Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, November 26, 2024

NGUYỄN HOÀNG ĐỨC QUA MẤY BÀI VIẾT TÔI ĐÃ ĐỌC - Đặng Xuân Xuyến

Tác giả Đặng xuân Xuyến

 

NGUYỄN HOÀNG ĐỨC 

QUA MẤY BÀI VIẾT TÔI ĐÃ ĐỌC 

1. 

    Trên blog Trang Đặng Xuân Xuyến giới thiệu 2 bài viết về "chân dung": nhà Thơ, nhà Văn, nhà Triết học "số 1 châu Á",... Nguyễn Hoàng Đức. Đó là bài "Nguyễn Hoàng Đức: Kẻ mộng du giữa đời thường" của nhà văn Sương Nguyệt Minh và bài "Anh hề triết học, chàng Đông Ki Sốt văn chương" của đạo diễn Đỗ Minh Tuấn. Có lẽ, trong nhìn nhận của Đỗ Minh Tuấn và Sương Nguyệt Minh thì Nguyễn Hoàng Đức chỉ là một "cậu bé" to xác nhưng rất "ngây thơ", rất "đáng yêu" và cũng rất “tội nghiệp” nên 2 nhà văn đều chọn cách viết hài hước để kẻ vẽ diện mạo, bồi đắp chân dung cho thật rõ nhân diện "nhà Triết học (tự xưng) số 1 châu Á" Nguyễn Hoàng Đức. 

    Đọc "Nguyễn Hoàng Đức: Kẻ mộng du giữa đời thường" thấy sự lém lỉnh pha chút khinh khỉnh của Sương Nguyệt Minh sau những nụ cười thân mến thân với "chàng" triết gia tự phong là số 1 châu Á.

     Đọc "Anh hề triết học, chàng Đông Ki Sốt văn chương" thấy nụ cười mỉm của Đỗ Minh Tuấn trong những trang viết dí dỏm, hài hước nhưng vẫn đậm chất văn chương và tính triết luận của nhà đạo diễn tài hoa về những bi kịch cuộc đời của Paul Nguyễn Hoàng Đức căn nguyên từ ý thức tự tôn giáo hóa bản thân: Bi kịch về số phận, bi kịch về đam mê, bi kịch về nhận thức... thì ít hay nhiều, vẫn ấm cái tình người, cái chân, cái thiện của Đỗ Minh Tuấn trong bài viết. 

    Tôi có đọc Nguyễn Hoàng Đức nhưng chỉ đọc lướt ít bài vì thế không để lại chút ấn tượng nào về văn chương của ông cả. Nhưng thật oái oăm, những bài viết về Nguyễn Hoàng Đức thì tôi lại nhớ rất lâu, có lẽ vì cách viết của các tác giả, vì chân dung của ông được các tác giả tạc khéo quá, ấn tượng quá. Ví như nhà văn Sương Nguyệt Minh viết về ông cứ như vừa xoa tai búng mũi Nguyễn Hoàng Đức, vừa bông đùa trêu chọc Nguyễn Hoàng Đức nhưng nhà văn vẫn rất ngạo nghễ ý thức buông giọng ngôi trên. Đọc "Nguyễn Hoàng Đức: Kẻ mộng du giữa đời thường" tôi cứ tủm tỉm hình dung cảnh Sương Nguyệt Minh thi thoảng thơm trán Nguyễn Hoàng Đức âu yếm nhẹ một cái rồi thuận tay đét hai, ba cái rõ mạnh vào mông Nguyễn Hoàng Đức và chỉ chờ thế là cả Nguyễn Hoàng Đức, cả Sương Nguyệt Minh cùng ngửa cổ cười ngặt nghẽo. 

    Đọc Sương Nguyệt Minh vẽ Nguyễn Hoàng Đức mà thấy thương, thấy yêu, thấy tội tội Nguyễn Hoàng Đức. Chữ danh làm con người ta đẹp lên, sang lên, thơm lên và chữ danh cũng làm con người ta xấu đi, hèn mọn đi, nhơ bẩn đi. Nhưng với Nguyễn Hoàng Đức thì lại khác, chữ danh khiến ông ngây thơ như một đứa trẻ, đạo mạo như một quý bà... 

