Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, March 1, 2013

BLOGGER SỢ CHỮ - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

Tác giả Phan Trang Hy


       Những ngày Tết, ngoài chuyện đi thăm bà con, bè bạn, tôi lại lên mạng. Các trang mạng đều có lời chúc mừng năm mới, đại ý là chúc sức khỏe, chúc tấn tài, tấn lộc, hạnh phúc, an khang… Dẫu là người khó tính đến mấy đi nữa, nhưng khi đọc những dòng chữ ấy, bạn cũng cảm thấy có chút vui như được nghe lời nói, như thấy được nụ cười lịch thiệp, chân tình của người chúc Tết mình.

       Tình cờ, tôi vào một trang blog. Xin phép cho tôi được nêu tên dù có trùng tên của ai đó. Xin chớ hiểu lầm tôi. Tên trang mạng là Blogger sợ chữ. Quả là tên gây ấn tượng!

       Nếu bạn đọc những gì đã lưu trữ, liên kết trên trang mạng này, bạn sẽ thấy tay chủ blog này là tay sính chữ nghĩa, ham lý luận. Hầu hết các bài viết của tác giả đều đụng chạm đến cơm áo gạo tiền, đến con heo, con cá, đến Hoàng Sa, Trường Sa, đến chiến tranh biên giới phía Tây Nam, phía Bắc trong cuộc chiến với Pôn Pôt, với giặc Tàu để giữ từng tấc đất tấc lòng, đến phòng chống tham nhũng, đến luật đất đai… Còn liên kết thì khỏi phải nói, liên kết các tờ báo lớn trong nước, ngoài nước, liên kết với các trang văn học nghệ thuật, liên kết với các trang chính trị, trang blog khác… Nhìn chung, chỉ cần vào trang này, bạn có thể đi tất cả các trang khác. Không sợ tường lửa, không sợ bị mất mật mã, không sợ ai theo dõi, không sợ thiếu chữ nghĩa trên đời này. Kể cũng tiện lợi thiệt, nếu vào trang mạng của hắn ta. Chuyện xưa, chuyện nay đều có; chuyện Đông, chuyện Tây cũng có; chuyện đẻ, đái, chuyện đánh nhau, chuyện chiến tranh, hòa bình, chuyện thiên tai, chuyện thử vũ khí hạt nhân, chuyện hiếp dâm, chuyện bầu Giáo hoàng cũng có… Tất cả có! Nếu mệt, bạn cứ mở trang liên kết thư giãn, có thể đó là trang có những giai điệu tuyệt vời của nhạc thính phòng, có thể là giai điệu nhạc trẻ. Có thể đó là trang mạng gợi cảm, gợi dục. Kể cả chuyện bày vẻ cách làm tình, cách sử dụng sextoy, nếu bạn cần.

       Và rồi theo địa chỉ  mail có trên trang Blogger sợ chữ , tôi đã liên lạc với chủ nhân.

       Ngày thứ nhất trong tháng, tôi mở mail. Nhận được mail của hắn. Cũng chỉ là lời chúc xã giao như bao người mới làm quen trên mạng. Tôi dè chừng hắn. Xem chừng, hắn cũng dè chừng tôi.

       Ngày thứ năm trong tháng, tôi gửi mail cho hắn. Tôi chờ hắn trả lời. Vẫn bặt tăm. Mãi đến cả tuần sau, tôi mới nhận được mail của hắn. Qua mail, hắn xin lỗi tôi vì sự trễ nãi trả lời của hắn. Và hắn đã nêu lý do rất chính đáng là vì hắn bận tham gia quỹ từ thiện góp công, góp sức, góp của cứu giúp những người bị bệnh “thiếu óc, “thiếu tim”. Lần đầu tôi mới biết đến thuật ngữ y học: thiếu óc, thiếu tim.

