọt giựt càn chúng ăn
Sạch sành sanh không để phần
Cho bà khỉ cũng đang cần phải chăm
Khiến bà ốm yếu gầy tăm.
Khi Nakada và em về thăm
Xót thương thấy mẹ đang nằm đói meo
Buồn vì đàn chẳng tuân theo
Bỏ đói bà mẹ, chúng đều vô tâm
Hai anh em ngồi lại bàn
Thôi ta đành chịu bỏ đàn mà đi
Bàn xong thực hiện tức thì
Thay nhau cỏng mẹ chạy về rừng sâu
Đến dưới cây đa thật cao
Nhìn quanh chẳng có chỗ nào tốt hơn
Hai anh em khỉ mừng rơn
Xem chỗ mới dừng chân là nhà.
Từ trường học Takshila
Bà La Môn giáo thật là phép nghiêm
Một người dở thói ngông nghênh
Coi thường phép, mang cung tên vào rừng
Thấy bà mẹ khỉ hắn mừng
Dương cung định bắn. "Xin đừng người ơi,
Có bắn thì hãy bắn tôi
Mẹ tôi già yếu xin ngài hãy tha"
Nandaka che mẹ già
Chịu mũi tên của thằng Bà La Môn
Giết con rồi nhắm mẹ luôn
Chullanandaka chịu đỡ đòn thứ hai.
Giết hai con khỉ con rồi
Giết luôn bà mẹ đang ngồi gốc cây.
Mừng vui vì chuyến săn này
Được ba con khỉ, sẽ bày tiệc to
Vợ con sẽ được ăn no
Hắn được khen ngợi tung hô anh hùng.
Đang khi định báo tin mừng
Thì tin dữ bỗng đùng đùng đến tai
Vợ con hắn đã bị trời
Đánh tan xác mất, nhà thời cháy thiêu.
Gieo nhân ác độc bao nhiêu
Thì sẽ nhận lấy quả nhiều như nhau.
Nandaka thủ lỉnh hầu
Tiền thân của Phât. 
Nhiệm mầu chuyện xưa.

Nguyễn Khắc Phước chuyển ngữ.
READ MORE - CHUYỆN ANH EM NHÀ KHỈ - Chuyện cổ Phật giáo dịch từ văn xuôi sang lục bát- Nguyễn Khắc Phước

Chùm ảnh HOA VƯỜN NHÀ của Chu Vương Miện







READ MORE - Chùm ảnh HOA VƯỜN NHÀ của Chu Vương Miện

THÁNG NGÀY XƯA - Thơ Bùi Đức Thu



                          Vợ chồng anh Bùi Đức Thu



THÁNG NGÀY XƯA

Nhớ thuở hái móc hái muồng,
Tuổi thơ bé nhỏ xứ Đông ngày nào.
Vượt bao đồi thấp đồi cao
Sân bay (*) cũng vượt - vòng rào xá chi.

Đến nơi vùng đất thần kỳ
Thiên nhiên ban tặng mê ly trẻ làng
Có hôm trời nắng chói chang
Lùm cây hoa dại che ngang tầm nhìn.

Ổ không ! hoa tím màu sim
Trái sim tím lịm - trong tim bao người.
Bao người trong đó có tôi,
Thế nhưng là khác - lên mười biết chi.

Trẻ thơ nói khác là gì ???
Người lớn tím lịm - trẻ chơi trốn tìm
Nhưng đều để lại trong tim.
Nhớ hôm em nấp anh tìm - Lặng im …

Chicago Trung tuần tháng Tám, 2018
                             Bùi Đức Thu
......

(  *  ) Đông Hà trước năm 1965 có một sân bay nhỏ - rất ít khi máy bay lên xuống. Nên đám nhỏ chúng tôi hay vượt qua sân bay này đi vào vùng đồi thấp cao để hái móc, muồng , sim… (cây trái hoang dại).

READ MORE - THÁNG NGÀY XƯA - Thơ Bùi Đức Thu

CHÚT YÊU... - Thơ Đặng Xuân Xuyến





CHÚT YÊU...
(Tặng lương y Nguyễn Phúc Hựu)

Có chút Thu về trong nắng say
Có mùi Sen dịu thoảng nhẹ bay
Có người trai ấy chiều hôm đấy
Vun một miền yêu nhẹ dâng đầy.