    Trong số những bài viết về Nguyễn Hoàng Đức tôi đã đọc, có lẽ bài viết của nhà văn Sương Nguyệt Minh là hay nhất - Hay không phải vì Sương Nguyệt Minh viết kỹ, viết sâu... về Nguyễn Hoàng Đức mà là khoảng lặng "Nguyễn Hoàng Đức: Kẻ mộng du giữa đời thường" để lại trong lòng bạn đọc là khoảng lặng day dứt về chữ TÌNH. 

2. 

    Tôi cũng đã theo dõi Nguyễn Hoàng Đức một quãng thời gian khá dài trên facebook để hiểu thêm những gì mà đạo diễn Nguyễn Minh Tuấn và nhà văn Sương Nguyệt Minh chưa viết nhưng tôi không tìm thêm được vì hai ông quá giỏi, đã kẻ vẽ Nguyễn Hoàng Đức vừa đủ, không thừa, không thiếu những gì (cơ bản) thuộc về Nguyễn Hoàng Đức. 

    Ngoài 2 bài viết về chân dung Nguyễn Hoàng Đức đã điểm qua ở trên thì trong số các bài viết của nhà giáo Chu Mộng Long, nhà văn Nguyễn Thế Duyên.... phản bác lại bài viết: "Thơ Và Truyện Kiều Phát Sinh Trong Giới Mù Chữ Và Ít Học" của Paul Nguyễn Hoàng Đức (nhà giáo Chu Mộng Long hài hước gọi là Phao Lồ Nguyễn Hoàng Đức) thì bài viết "Lại Phải Vài Lời Trao Đổi Với Anh Nguyễn Hoàng Đức...”, của nhà văn Nguyễn Thế Duyên gây nhiều ấn tượng với tôi.

     Với bài viết “Lại Phải Vài Lời Trao Đổi Với Anh Nguyễn Hoàng Đức...”, nhà văn Nguyễn Thế Duyên hừng hực nhảy vào cuộc bút chiến bằng tâm thế "bất chấp", lôi cả chuyện đời tư của Nguyễn Hoàng Đức: “già yếu, ốm đau, không gia đình, không có nguồn thu nhập ổn định, chỉ còn mỗi một niềm vui là lên mạng tự sướng” để ăn thua, để hả hê... với Nguyễn Hoàng Đức - Người đã được giới chữ nghĩa mặc định là “anh hề Triết học”, là “kẻ mộng du giữa đời thường.”.

     Nửa phần trên của bài viết, có lẽ còn sung sức, vốn chữ còn nhiều, tâm trí vẫn ổn nên nhà văn Nguyễn Thế Duyên có những luận cứ hợp lý, thuyết phục khi ông dẫn luận về truyện Kiều của Nguyễn Du để phản bác “những lập luận vô cùng xằng bậy” và “bịa đặt trắng trợn” của Nguyễn Hoàng Đức “muốn lật đổ truyện Kiều, một trong những áng văn thơ đỉnh cao hiếm hoi của nền văn chương trung đại của dân tộc Việt” nhưng đến nửa phần sau bài viết thì hình như sức ông đã đuối nên loạng choạng, có chút lảm nhảm, lôi cả số like, số comment ra để làm vũ khí.... Thật tiếc, hành động này chứng tỏ tâm - tầm của ông chưa thể là "đối thủ ngang cơ” với Nguyễn Hoàng Đức. Nói kiểu “tưng tửng góp vui” thì với hành động đếm like, đếm comment làm vũ khí để hạ gục “đối thủ”, nhà văn Nguyễn Thế Duyên đã vô tình vào vai anh hề để tôn "anh hề" Nguyễn Hoàng Đức cao thêm vài bậc hoang tưởng.

