Tùy bút
Trương Thị Thanh Tâm
Đêm thực yên tỉnh, nhưng đêm
cũng muôn vạn tiếng thầm, ngước nhìn bầu trời đầy sao lung linh giữa trời đêm, tôi
thấy lòng rưng rưng nhớ …
Kỷ niệm chợt quay về, đêm nay mình nghe lạnh,
không chỉ thể xác, mà cả tâm hồn, trống trải đơn côi …
Anh đâu rồi trên bầu trời bao la rộng lớn, em
vẫn hay tự hỏi, anh chọn chi cái ngành phi công (chết mất xác) đó nhỉ, để em
yêu anh mà lòng không chút nào yên ổn. Đâu phải ngành đó chỉ để bay lượn biểu
diễn! Anh yêu gì hả anh trên bầu trời mây trắng xoá, có khi lại xám xịt, biển
trời mênh mông, bay càng cao gió càng lạnh, chí trai trẻ phiêu lưu đầy nhiệt
huyết, hưng phấn anh thích tung hoành lả lướt, lượn vòng cao thấp nghiêng cánh
biểu diễn đủ trò bao nhiêu thì em lại lo sợ bấy nhiêu, lòng em cũng đảo chao
từng cánh gió anh bay, còn chưa nói đến khi anh tham gia trận chiến kinh hoàng
...
Dù vậy đôi khi em cũng thấy tự hào, giá như
anh là ... Ý nghĩ em giờ không thứ tự, nhưng em vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu
tiên em nhìn thấy anh, dáng dấp thật hay trong bộ đồng phục ôm sát, cao ráo, nón
lệch nghiêng đầu, đeo kính philot, vẻ đẹp đầy nam tính. Em chắc lưỡi, chà … chà.
Trái tim em, một cô thiếu nử tuổi mười tám, bỗng dưng nhiều mơ ước, tim đập rồi
sai nhịp, thẹn thùng nghe má mình nong nóng, khi anh đi ngang qua nói cười với
bạn, và anh gỡ kiếng nghiêng đầu nheo mắt cười với em. Anh cảm nhận được hay
sao ấy khi em chiêm ngưỡng anh, em phát hiện ra anh có nụ cười ôi quyến rũ làm
sao! ...
Kể từ đó, trái tim em lạ lẫm làm sao. Mỗi
khi nghĩ về anh, lòng em vui hẳn lên. Có lẽ em đã yêu anh mất rồi. Yêu bóng yêu
hình. Và ngày ngày em đến trại anh. Bên kia đường có một quán cốc nho nhỏ, em
giả vờ uống nước để được hy vọng nhìn thấy anh. Anh đâu hề biết, anh đâu hề hay,
mà em thì đâu đủ dạn dĩ để làm quen ...
Suốt mấy tháng trời như thế cũng không
biết được tên anh, cho đến khi gia đình xảy ra chút chuyện, độ một tuần em
không đến được và không còn thấy anh nữa. Trại dời đi nơi khác. Em tần ngần
trong hụt hẫng, lòng buồn vời vợi. Thế là hết, ngọn hải đăng trong lòng em đã
lưu vong nơi phương trời xa lạ nào, để lại trong em một nỗi buồn vô vọng đầy
nuối tiếc …
Rồi thời gian trôi qua, bao thế cuộc xoay
vòng, đất nước đổi thay, tình người gian dối, kinh tế khó khăn đã biến cô nữ
sinh ngày nào giờ đã già, da nhăn, mắt kém, không còn mộng mơ như ngày nào, oằn
vai với bao nhiêu trách nhiệm, và cũng không còn tìm thấy được những người lính
hào hoa mặc những bộ quân phục không quân, hải quân ngày xưa nữa.
Bỗng dưng hơn tháng nay có ai đó lại với
bộ quân phục đó ngồi uy nghiêm chiểm chệ trên trang Facebook … Trời! Lòng tôi
lại một lần nữa gợn sóng trong trái tim nhỏ bé sắp cằn khô ...
Kỷ niệm lại quay về, nỗi nhớ lại căng
tròn, phiêu bồng, lãng đãng, miên man một tình yêu thầm lặng, mối tình không
tên tuổi mà vẫn kiêu sa cho đến tận bây giờ, thế mới biết, ta không thể quên
chỉ vì ta chưa kịp nhớ, ký ức luôn tồn tại, và là chiếc gối êm ả cho tuổi già
..
Bên ngoài mưa lại rã rích rơi đều lên mái
tole cho lòng thêm xót xa. Bên ly cà phê giờ nguội lạnh, nhìn bóng mình nghiêng
dài hắt trên tường đơn độc mà xót thương thân phận mình. Anh ơi, giờ nầy anh ở
đâu? Còn hay mất? Anh có biết hình bóng anh vẫn mãi mãi trong trái tim em ... tiếng
mưa cứ lớn dần … lớn dần, và tiếng sấm sét xé màn đêm ....
TTTT
(Mỹ Tho)