Hà Nội, ngày 20.08.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - CHÚT YÊU... - Thơ Đặng Xuân Xuyến

CHÙM THƠ THIỀN 2, CHÙM THƠ THIỀN 3, CHÙM THƠ THIỀN 4 - Thơ Chu Vương Miện





CHÙM THƠ THIỀN 2


NƯỚC THUYỀN

nước trôi theo ý nước
thuyền trôi theo ý ngươì
mây trôi theo ý gió
mảng không ngươì trôi khơi khơi
dè lục bình tôi theo con nước
trôi tơí trôi lui
cuộc đời cũng trôi
dù mau dù chậm
một vòng luân hồi

HAI ĐƯỜNG

Một đường vào bệnh viện
Một đường vào nghiã trang
hành trình đơì người
mưa bão gió ngàn
chớp mắt bây giờ
tiểu sử hồng hoang
đi theo nhau nhiều năm
còn một nụ trăng

CHỜ

chim đã bay về núi
mây chốn hết chân trơì
thuyền câu về bến đỗ
anh ngôì đây chờ ai ?

LÀ TA

thầyThích Ca Mâu Ni
không cũng như có
có cũng như không
thầy Lão Tử
hoàn toàn số không
thầy Trang Tử
lúc tưởng mình lá điệp
lúc tưởng mình là hoa
lúc tưởng mình là triết gia
thầy Liệt Tử nằm thẳng cẳng
không cục cựa thở hắt thở ra
thầy Dương Tử đi cù bất cù bơ
không cửa chẳng nhà
ta soi bóng ta trong kiếng
ồ đã qua một sát na


CHÙM THƠ THIỀN 3
    
VẠN SỰ KHỔ

giòng nước lạnh lùng trôi
hạt mưa lạnh lùng rơi
tiếng đàn búng từng nốt
người bước qua con ngòi
nhòm pho kinh cứu khổ
ngó vạn sự vô thường
bởi vạn sự vô ngã
bình bát mớ chân nhang
ta vẫn còn ở đó
thoang thoảng một mùi nhang
tìm mầu hoa chả thấy
cơn gió thôỉ qua vườn
lẩm nhẩm vòng sinh diệt
nhìn tượng Quan Thế Âm
hồ hoang bèo xanh ngắt
hoa chợt nở trong lòng

TRĂNG

        một vầng trăng nửa mảnh
vằng vặc giữa canh thâu
xôn xao ta ngó lại
sông núi cùng một màu
ta dựa trong trời đất
bụi trần trôi quá mau

CHUÔNG

chân dung ta nơi đó
trưóc mặt một lư hương
ngày xưa ta gõ mõ
bây chừ ta thỉnh chuông

CHIM

bầy chim ngói đến muộn
mùa lúa qua cuối tuần
rơm rạ khô chất đống
chim ngại ngần bước chân
bầy chim còn đứng đó
cả một quãng đồng không
chung quanh là hiu quạnh
bầy chim trở lại rừng


CHÙM THƠ THIỀN 4

DUKKHA - DUKKHA

có con chim kắcka
kêu trên vùng hầm mỏ
có một người hành giả
đi lần về non xa
có một chàng mới lớn
đi về cõi ta bà
ta ngồi trong am lạnh
niệm câu kinh di đà

XƯA

theo chân xưa kàlàma
lắng nghe Phật giảng dukkha dukkha thế nào
khổ vô thường khổ làm sao ?
hồn du tử chốn lao xao bụi hồng
thất tình lục dục cõi không
nửa bờ mê giác nửa trong đục ngầu
tịnh tâm ngoại vạn cổ sầu
lợi tha tâm thức một màu hư không
tinh hoa tịnh tọa đạo tràng
một vòng sinh diệt đã qua bến bờ

MỘT NỬA

Tử Kỳ nằm dưới mộ
có nghe Bá Nha đàn
kỳ đài trầm lảng vảng
trổi vài khúc Kê Khang
đập cây đàn trên đá
thuyền trôi trên sông Hoài
tri âm còn một nửa
nửa kia ánh trăng soi