     Chắc nhà văn Nguyễn Thế Duyên cũng đã quá rõ ma mãnh trong tranh luận của Paul Nguyễn Hoàng Đức là đánh vào niềm tin của người nghe, người đọc ở những con số cụ thể, mà những con số cụ thể đó lại không có nguồn trích dẫn cụ thể, nó được "anh hề" bất chợt nghĩ ra để "anh hề" "chơi" kế sách "cả vú lấp miệng em", ví như "anh hề" nói 60% nhà thơ miền Nam là đạo thơ hay dân miền Trung thích thơ nhất vì nghèo đói. "Anh hề" cứ nói hú họa bừa như thế mà "nhồi nhét vào đầu những người lười suy nghĩ và ít chịu đọc những lập luận vô cùng xằng bậy" (Nguyễn Thế Duyên). Lạ là cũng không ít người lại hùa theo ý thức tự tôn giáo hóa bản thân của Nguyễn Hoàng Đức, rồi tán thưởng, tụng ca Nguyễn Hoàng Đức lên ngang với thánh thần, coi Nguyễn Hoàng Đức như một tượng đài bất khả xâm phạm. Tôi nghĩ, nếu nhà văn Nguyễn Thế Duyên xoáy sâu một chút về đặc trưng "chất Chí Phèo" trong "phương pháp tranh luận" của Nguyễn Hoàng Đức: Không giống Chí Phèo chỉ khi say bí tỉ, khi thiếu tỉnh táo để làm chủ nhận thức mới chửi bất cứ ai, bất cứ thứ gì Chí Phèo bất chợt nghĩ đến, còn “anh hề Triết học” - “kẻ mộng du giữa đời thường” Nguyễn Hoàng Đức chả cần thế, cứ không vừa ý là "anh hề Triết học" ỏm tỏi chửi, chửi bất kỳ ai dù vô tình chạm vào sợi dây thần kinh tự ái của “kẻ mộng du giữa đời thường” theo kiểu “chửi bất chấp” không cần lĩnh vực đấy “anh hề” có biết hay không, cũng chẳng cần chứng cứ mà “anh hề” chỉ cần lấy chửi để thắng người,.... mà “lựa chiêu ra đòn” thì bài viết “Lại Phải Vài Lời Trao Đổi Với Anh Nguyễn Hoàng Đức...” của ông rất đáng đọc.

 *. 

Hà Nội, ngày 17 tháng 12-2020 

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - NGUYỄN HOÀNG ĐỨC QUA MẤY BÀI VIẾT TÔI ĐÃ ĐỌC - Đặng Xuân Xuyến

ĐÂU NGỜ, ONG BƯỚM, QUÊ NHÀ, ỐC MƯỢN HỒN, EM CHỊ, HẸN HÒ, HITTO PHE - Thơ Chu Vương Miện




ĐÂU NGỜ
 
không biết khi nào về Quảng Trị
tìm tòi chốn cũ miếu đền xưa
dưới lòng đại lộ lòng cống hẹp
46 năm nhớ nhớ mấy cho bưa
phố xá bây chừ hoang nát cả
em giờ bảng lảng chốn già nua
h. ơi đâu còn thủa 13/14
mắt nhìn nhau mấy nẻo đâu ngờ ?
 
 
ONG BƯỚM
 
loài ong bay hút mật
loài bướm bay khơi khơi
mật ong uống làm thuốc
cánh bướm thêu đẹp trơì
thơ không no bằng lúa
nhưng thơ cần cho ngươì
một mai thi sĩ chết
chuông đổ trong bùi ngùi
 
 
QUÊ NHÀ
 
con ngựa già nhai cỏ
thoắt cái mùa xuân qua
chim bồ cu làm tổ
thoắt cái mùa đông về
ta mơ làm hành gỉa
dặm đường xa quá xa
sờ lên đầu bạc thếch
đâu? phương nào quê nhà?
 