       Tôi gửi mail chúc mừng hắn tham gia làm từ thiện. Và rồi mail qua, mail lại, tôi như cởi mở với hắn; hắn cũng vậy. Tôi và hắn trải hết lòng với nhau. Tôi thầm cảm ơn Internet. Có thể, tôi e dè, khó bắt chuyện khi đối diện với ai đó. Nhưng qua mạng, tôi viết những dòng chữ bằng sự nghĩ suy chân thực của lòng mình. Tôi nghĩ qua mạng, một ai đó khủng bố bạn, nói xấu bạn, hoặc viết tốt về bạn thì đó cũng là lòng thực của kẻ ấy với bạn. Qua mạng, hầu như, dù nickname nào đi nữa, thì người ấy vẫn chính là người ấy. Tính tốt, tính xấu, tính ác, tính thiện đều thể hiên rõ qua những comment, những mail…

       Tôi lại vào mạng. Tra cứu thuật ngữ y học: thiếu óc, thiếu tim, nhưng vẫn không hiểu đó là những căn bệnh gì. Tôi chỉ còn biết tự hỏi với lòng như một đứa học trò nhỏ. Nào là: Bệnh thiếu tim là gì? Bệnh thiếu óc là gì? Tại sao có căn bệnh đó trong cõi đời này? Phải làm gì phòng, chống được căn bệnh đó? Tôi vẫn không tìm ra câu trả lời đúng nhất.

      Tôi vẫn ngồi trước laptop nghĩ  suy về căn bệnh mới, lạ này. Đầu óc tôi như  căng cứng. Tôi như không làm chủ được nghĩ  suy của mình. Tôi thấy trước mắt tôi là bóng dáng của ai đó. Không rõ lắm! Hắn tự xưng là Blogger sợ chữ, và hắn mời tôi sáng mai uống cà phê tại quán Hương Xưa. Tôi cười và nhận lời.

       Tính tôi vẫn vậy. Không muốn trễ giờ, sai hẹn, nên tôi đến quán sớm khoảng 10 phút. Sáng nay, thấy tôi ngồi một mình, chủ quán đưa tờ Thanh niên cho tôi đọc. Tôi gật đầu, cảm ơn chủ quán. Trong khi chờ đợi hắn, tôi lật vội những tin. Tôi bắt gặp bài thơ Tổ quốc nơi biên thùy của Nguyễn Việt Chiến. Tôi thấy dòng chữ Tưởng nhớ những chiến sĩ hy sinh ở biên giới năm 1979 như đỏ lên. Ngoài trời mưa đang rắc hạt. Trời hơi se lạnh, cái lạnh của những ngày trong tiết Vũ thủy. Nhìn những hạt mưa, nhìn những cây lá trong cái lạnh đầu xuân, tôi như thấy cả một trời biên giới năm xưa qua bài thơ tôi thầm đọc. Bài thơ có giọng bi hùng. Tôi thoáng buồn, nhưng tin tưởng!

       Quán cà phê này, so với quán khác, có vẻ yên tĩnh. Quán có mở nhạc vừa đủ nghe. Khác hơn mọi khi, hôm nay, tôi được thưởng thức những bản nhạc nổi tiếng của Phạm Duy. Tôi như tắm mình trong dòng chảy âm thanh của những giai điệu quê hương. Tôi như tắm trong suối nhạc tự do của một con người đi suốt Con đường cái quan đất nước, có lúc hét to bởi những “tục ca”, gào lớn bởi những “đạo ca”, nhưng hơn hết là dạt dào, dịu dàng của những “tình ca” như có cả bóng dáng của những bà mẹ quê, những đứa trẻ chăn trâu, của năm tháng cha ông đi mở cõi... Tôi nhẩm hát theo: “Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời…”.

       Tôi  đứng lên, như một ca sĩ, tôi hát cùng Đức Tuấn, Mỹ Linh trên màn hình. Cả quán cà phê như hòa nhịp cùng lời hát… Như thể chúng tôi được cuốn vào điệu hồn dân tộc.

       Trước mắt tôi, biết bao người cùng tôi hát. Bên cạnh tôi là  một cô gái. Cô mỉm cười và hát cùng tôi: “Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời…”.

