Đời vỗ cánh bay khắp trời cao rộng
Thỏa lòng mình những ước mộng ngày xưa
Chuyện buồn vui biết nói mấy cho vừa
Riêng mỗi ơn thầy vẫn chưa đền đáp
Nhớ lắm trường xưa trên đồi gió cát
Bạn bè tôi trong ánh mắt hồn nhiên
Từng ngày qua trong lớp học trang nghiêm
Lời thầy giảng còn in trong ký ức
Những bài toán, những phương trình, công thức
Thầy dạy cho con, nhân cách làm người
Đã mang đi theo suốt tuổi đôi mươi
Lòng cố dặn lòng, một đời mãi nhớ
Thầy vẫn đứng tự hào trên bục gỗ
Bụi phấn bay nhuộm mái tóc hoa râm
Dáng hanh gầy vì lối sống lao tâm
Đời hy sinh, lòng âm thầm lặng lẽ
Vẫn bám giữ mảnh quê nghèo quạnh quẽ
Trồng con người trên mảnh đất cằn khô
Bao lớp học trò thành đạt phương mô
Thầy ở lại những chiều hôm bóng xế
Một tấm lòng bao la như trời bể
Nghĩa ơn đời năm tháng dễ gì quên
Không có thầy, con cũng chẳn làm nên.
Ơn dạy dỗ sánh bằng công cha mẹ
Cho dẫu thời gian đi qua rất lẹ
Tuổi tác già nua theo những tháng năm
Nhớ những ngày giữa lớp thuở xa xăm
Ở nơi ấy lúc có thầy có bạn
Để cho con cuộc đời thêm xán lạn
Có hôm nay và có cả ngày mai...
Trích từ tập thơ Khung Trời Mây Trắng,
Tác giả Phạm bá Nhơn,
NXB Văn Học,
2009