BỂ KHỔ

ta sinh trong bể khổ
phía nào cũng trầm luân
nay chiếc thuyền bào ảnh
một giọt lệ phù vân
từng bước trong cố kiếp
từ hạt cát hoá thân
chập chờn bao nhiêu chặng
chặng nào của chúng sinh
ta đi bao nhiêu đoạn
vô tận và vô cùng
mặt trời soi trước mặt
trăng sao dõi sau lưng

chu vương miện

READ MORE - CHÙM THƠ THIỀN 2, CHÙM THƠ THIỀN 3, CHÙM THƠ THIỀN 4 - Thơ Chu Vương Miện

NHẸ THOÁNG PHÙ VÂN - Thơ Nhật Quang






NHẸ THOÁNG PHÙ VÂN

Này đêm
Vương vất… hao trầm
Buông lơi nhịp thở, giấc thầm mông lung
Hong tình
Héo hắt chiều lưng
Phôi pha
Nguyệt khuyết
Rưng rưng mắt gầy

Hong mưa
Lên ký ức đầy
Rêu rong
Phai dấu
Chạm ngày tháng trôi
Vườn yêu
Hoa khép, nhụy rơi
Nghe mùa giông tố, đẫm lời dối gian

Còn vương chi
Kiếp đa đoan
Sân si
Mê đắm…
Nặng mang cõi lòng
Khát mơ
Gối mộng… thong dong
Phù vân nhẹ thoáng qua dòng bể dâu.

                                      Nhật Quang
                                       (Sài Gòn)

READ MORE - NHẸ THOÁNG PHÙ VÂN - Thơ Nhật Quang

CHONG ĐÈN ĐỌC VĂN TẾ THẬP LOẠI CHÚNG SINH - Thơ Nguyên Lạc



                           Tác giả Nguyên Lạc



CHONG ĐÈN ĐỌC VĂN TẾ
THẬP LOẠI CHÚNG SINH

Đêm quánh đặc tiếng thời gian tích tắc
Chong đèn khuya đọc lại truyện tử sinh
                                   (Nguyên Lạc)

"Còn chi ai quí ai hèn
Còn chi mà nói ai hiền ai ngu
Một phen thay đổi sơn hà
Mảnh thân chiếc lá biết là về đâu" *

Chong đèn đọc truyện Nguyễn Du
Câu văn trêu khổ thiên thu lệ người
Lệ xưa. tháng bảy sụt sùi
Người nay mùa đến. có vui được nào?

Nhớ xuân ngày ấy. đắng trào
Quê hương thời cũ. biển dâu kiếp đời!

Tiền nhân thảm thiết khóc người
Ta nay đêm muộn mượn lời văn xưa
Chiêu hồn tháng bảy. mưa thưa
Thở dài tiếng gió lạnh thừa đêm nay!

Khêu đèn cho nỗi sầu dài
Đọc trang thơ cổ. khóc ai mùa về
Chúng sinh thập loại buồn thê!
Thời gian tích tắc. tái tê tiếng lòng!

Lưng tròng
số kiếp trầm luân
Khép trang thơ khổ
nến hồng lụn tim!
.............
                                    Nguyên Lạc
[*] Văn tế thập loại chúng sinh - Nguyễn Du

READ MORE - CHONG ĐÈN ĐỌC VĂN TẾ THẬP LOẠI CHÚNG SINH - Thơ Nguyên Lạc

CHÙM THƠ MÙA THU - Phạm Ngọc Thái

Tác giả Phạm Ngọc Thái

CHÙM THƠ MÙA THU
Phạm Ngọc Thái


PHỐ THU VÀ ÁO TRẮNG

Tà áo trắng em đi qua phố
Mùa thu rơi phủ mắt anh
Tà áo trắng của người sinh nữ
Anh nhìn xác phượng khóc rưng rưng.

Chỉ còn lại con tim rớm đỏ
Áo quệt vào máu rỏ hai tay…
Ôi, mùa thu mùa thu êm ả
Sao lòng anh tơi tả thế này?

Tà áo trắng trôi dưới dòng mây bạc
Lang thang vài cánh bướm bơ vơ
Áo trắng in ngang trời - sét đánh!
Lưỡi dao nào cào nát tim thu?