Và rồi, cô ta tự giới thiệu cô là Blogger sợ chữ. Trời ơi, Blogger sợ chữ đây ư? Tôi không ngờ cô ta trẻ đẹp đến thế! Tôi sững sờ. Và tôi sững sờ hơn nữa khi cô ta nói nhanh, rồi đi cũng nhanh. Chỉ loáng thoáng lời cô ta: “Ông có biết căn bệnh thiếu tim, thiếu óc rồi chứ gì?... Có tim đó, có óc đó, nhưng tim có yêu nhân nghĩa đâu, óc có suy nghĩ chân chính đâu!” Tôi tự hỏi với lòng mình. Con tim yêu thương nhân nghĩa, bộ óc suy nghĩ chân chính không tồn tại trong từng con người sao?

       Các bạn có tin tôi không? Tôi mơ đấy. Chẳng có cuộc gặp ấy đâu. Tôi vẫn đang ngồi trước laptop. Đang đọc báo, tìm tài liệu, kiến thức trên mạng. Vẫn chọn lọc những tin xấu, tin tốt, tin sai, tin đúng. Tôi vào trang của hắn, dù hắn không có bài viết mới, để từ đó tôi có thể xem các trang khác. Tôi nhiều lần gửi mail hỏi thăm hắn. Nhưng tôi không nhận được trả lời.

       Ngày lại ngày, tôi vẫn phải làm việc để tồn tại. Và những khi rảnh, tôi lại lên mạng. Trước khi xem các tin, các bài viết, tôi thường mở mail. Thật là bất ngờ đối với tôi khi tôi nhận được mail của hắn. Tôi xin copy lại mail ấy để hầu các bạn.

  
       Thân gửi bạn Phan Trang Hy!

       Xin bạn đọc những dòng chữ sau, xem như là  tâm sự của Bloggger sợ chữ.

       Có lẽ bạn ngạc nhiên, tại sao tôi sợ chữ? Có thể bạn nghĩ thầm tại lúc nhỏ tôi lười học, không thích tìm hiểu kiến thức của loài người, nên thấy chữ là sợ chứ gì? Xin bạn hiểu cho là sức học của tôi cũng tàm tạm. Đối với tôi, kiến thức, suy cho cùng cũng chỉ là những con chữ ghi lại. Những con chữ biến hóa thành ra vô số triết thuyết, chủ thuyết này, chủ thuyết nọ. Vì thế, khi học những năm đầu đại học, tôi cố đọc triết Đông, triết Tây, đọc Kant, Marx, Lénin, Tôn Dật Tiên, Mao, Gandhi … Tôi cũng có đọc Kinh thánh, tìm hiểu đạo Cơ đốc, đạo Hồi, đọc chiến tranh giữa các tôn giáo, thế chiến thứ nhất, thứ hai, đọc thủ đoạn chính trị, đọc sấm Trạng Trình, đọc tiên tri của Nostradamus, Vanga, … Chữ nghĩa như thể căng cứng trong đầu tôi.

       Thế là, tôi sử dụng cái vốn chữ nghĩa của mình để viết. Tôi viết những bài mang tính lý luận, có khi viết những bài có tính thời sự. Tôi không tô hồng, cũng không bôi đen cuộc đời. Tôi chỉ viết sự thực. Thế nhưng, sự thực ấy lại mất lòng biết bao người. Và cũng chính những bài ấy khiến tôi phải lao đao trong cuộc sống. Không  những tôi lao đao mà ông Tổng biên tập tờ báo “Không dối trá” lại phải khốn đốn, điêu đứng, bị chụp mũ là tiếp tay cho thế lực thù địch.