 
ỐC MƯỢN HỒN
 
con tôm mượn vỏ ốc
trú quán nơi bãi gành
quên tuốt nơi nguyên quán
một phương nào? tầm tầm
loài ốc chết để vỏ
lăn lóc trên mặt duyềnh
com tôm không chỗ ngủ
mượn xài đỡ mươi niên
 
 
EM CHỊ
 
1
chị em mình ở cùng nơi cùng chốn
học chung trường rồi vội vã pha phôi
thủa trung học nhìn đơì như trái ấu
hiểu đuợc nhau dăm mé đánh bài chòi
đôi ta như thuyền dạt trên cát
nằm khật khừ nghe sóng vỗ đầu khơi
cơn bão loạn kéo thuyền chôn nước mặn
hết xô đông lại dạt sang đoài
dăm sóng bạc đầu chẻ thuyền ra từng mảnh
rã rời nhau trên nước đục ngầu
em xuôi về Nam chị xô về Bắc
nhớ quê nhà đồng cạn đồng sâu
chị chả nhớ em nhưng em nhớ chị
mưa lăng nhăng trên cành cụt mái lầu
ta sinh ra cũng thân chùm ruột
bão tứ thời rách nát hàng cau
nơi đất tạm chị tang bồng hồ thỉ
em nơi đây mà chị lại sang Tàu
 
 
2
chị nhủ không bao giờ trở lại
em chờ vườn dậu bụp mà chờ
hăng hắc 40 năm chắc nịch
dòng Thạch Hãn vờ vờ những vòng hoa
hương bưởi qua đầu kênh An Trụ
Dương Lộc Bồ Liêu Quy Thiện An Hoà
trường chợ Sải chốn ngày xưa chị dậy
sót dăm tàu lá chuôí dàn dưa
gà eo óc qua Đạo Đầu Chợ Cạn
em cứ ở đây nát ruột chờ
40 năm tan tành xí quách
vốn liếng quê nhà em giữ trọn làm thơ
 
 
HẸN HÒ
 
1
trăm năm đã lỗi hẹn hò
lỗi thì tạ lỗi hò thì hò khoan
đàn không dây vỗ tàng tàng
dây đứt nối lại đàn ngang phè phè
tình ta chỉ chuôí không hcè
 
2
ta còn để lại cái gì?
một sông không nước nước đi hết rồi
vầng trăng tròn khuyết muôn đời
mộ ta nằm đó nằm chơi vậy mà
thác rồi người cũng ra ma
vua quan rồi cũng khiêng ra cánh đồng
bốn bề nam bắc tây đông
chung quanh hiu hắt đồi thông quá dài
ta nằm nghe khúc nam ai
nam bình thoang thoảng bên ngoài sông hương
nước trôi hết nước trên nguồn
về đây gom thả hết buồn cho mây
ta còn để lại gì đây
cái thân tàn tạ cái cây héo mòn
nước non chia mãi vẫn còn
ta đây cái xác không hồn mãi sao?

 
HITTO PHE
 
Đi mây về gió
Ai nghèo ai khó
Không cần biết
Chỉ ngày ngày ba cữ
Hút
Mỗi cữ một cặp
Đôi mắt lim dim mơ về cõi khác
Không chiến tranh
Chỉ có tiếng tơ tiếng phách
tiếng đàn tranh
nơi tầm dương
giữa đôi bờ lau lách
có nàng ca kỹ trẻ măng
cất lên lời ca tiếng nhạc
ôi tuyệt
Tàu đè đầu đè cổ cũng xong
Tây đô hộ cũng xà và
Cái gì cũng tàm tàm
Miễn ngày ngày có 3 cữ thuốc
-
Ôi vua
Tể tướng
Quan huyện thầy đề
Thăng mõ
Đã sang trang
Bây chừ toàn chủ tịch
Phường xã
Quận huyện
Thành phố tỉnh
Mọi thứ danh từ đã đổi thay
Xưa kẻ ăn ngừơi ở
Chừ anh chị nuôi
Xưa chăn trâu chăn bò
Chừ quản lý gia súc
Xưa cu ly porter chừ cửu vạn
Xưa đĩ
Chừ chị em ta
 
Chu Vương Miện

READ MORE - ĐÂU NGỜ, ONG BƯỚM, QUÊ NHÀ, ỐC MƯỢN HỒN, EM CHỊ, HẸN HÒ, HITTO PHE - Thơ Chu Vương Miện