|
Tác giả Nguyễn Hữu Minh Quân |
LÀNG
Mấy trăm năm đất làng chua mặn
Sông cũng gầy đi vì nghèo
Tôi lớn lên trên doi cát trắng
Gió Lào về sỏi đá cũng tong teo
Cuốc kêu những đêm tháng ba
Vọng vang câu hò của mẹ
Những đêm tha phương nằm mơ tiếng
dế
Rưng rưng một góc tuổi thơ
Mùa hạn ruộng đồng nứt nẻ
Tân Định, Cây Mưng, Biền Bưng*
thao thức
Những đêm chờ trăng cùng em tát
nước
Khúc hát em dài lúa mát mồ hôi
Cơn lũ vừa qua con không về được
Nhà tranh của mẹ lũ cuốn mất rồi
May còn nhờ bà con làng xóm
Không bây giờ con đã mồ côi..,
* * *
Xa mẹ bao nhiêu năm
Con vẫn nói giọng mình Quảng Trị
Vẫn là con của Lệ Xuyên của vùng
Triệu Trạch
Đem chuyện “Đực hết” kể với người
quen
Sống chân thật, hào hiệp, thủy
chung
Nghèo như Thạch Sanh bước vào đời
thật
Ngang dọc chẳng sợ chức quyền…
Chỉ sợ vợ phiền dài lưng tốn vải
* * *
Con về thăm mẹ sau mưa
Làng ta bây chừ đổi khác
Đất không chua, nước chẳng mặn
Đường nhựa chạy từ tỉnh về
Xóm thôn tưng bừng ánh điện
Bê tông phủ hóa bờ đê
Trẻ em bây giờ giỏi ngoan hơn
trước
Con gái bây giờ tha thướt đẹp mê
Nhà cửa cao tầng hao hao phố xá
Lối nào nhà em hiu hắt mù sương?
Ta muốn quay về mười lăm năm trước
Để đứng chờ em từ phía nỗi buồn
Em ạ, thơ anh bước ra ngoài hay dở
Chẳng cần chi hơn thiệt với đời
Bao nhiêu năm phương trời trăn trở
Với làng, với mẹ, với em thôi
* Địa danh trong làng
NHMQ