       Từ đó, nghe cái tên tôi, ai cũng dè chừng. Những bài tôi viết, hầu hết các báo, tạp chí không thể  đăng. Dẫu tôi có lấy bút danh khác, nhưng với giọng văn như tôi, các bài tôi viết cũng không qua mắt được các tay kiểm duyệt. Tôi tự nhủ với lòng: Ai biểu viết sự thực? Nhưng rồi, lòng tôi mách bảo: Không thể dối trá với lòng mình. Không thể dối niềm vui, nỗi buồn của mình được. Không thể trá đen thành trắng được. Thôi thì cứ viết ra, gửi cho bạn bè, người thân, hoặc lập blog, thả lửng trên mạng… Có thể trăm năm sau, hoặc lâu hơn nữa, hậu thế không biết tôi là ai, nhưng có thể ai đó đọc bài của tôi, sẽ biết có một thời sự thực bị cấm đoán.

       Thôi thì thả lửng chữ trên mạng…

       Xin bạn  thông cảm cho tôi.

       Blogger sợ  chữ.


       Đọc xong mail hắn gửi, tôi tự hỏi: Không biết mình có là kẻ sợ chữ không?

  
Tháng 2 – 2013
READ MORE - BLOGGER SỢ CHỮ - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

VỊNH "THỦY HỬ" - Chùm thơ Trần Thị Quỳnh Hoa



VỊNH “THỦY HỬ”

Tống triều đầy rẫy những quân gian
Đổng, Lục, Cao Cầu … bọn sói lang
Hống hách cầm cân gây loạn lạc
Chuyên quyền cậy thế rắc lầm than
“Trung Quân” lại vướng vòng tù tội!
“Ái Quốc” đành cam cảnh tóc tang!
Thiên tử ở mô ông có biết
Nịnh thần hí lộng, khổ dân mang!


  
VỊNH LÂM XUNG

Ngàn sau cảm khái một Lâm Xung
Thương pháp thần sầu quỉ phải rung
Nghĩa khí đường đường trang hảo hớn
Nhân tài đỉnh đỉnh đấng anh hùng
Chỉ mong dốc sức đền ơn cả
Nào biết giữa đời chịu nạn hung
Vợ mất nhà tan, thù khó trả…
Thác còn ôm hận với tình chung!

NHỚ TỐNG GIANG

Mượn bút Tống lang viết phản thơ
Gươm thần lấp lánh đợi thời cơ
Chí hùng chưa toại, anh hùng tận
Gởi lại Tầm Dương một giấc mơ.

Trần Thị Quỳnh Hoa
quynhhoa_tran62@yahoo.com
READ MORE - VỊNH "THỦY HỬ" - Chùm thơ Trần Thị Quỳnh Hoa

HOA GIÊNG GIẾNG - Chùm thơ Hải Thụy



HOA GIÊNG GIẾNG

Hoa vàng giêng giếng quê ơi            
Ngây thơ vụng hái để gai vướng lòng

***                                                           

Nhà  anh xóm Hạ cuối biền
Em hoa giêng - giếng ở ven đồng làng
Ngày em má lúm trăng tròn
Anh hai mươi chẵn – mộng tràn gió mây

Nhớ  xưa ai quá thơ ngây
Gần nhau toàn chuyện đó – đây chuyện người
Chuyện mình lặng tự nhiên trôi
Theo dòng nước cuốn để rồi xa xăm

Sóng đời lớp – lớp cách ngăn
Hai lăm năm lẻ - biệt tăm xứ người
Tình non tơ ngỡ phai phôi
Bỗng vàng phố lạ hoa cười sắc xưa

Chào nhau mà - tưởng mình mơ
Đúng o em gái “AN THƯ “ đây mà
Khác chăng dáng – vóc kiêu sa
Riêng giọng “răng – rứa” quê nhà ... khác chi

Mừng nhau nhắc buổi xuân thì
Bỗng đâu nước mắt -trên mi đọng lời
Trách gì tuổi nhỏ rong chơi
Vụng về giữ - để lụa đào rời tay

Hạ  vàng – đông xám đổi thay
Em giờ êm ấm - đủ đầy chồng con
Anh còn trắng áo – tay trơn
Nắng mưa là bạn bóng đơn giữa đời


Chiều rơi hoa ngã màu môi
Ngả  ba từ biệt – biết  xuôi ngả nào? !