Anh cũng có một thời bên áo trắng
Cũng bế bồng và cũng đã ru em!
Cái thời ấy chìm vào xa vắng
Phút gặp lòng đâu hết ngổn ngang.

Thêm một mùa thu, một mùa thu vỡ
Câu thơ nẩy những bông hoa buồn
Thôi, đừng hát để ướt lòng trinh nữ
Em đi rồi, anh chết cả mùa đông. 


KÍ ỨC MÙA THU

Mùa thu khuấy lên bao kí ức
Xác thời gian trôi trên tóc em
Em đi trong trăng, mùa thu thổi gió
Lá vàng rơi mênh mông.

Em đi qua mùa thu không gian
Trăng rãi đồi con gái
Nhớ đến lâu cái hương con gái
Nó thơm say và rất nhẹ nhàng.

Đường dạo ấy trên đồi trăng sáng
Đêm chia tay em dúi cả vào anh
Để bóng lạc suốt đêm ngoài phố
Mây lãng phiêu mãi không về.

Giờ đây chắc trên đồi thông đó
Gió vu vi và trăng vu vơ
Em đi trong trăng, mùa thu thổi gió
Mùa thu lang thang chẳng bến bờ...




            
CẢM TÁC THU HÀ NỘI

Có con thỏ trong vườn đang nhởn nhơ ăn cỏ
Em gái qua vô tình cho phố ngẩn ngơ
Cành sấu ngả bên đường lá lá bay lả tả
Nửa xanh màu hạ, nửa vàng thu.

Thu đến gợi chi lòng
Mà mắt em ươm nụ
Trái tim xin cứ ngủ bình yên
Trong chiếc giỏ đa tình
           của chàng thi nhân đi lượm quả.

Con chim nhỏ ríu ran quanh tổ nhỏ
Tôi níu chân nàng đi hay nhặt thu rơi
Thu ơi, thu! Hà Nội ơi, Hà Nội!
Cho tôi hôn theo môi em,
                        người thiếu nữ xa vời



      
SÁNG THU VÀNG

Sáng thu này trĩu cả hàng cây
Đô thành dịu mát
Ông lão ngồi bên gốc cây         
       bán những cây sáo trúc thổi vói lên trời
Bà xúc tép váy khều khào nước…
Một thời xa lắc
Em nghiêng chao về một thời xa.

Người con gái đã thành chính quả!
(phảng phất trên đầu đôi nét phôi pha)
Đôi mắt em bóng trúc bay xoà...
Đường phúc hậu vầng trăng đầy nở...
Nghe không gian đổ vỡ cả mùa thu!

Sáng thu vàng mông mênh mênh mông
Anh đứng trông em bên bờ sóng vỗ
Hồn đã mất trong rừng hoang thiếu nữ
Và trái tim cũng không còn.

Sáng thu vàng xang xênh xênh xang
Những con đường xưa tắm hơi em
Môi em cười... hoa lá nát đau thêm
Thời gian trôi cuộc sống buồn tênh.

Một mùa thu lá lá
Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ
Bướm vàng hoa cũ vẫn bay ngang
Người đàn bà, em nuốt mùa thu tan...

 
       

       
ĐÊM THU PHỐ VẮNG

Đêm phố vắng anh đi hay là em không ngủ?
Thu đến rồi lay động trái tim!
Xào xạc lá, anh nghe xào xạc lá
Thăm thẳm bóng hình em trong đêm...

Anh lại dẫn em con đường yêu cũ
Một thời nào từng in dấu chân thon
Trước tình yêu ta hoá thành đứa trẻ
Dẫu mái tóc anh giờ đã hoa sương.

Ta sẽ viết cho ai bài thơ đêm thu vắng?
Nghe trong khuya em gọi vọng rất xa
Trên thảm lá lòng ta say đắm
Tha thiết bên em vì không muốn đêm qua

Ôi ! Bài thơ cứ theo anh lang thang trong phố
Kí ức hồi sinh về với tuổi xuân xưa
Em lại ru êm như thưở trẻ
Tấm thân mềm đưa anh vào bến mộng mơ.


Hà Nội, mùa thu 2018

Phạm Ngọc Thái
READ MORE - CHÙM THƠ MÙA THU - Phạm Ngọc Thái