ƯỚC NGUYỆN

Đời ta ngựa chứng không cương
Rày  đây - mai đó dặm trường ruổi rong
. . . nơi nao ngáng cỏ - khuê phòng
Quê nhà trú gởi cho xong kiếp người ? !


DA – DIẾT

Da diết một thời –
theo anh về Quảng Trị
Bỡ ngỡ chưa quen giọng hỏi chào
Răng – rứa, chi –mô, nì eng - nì chị
Đồng chua tiếng nặng
Bốn mùa lạnh – nắng – gió – mưa
Giêng hai . . . dao cắt –
tháng hạ cháy da người
Gió nam lùa rát mặt
Mây nước vàng màu thu
Cả  chân trời đông xám
. . . Vọng phương nam
Tiếng hời con não ruột
Mạ nghe càng thêm tủi
Vợi mắt buồn xa xăm
…  Em về lại phố xưa
Bâng khuâng quen nửa lạ

Chợt nhớ đất quê anh
… Tình làng – nghĩa xóm vây quanh
Chao ơi – răng nhớ quê  anh rứa hè ? !



TRI KỶ HÀNH
T/tặng các bằng hữu BRVT

Đất rộng –
trời cao
đâu tri kỷ
Hãy cùng
kết gió – xe trăng
Dốc ngửa bầu say
Cho vợi tháng ngày
Trăm năm ư
Một đoạn trường đen – bạc
Bên rượu – đàn ta hát
Mặc dòng đời
Nâng chén ngang đầu
Xin cùng người xưa
. . . bạn với cỏ - cây
Giữa chốn đông –
. . . mấy ai tri kỷ  ? !



NHẶT LÁ SÂN TRƯỜNG
(thuận –nghịch, thủ-vỹ ngâm )
HỌA BÀI:TRƯỜNG XƯA TRONG NỖI NHỚ của HẠ THÁI

Gót phiêu về nhặt lá sân trường
Xót đỏ mắt ai xác phượng buông
Nhớ kẻ lên xanh đành dở cuộc
Giận đời lỡ bước mãi tha hương
Quang Trung góc phố đêm đưa tiễn
Thạch Hãn đôi bờ mây vấn vương
Gom chút nắng vàng soi bóng nhỏ
Ngày về góp nhặt – lá  sân trường


Lãng du về nhặt lá sân trường
Hiu hắt lòng – trời tơ trắng vương
Ký ức chưa hoen mờ bóng lụa
Phong trần há dễ phụ quê hương
Nguyễn Hoàng vang bóng chung thời nhớ
Thành Cổ lưng chiều lả nắng buông
Từng cánh phượng hồng chao chác rụng
Bâng khuâng ngồi nhặt – lá  sân trường!!

HẢI THỤY
Quê quán: Hưng Nhơn, Hải Hòa, Hải Lăng, Quảng Trị
Thường trú tại: Đaknong
haithuydnb@gmail.com

READ MORE - HOA GIÊNG GIẾNG - Chùm thơ Hải Thụy

MỘT NGÀY CỦA VÀNH KHUYÊN - Thế Lộc




Còn bao nhiêu ngày nữa
Mà khóc cười buâng khuâng
Nhạc hồng reo ngoài cửa
Ngựa đã về trước sân

Còn bao nhiêu ngày nữa
Đời như thể bạch vân
Bóng câu ngang qua cửa
Nghe chiều xuống lâng lâng

Con Vành khuyên biến hót
Chở năm tháng xa dần
Rượu giang hồ ngưng rót
Một thoáng nhớ buâng khuâng

Sáu mươi năm lận đận
Một sáng chim bay về
Hót giữa trời vô tận
Xao xuyến cõi u mê.

29.10.2004
Thế Lộc
READ MORE - MỘT NGÀY CỦA VÀNH KHUYÊN - Thế Lộc